Blog Radio 611: Em là một người bạn hay một tình yêu thoáng qua anh?
2019-08-03 00:01
Tác giả: Allen Thanh Tâm, Nguyễn Thị Loan Giọng đọc: Vy Cầm
blogradio.vn - Khi ở bên cạnh một người bạn quá lâu, cảm giác quen thuộc đến nỗi đôi khi chúng ta không thể phân biệt được đó là một người bạn hay một tình yêu thoáng qua trong đời. Có những người chỉ vì thầm yêu mà sẵn sàng đóng vai bạn thân bên cuộc đời của ai đó. Nếu một trong hai dũng cảm tiến lên, bước qua ranh giới thì họ có còn đường lùi nữa không?
Chúng ta đã từng hẹn nhau năm ấy (Thanh Tâm)
"Lời nguyện ước khi chúng ta bên nhau
Vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu
Nhưng anh chẳng thể nào phân biệt
Em là một người bạn?
Hay một tình yêu thoáng qua anh?"
Ai đó đã nói rằng việc phải lòng một người cũng giống như học một ngôn ngữ mới. Chỉ học bảng từ, ngữ pháp và cách phát âm thôi thì chưa đủ, chúng ta còn phải dùng trái tim thuần khiết nhất để trải nghiệm thế giới mà ngôn ngữ đó mang lại, như cách nghe, hiểu và đồng cảm với một bài hát.
Cậu thích Jay (1) là điều không phải nghi ngờ, từ playlist toàn bộ đều là nhạc của Jay, đến cách cậu mặc chiếc áo in hình chữ J trọn vẹn 7 ngày trong tuần. Cậu của 9 năm trước tóc chưa dài như bây giờ, hồn nhiên và ngây thơ, cả ngày khóa cửa phòng say sưa hát theo những ca khúc của Jay. Mình của 9 năm trước chưa hề biết rung động, thế giới tẻ nhạt bị bó hẹp trong một chữ "HỌC" to đùng. Mình vẫn nhớ có lần ngồi vò đầu bứt tai bên bàn học, mình đã thắc mắc tương lai rút cuộc sẽ thế nào? 9 năm sau khi khoảng cách giữa chúng ta đã rút ngắn, bằng cách nào đó mình gặp được cậu, sợi dây kết nối từng bước được hình thành sau mỗi lần cùng nhau chia đôi cặp tai nghe nhỏ xíu. Mình chợt hiểu ra...
Tương lai chính là đầy ắp sự tình cờ thú vị.
Khoảnh khắc Jay nhấn xuống nốt nhạc cuối cùng bằng ngón tay rớm máu, tòa nhà sụp đổ để đổi lại một khởi đầu mới cho hai nhân vật chính. Họ xuất hiện ở một chiều không gian khác. Chàng trai đứng ngoài cửa lớp, nở nụ cười trong bộ đồng phục trắng lấm lem. Cô gái đang ngồi viết bài bên trong cảm nhận được ánh nhìn ấm áp hướng về mình, từ từ ngẩng lên. Bờ môi he hé nhưng lặng thinh không hỏi: Tại sao anh lại ở đây, tại sao anh lại nhìn tôi như vậy? Vì mặc cho những ký ức đã phôi phai không còn nguyên vẹn, ngôn ngữ của trái tim vĩnh viễn không có chỗ cho hai chữ "tại sao". Vì yêu là yêu thôi. Ngay từ lần đầu chạm mặt, dù chẳng biết đối phương là ai cũng đã yêu rồi.
"Viết nguyện ước lên máy bay giấy anh gửi đi
Vì chúng ta chẳng thể chờ sao băng tới...
Lời hẹn ước chúng ta cùng trưởng thành
Nắm tay nhau đi khắp muôn nơi..."
Họ biết mình đã sẵn sàng cho chặng đường phía trước.
Họ tin những vết thương cũ sẽ tìm cách lành lại, và lời hứa đã trao sẽ được thực hiện, bằng cách này hay cách khác.
