Con đã đủ trưởng thành để đi xa và trở về
2019-08-04 00:05
Tác giả: Trần Diệp Linh Giọng đọc: Radio Online Team
blogradio.vn - Con đã lớn, đã đến lúc học cách trưởng thành, học cách thôi không dựa dẫm vào ba mẹ. Con phải đi để tìm lối rẽ cho riêng mình. Ba bảo con đã lớn, không thể yếu đuối như những ngày sống cùng ba mẹ. Con phải học cách tự lo cho mình, ba mẹ rồi cũng sẽ già không thể mãi bên cạnh con. Ba mẹ đừng lo! Con lớn rồi, con sẽ không khóc,không yếu mềm nữa đâu.
***
Với bố mẹ, con cái là tất cả, là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này mà tạo hóa đã ưu ái ban tặng, thế nên dù con có ngỗ nghịch, dù con có lầm đường lạc lối, dù con có quyền cao chức trọng thì họ vẫn là nhà, vẫn là một điểm tựa vững chãi nhất để các con trở về lúc mệt mỏi. Có câu "Đi khắp thế gian không ai thương bằng mẹ, gian khổ cuộc đời không nặng gánh bằng cha", đức hi sinh bao la vì con vì cháu mãi mãi không bao giờ đổi thay, mãi mãi không gì có thể sánh bằng, không gì có thể diễn tả được bằng lời.
Con đã từng nói rằng một ngày nào đó con sẽ rời xa ba mẹ, để bước trên đôi chân của chính mình. Con nuôi hi vọng và ước ao về một nơi không có ba mẹ ràng buộc quản lý, không có những ràng buộc khắt khe. Nơi ấy chẳng có những luật lệ và răn đe. Nơi con có thể tự do làm những gì mình thích mà chẳng phải hỏi ý ai.
Những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường miệt mài bài vở để chuẩn bị cho chuyến đi dài trong tương lai. Con hiểu thế nào là cái giá và sự nỗ lực hết mình cho giấc mơ. Con cố gắng một phần vì giấc mơ con luôn ấp ủ. Phần lớn là con muốn thoát khỏi cái vỏ bọc gia đình. Con muốn đi, đi thật xa, đi đến nơi ba mẹ không thể nào quản được con như những ngày thơ bé.
Và thế là thời khắc quyết định cũng đã đến. Con cầm trên tay tờ giấy đăng kí nguyện vọng mà lòng tràn trề phấn khởi và niềm tin. Đó là nơi con muốn đến. Nhưng, ba mẹ đã không đồng ý, ba mẹ muốn con học nghành sư phạm thuộc trường của tỉnh. Nơi ấy gần nhà hơn và con có thể đi đi về về. Điều đó cứ làm con ấm ức mãi. Chẳng lẽ con phải từ bỏ giấc mơ của mình vì một điều cỏn con như thế? Con vốn dĩ đâu muốn sống dưới sự giám sát của ba mẹ. Nơi con cần là thế giới ngoài kia. Với bao thử thách và vinh quang con mong được trải nghiệm chứ không phải khoảng trời nhỏ bé dưới chân. Nhưng ba mẹ đã đem nơi đó đặt xa tầm với của con. Con oán trách ba mẹ vì sao không cho con sống với ước mơ của mình. Nhưng rồi cái tính ngang ngược làm con đâu thèm nghe lời ba mẹ, con giấu diếm nộp hồ sơ vào trường con thích cho dù ngoài miệng nói dối mẹ. Rồi thì mọi chuyện cũng đã đành, đâu thể giấu được mẹ cũng phải chấp nhận cho con học xa nói xa tuy cũng không xa lắm.
Ngày nhập học cũng là ngày con quyết tâm cho bằng được ra ở trọ chung với bạn. Ngày con đi con tự hào sẽ không quay về dù rằng từ nhà đến trường tốn không nhiều thời gian như các bạn khác. Con làm như thế để ba mẹ biết rằng ba mẹ đã sai. Yêu thương và gia đình không khiến con hạnh phúc. Nhưng rồi cuộc sống bên ngoài giúp con nhận ra rằng: Con không hề mạnh mẽ và độc lập như con nghĩ và cái ước mơ ra đi không về chỉ là hoang tưởng. Con luôn bảo sẽ rời xa ba mẹ, đến một nơi không còn những yêu thương bảo bọc của ba mẹ nữa. Nhưng con nào hay bao đêm nước mắt vẫn ướt đẫm gối vì nhớ mong. Con thật sự nhớ ba mẹ, rất nhớ. Dù rằng con chỉ mới rời nhà chưa lâu. Con không đủ mạnh mẽ để phủ nhận nỗi nhớ đang ngày càng rõ ràng. Con không đủ mạnh mẽ để dối rằng con khóc. Con luôn bảo sẽ không về dù rằng thế nào đi nữa. Nhưng ngày đầu tiên về xa nhà sau một tháng con biết mình không đủ can đảm để đi tiếp.
Nằm trong vòng tay mẹ như những ngày con còn bé, con khẽ thì thầm với giọng nghèn nghẹn trên đầu môi:
“Con không đi nữa mẹ nhé!”
Mẹ hôn lên trán con cười rồi bảo:
“Con không thể không đi!”
Phải rồi, con đã lớn, đã đến lúc học cách trưởng thành, học cách thôi không dựa dẫm vào ba mẹ. Con phải đi để tìm lối rẽ cho riêng mình. Ba bảo con đã lớn, không thể yếu đuối như những ngày sống cùng ba mẹ. Con phải học cách tự lo cho mình, ba mẹ rồi cũng sẽ già không thể mãi bên cạnh con. Ba mẹ đừng lo! Con lớn rồi, con sẽ không khóc,không yếu mềm nữa đâu.
Con chỉ muốn nói với ba mẹ rằng: Con xin lỗi! Con đã có ý định rời xa ba mẹ, đã ngây thơ cho rằng con có thể sống mà không cần những yêu thương, oán trách ba mẹ đã không cho con sống với ước mơ của mình. Vì mãi đến hôm nay, sau bao lần ngược xuôi, những chuyến đi về chớp nhoáng, những cú điện thoại xa với bao nỗi nhớ mong, con biết rằng nơi con cần không phải chân trời xa ấy mà chính là gia đình.
Người ta bảo con yếu đuối và thiếu sự trưởng thành. Ừ! Thì đúng là như thế! Con còn bé bởi mà vẫn có ba mẹ kề bên. Nếu có thể con ước mình không bao giờ lớn. Vì như thế con sẽ chẳng phải rời mái ấm thân quen. Nhưng con biết rằng mình không thể bé mãi, phải đi đến nơi cho con trưởng thành. Con cần phải học cách chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Đoạn đường mà con phải bước đi ấy còn dài và còn nhiều chông gai nhưng nó cho con biết giá trị của cuộc sống và biết ba mẹ mình đã từng khổ thế nào. Nhưng, dù đi đâu về đâu, đã vươn đến bao nhiêu đỉnh của thành công thì con vẫn luôn tin rằng nơi con thuộc về vẫn là vòng tay của mẹ, nơi những yêu thương chưa bao giờ cạn. Và con sẽ đi, đi để trở về.
© Trần Diệp Linh – blogradio.vn
Giọng đọc: Hiển Vi
Thiết kế: Cao Vương Nhật
Sản xuất: Nhóm Blog Radio
Mời xem thêm chương trình:
Mệt quá thì mình về quê, mình nuôi cá và trồng thêm rau
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.