Nhưng chúng ta không phải họ. Thực tế cũng không phải một bộ phim.
Nếu như mỗi người đều có cơ hội thứ hai để sửa lại những điều chưa đúng, thì mình và cậu dù có giở nát cuốn từ điển cũng chẳng tìm được định nghĩa về "nỗi buồn", về "cô đơn", "tiếc nuối", hoặc "giá như". Có lẽ không cam tâm nhất trong một mối quan hệ là từng tồn tại khoảnh khắc chúng ta thực sự tin vào những điều mãi mãi, để rồi cuối cùng cúi đầu lặng thinh khi chợt nhận ra...
Ánh mắt ấy chỉ là thoáng qua.
Nụ hôn ấy chỉ là tạm thời.
Cái siết tay ấy dù chặt đến đâu cũng không giữ nổi trái tim đã vụn vỡ.
Mãi mãi, suy cho cùng chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Chiều nay mình ngồi xem lại Secret, nghe lại Hẹn ước bồ công anh, trái tim rỗng toang từ bao ngày cứ thế được lấp đầy bởi những hồi ức cũ. Mình thảng thốt để mặc bản thân bị xâm chiếm bởi những lời đã hứa, thừa hiểu rằng dù có cố chấp học thuộc lòng đến từng dấu chấm, dấu phẩy thì cũng chẳng ích gì nữa, vì người đã đi rồi. Khoảng cách chưa bao giờ là lý do để biện minh cho sự xa cách cậu ạ. 1000 cây số thật xa, nhưng đứng ngay trước mặt mà trái tim không hướng về nhau thì vẫn cứ là xa. Thôi đành, nhủ lòng an ủi cậu bước vào thế giới của mình tự nhiên như mưa đổ xuống thành phố, ra đi cũng nên thản nhiên chẳng cần lý một do.
Hay là vì có quá nhiều lý do nên chẳng biết phải nói từ đâu? Hả cậu?
Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi đến từ tác giả Thanh Tâm. Lá thư này có gợi lại trong bạn một kỷ niệm nào đó về mối tình đầu thời còn đi học không? Tiếp theo chương trình, chúng ta sẽ lắng nghe truyện ngắn Ngoảnh lại nhìn anh của tác giả Nguyễn Thị Loan. Câu chuyện xoay quanh ba người bạn quen nhau thời trung học. Mối quan hệ tình bạn, tình yêu như sợi dây kết nối họ lại với nhau.
Phần 1: Em là một người bạn hay một tình yêu thoáng qua anh?
Tôi bước ra cổng công ty khi trời đã nhá nhem tối, ánh đèn đường vàng vọt đã bắt đầu trải dài khắp con đường trước mặt. Trong không khí thoáng có chút hơi lạnh ẩm ướt, tôi ngước nhìn bầu trời đã đen đặc, thấy gió lùa rin rít trên da. Chắc là trời sắp mưa. Chợt điện thoại trong túi réo vang. Tiếng Phong vang lên thật ấm:
- Cậu đang ở đâu đấy? Hôm nay là sinh nhật mà cũng vẫn cố làm thêm à?
- Ừ. Tớ vừa tan làm. Cũng đang định về.
- Tớ đang ngồi ở Cơm niêu, cậu qua luôn nhé, sinh nhật cậu nên tớ chờ cậu mời cơm đấy- Trong điện thoại vẳng nghe tiếng Phong cuời thật hiền.
- Nhưng có vẻ sắp mưa- tôi thở dài.
- Kệ chứ. Đêm nay tớ đưa cậu về. Đến đi. Tớ gọi món rồi đấy- Nói rồi Phong cúp máy không để cho tôi kịp từ chối.
Cất điện thoại vào túi, tôi ngẩng mặt nhìn trời. Gió đã thổi mạnh hơn, từng tán cây nghiêng ngả, những đống lá khô bên vệ đường cũng bay lạo xạo. Sinh nhật tôi năm nào cũng mưa, nhưng từ ngày tôi quen Phong, chưa bao giờ anh vắng mặt.
Tôi và Phong biết nhau từ năm tôi mới mười sáu tuổi. Thực ra, hồi đó còn có một người nữa luôn xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi. Quang, bạn thân của Phong, cũng là mối tình đầu của tôi. Tôi và Quang bên nhau, nhưng chỉ vỏn vẹn ba năm cấp ba. Lời chia tay Quang ấp úng nói ra đi kèm tiếng xin lỗi và ánh mắt đầy áy náy được thốt ra trong ngày tốt nghiệp. Quang theo gia đình ra nước ngoài định cư, mang theo tình yêu đầu đời của tôi với biết bao hoài niệm. Ngày đó tôi khóc, nước mắt ướt đẫm vai Phong, từng giọt to tròn rơi lã chã trong sắc đỏ rợp trời của hoa phượng.
Sau ngày Quang đi, tôi khép lòng mình lại. Một phần vì bao nhiêu yêu thương tôi đã trút hết vào tình yêu dành cho Quang, nên khi Quang đi trái tim tôi như dòng sông đã cạn đáy, không còn gì để có thể trao đi. Một phần, vì tôi sợ lại bị bỏ rơi thêm một lần nữa. Còn Phong, từ ngày đó luôn thầm lặng ở bên tôi. Những lúc tôi buồn, không cần phải nói Phong cũng có thể đoán ra, rồi lẳng lặng kéo tôi ra bờ sông hóng gió. Tôi không ngốc, nên thừa biết tình cảm Phong dành cho tôi. Nhưng tôi lại chẳng thể nói lời từ chối, vì Phong cho tới tận bây giờ cũng chưa hề nói tiếng thích tôi. Anh cứ âm thầm như vậy, ở bên cạnh và quan tâm tôi theo những cách khiến người ta ấm lòng nhất. Tôi rút điện thoại gọi cho bố mẹ báo hôm nay đi ăn với bạn về muộn rồi phóng xe trên phố, để mặc những giọt mưa lăn dài trên mặt.
Khi tôi tới nơi hẹn, Phong đang ngồi ngắm mưa qua cửa sổ. Trên bàn đã bày sẵn các món ăn mà tôi thích, còn có cả một chiếc bánh sinh nhật đã cắm sẵn nến. Tôi bước lại, vỗ nhẹ lên vai Phong:
- Chờ tớ lâu chưa vậy?
- Cũng được một lúc rồi. Giờ thích ăn cơm trước hay ăn bánh sinh nhật trước?
- Ăn cơm trước đi. Hôm nay tớ hơi đói- Tôi xoa xoa cái bụng lép kẹp đang sôi ùng ục. Phong đơm cơm cho tôi, rồi gắp cho tôi thêm miếng sườn xào vẫn còn đang bốc khói. Tôi vùi đầu vào ăn cơm, mặc cho bên ngoài mưa đang rơi tí tách. Ăn xong, tôi ngẩng mặt lên, chìa tay ra bảo Phong:
- Quà tớ đâu?
Phong bật cười, rút từ trong ba lô ra một gói quà đươc bọc cẩn thận. Tôi nhận lấy, nhẹ nhàng xé bọc giấy bên ngoài ra. Quyển tiểu thuyết “ Cuốn theo chiều gió” bản tiếng anh mà tôi vẫn luôn ao ước. Tôi ngước nhìn Phong, cảm kích:
- Sao cậu kiếm được vây?
- Bí mật! Cậu thích là được rồi.
Tôi lật giở những trang sách mới cứng còn thơm mùi mực, niềm vui dâng lên sóng sánh. Phong đốt nến, rồi bảo tôi:
- Thổi nến đi!
Tôi nhìn ngọn nến hình số 26 đang cháy, nghe trong lòng ấm áp. Hai mươi sáu tuổi, mười năm quen biết, mười cái sinh nhật luôn có mặt Phong. Tôi nhắm mắt, thổi nến thầm cầu nguyện cuộc sống cứ mãi trôi yên bình như thế. Vừa lúc cắt bánh, chợt quán cơm mở nhạc. Tiếng nhạc rộn rã vang lên :
“Hãy cho tôi một ngăn một ngăn nhỏ
Trong một ngàn triệu ngăn trái tim em”
Phong bật cười rồi cũng hát theo:
“Một ngàn người yêu em, trong đó có tôi
Còn mười người yêu em, trong đó còn tôi
Còn hai người yêu em...
Người kia rồi sẽ ra đi, tôi thì ở lại...”
Hát xong, Phong nhìn tôi cười hỏi:
- Thế nào? Tớ mà thất nghiệp kéo loa đi hát rong cũng được đúng không?
Tôi gật đầu:
- Được. Có khi đang đi hát lại được cô nào vớt về cũng nên đấy!
Thoáng một nét buồn hiện lên trong mắt Phong, nhưng rất nhanh biến mất làm tôi tưởng rằng mình đang ảo giác. Phong nhìn ra ngoài cửa sổ rồi kéo tay tôi đứng dậy:
- Mưa tạnh rồi đấy! Đi lượn đường tí đi.
Tôi đi theo Phong ra ngoài. Trời vừa tạnh mưa, trong gió vẫn còn hơi nước lành lạnh. Hai chúng tôi đi song song, rồi rẽ lên cầu Long Biên hóng gió. Trời mới mưa xong, nên trên cầu xe cộ đi lại thưa thớt, hàng quán cũng không dọn ra. Tôi bảo Phong:
- Chắc hôm nay chỉ có hai đứa mình hâm hấp kéo nhau ra đây hứng gió lùa thôi nhỉ?
- Cậu có lạnh không? – Phong đáp lại tôi bằng một câu hỏi khác. Cũng chẳng đợi tôi trả lời, Phong mở cốp lấy ra chiếc áo gió khoác cho tôi. Im lặng một lúc, Phong mới mở lời, giọng xa xôi như cơn gió đang lướt dưới những vườn hoa màu nằm sâu trong bãi bồi bên dưới:
- Quang về nước rồi đấy. Cậu biết không?
Tôi nghe tim mình đánh thịch một cái, cảm giác nhói buốt mơ hồ quay trở lại rồi dần rõ nét như có miếng dằm găm vào tim nhức nhối. Tôi lắc đầu, lại nghe Phong hỏi tiếp:
- Cậu còn yêu cậu ấy không?
Còn yêu không ư? Tôi cũng tự hỏi mình hàng trăm ngàn lần, cũng từng nghĩ một ngày nào dó khi Quang đứng trước mặt tôi, tôi sẽ thấy như thế nào. Nhưng tự hỏi bấy nhiêu lần, cũng là ngần ấy lần tôi không có câu trả lời, còn khiến cho cơn bão lòng sống lại. Tôi nhìn Phong, muốn mở miệng mà không thể thốt lên lời. Phong đưa tay vuốt tóc tôi, nói tiếp:
- Hôm qua cậu ấy gọi cho tớ. Cậu ấy về nước được gần một tuần rồi, sẽ lập nghiệp ở Việt Nam. Cậu ấy còn hỏi về cậu nữa.
Phong ngừng một lúc, thấy tôi vẫn đứng im bèn kéo vai tôi xoay lại rồi nhìn thật sâu vào mắt tôi:
- Nói thật cho tớ biết, cậu có muốn gặp lại Quang không? Nếu cậu muốn, tớ sẽ hẹn để chúng ta gặp nhau. Còn nếu không, tớ sẽ làm mọi chuyện để tránh cho cậu không phải khó xử.
Tôi quay sang nhìn Phong, đôi mắt anh quá chân thành và chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của tôi. Tôi mấp máy môi, muốn trả lời mà sao lời nói cứ nghẹn lại nơi đầu lưỡi. Phong nói tiếp, đôi mắt đã sẫm lại một nỗi buồn:
- Quang hỏi tớ, cậu đã có người yêu chưa. Cậu ấy còn bảo, mấy năm qua cậu ấy vẫn không quên được cậu.
Tôi chớp mắt, một giọt nước vô thức rớt khỏi khóe mi. Nỗi đau của tình yêu đầu đời tôi đã vùi chôn thật sâu trong ngực lại cựa quậy khiến tôi nghẹn lại. Phong đưa tay gạt nước mắt cho tôi, lắc đầu thở dài:
- Thôi, để tớ đưa cậu về. Chuyện này cậu cứ suy nghĩ cho kĩ. Nhớ là, dù cậu quyết định thế nào tớ cũng ủng hộ.
Tôi gật đầu. Hai chiếc xe lại song song chạy trên đường. Nghe trong không gian ẩm ướt thoang thoảng mùi ngọc lan thật ngọt. Về đến cửa, Phong nắm lấy tay tôi:
- Chúc mừng sinh nhật ! Còn nữa, đừng suy nghĩ quá nhiều. Ngủ ngon nhé!
Tôi mỉm cười, khẽ siết lấy tay Phong cảm kích rồi đứng dựa vào cửa nhìn bóng anh khuất dần sau góc phố. Bước vào giường, tôi kéo chăn trùm kín mặt, những kí ức ngày xưa cứ ùa về trong óc, dù tôi gắng chối bỏ. Cơn mơ nặng nề kéo đến, tôi thấy tôi đứng giữa ngã ba đường, hoang mang không biết đi về đâu.
Sáng hôm sau, tôi lê tấm thân mệt mỏi với đôi mắt thâm quầng tới công ty. Vừa bước vào cửa, đã nghe trưởng phòng thông báo:
- Hôm nay, giám đốc kinh doanh mới sẽ đến nhậm chức, tám rưõi sẽ có cuộc họp với chúng ta. Mọi người chuẩn bị báo cáo về các mặt hàng mình đang quản lý.
Tôi trở về chỗ ngồi, nghe mọi người xầm xì bàn tán, đoán già đoán non về vị giám đốc mới một cách thờ ơ. Đến giờ họp, cả phòng lục tục mang sổ sách bước đến phòng họp. Khi cửa phòng bật mở, đã thấy có người ngồi chờ sẵn bên trong. Khi người ấy ngẩng mặt lên, tim tôi như ngừng đập. Quang, ngưòi con trai tôi đã yêu bằng tất cả những rung động đẹp nhất, sâu sắc nhất của tuổi trẻ đang ngồi trước mặt tôi. Mưòi năm đã qua, nhưng dường như anh chẳng thay đổi gì, có chăng là cặp kính làm cho gương mặt thêm già dặn và từng trải. Quang cũng nhìn thấy tôi, nụ cười nở trên môi rạng rỡ mà khiến lòng tôi đau nhói. Tại sao lại quay về khi tôi đã dần lấy lại cân bằng sau những chông chênh, khi cơn bão lòng tôi đã chịu ngủ yên thật sâu trong ngực? Tôi hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình rằng quá khứ chỉ là quá khứ, còn hiện tại tôi và Quang chỉ là bạn cũ. Tôi bước lại chỗ ngồi, nghe Quang chào hỏi mọi người, tự giới thiệu bản thân bằng thái độ điềm nhiên nhất có thể. Mọi người cũng chào hỏi và tự giới thiệu lại, đến lượt tôi, khi tôi chưa kịp mở lời Quang đã mỉm cười rồi cất giọng thật ấm:
- Hoài thì không cần phải giới thiệu nữa, bạn cấp ba mấy năm liền giữa chúng ta còn cần phải giới thiệu hay sao?
Tôi ngẩn người, còn đồng nghiệp xung quanh thì ồ lên ngạc nhiên. Tôi nhìn Quang khó hiểu, còn anh chỉ đáp lại tôi bằng nụ cười thật tươi. Sau cuộc họp, đồng nghiệp vây xung quanh tôi, nhấn chìm tôi trong muôn vàn câu hỏi: tôi và Quang ngày xưa có thân không, hồi cấp ba Quang trông thế nào, học hành ra sao, thích kiểu người như thế nào, bây giờ có bạn gái chưa. Tôi kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, rồi nghe các đồng nghiệp nữ xuýt xoa khen Quang nam tính, cuốn hút. Tôi bật cười chua chát, phải, ngày xưa tôi cũng vì sự nam tính và cuốn hút ấy mà yêu thương đắm đuối, để rồi bị vứt bỏ lại chỉ với một lời xin lỗi. Tôi biết, không thể trách Quang khi chia tay tôi để theo gia đình ra nước ngoài định cư, nhưng tôi cũng không thể quên cảm giác đau đớn, chống chếnh, mất mát và hụt hẫng khi anh nói lời chia tay. Khi ta dành hết tình cảm cho một người, rồi đột ngột nhận ra mình thì ra với người ấy không hề quan trọng như mình vẫn tưởng , lúc ấy tổn thương và xót xa mới dâng thật đầy. Tôi lắc đầu, cố xoa dịu cảm giác xót xa đang chực trào lên khóe mắt để quay lại bản báo cáo đang làm dang dở. Đang tập trung làm việc, tôi giật mình khi cử sổ chat Zalo đột ngột hiện ra trên màn hình máy tính:
“Hi. Là tớ , Quang đây”
Tôi ngần ngừ một lúc rồi gõ từng chữ chậm chạp lên bàn phím
“Uh. Chào cậu”
“ Tan làm cậu rảnh chứ? Tớ mời cậu ăn cơm”
Tôi hít một hơi sâu rồi trả lời:
“Được, để tớ gọi cho Phong”
“Tớ muốn mời một mình cậu. Tớ có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu”
“Tớ quen đi đâu cũng có Phong rồi”-Tôi tàn nhẫn gõ bàn phím. Màn hình chat chỉ hiển thị hai chữ “Đã xem” mà thật lâu không có câu trả lời. Khi tôi tưởng Quang đã bỏ ý định, dòng chat đột ngột xuất hiện trở lại trên màn hình:
“Được. Hẹn gặp nhau lúc 7 giờ nhé. Tớ sẽ nhắn địa chỉ cho cậu sau”
“ Uh. Gặp nhau sau”
Tôi thoát màn hình chat, ngồi thẫn thờ một lúc rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Phong. “Quang hẹn chúng mình đi ăn tối nay. Cậu ấy là giám đốc kinh doanh mới của công ty tớ”. Rất nhanh, điện thoại tôi rung lên:
“Mấy giờ? Cần tớ đón không?”
Ngón tay tôi chầm chậm lướt trên bàn phím :
“Có. Tớ có chuyện muốn nhờ cậu. Tầm 6 rưỡi qua nhà đón tớ nhé”.
Nhắn xong, tôi đút điện thoại vào túi, cố gắng hướng đầu óc đang xoay mòng mòng của mình vào bản báo cáo đang dang dở.
Đúng hẹn, Phong có mặt trước cửa nhà tôi. Tôi bảo Phong chở mình lên cầu Long Biên hóng gió. Đứng một lúc, tôi quay sang nhìn Phong:
- Phong này. Cậu...giả làm bạn trai của tớ nhé!
Tôi thoáng thấy nét sững sờ hiện lên trong mắt Phong. Cậu quay mặt ra sông, hứng luồng gió mát rượi, cất giọng trầm trầm:
- Cậu chắc chứ?
- Xin lỗi đã kéo cậu vào chuyện này. Tớ biết, làm như thế là rất ích kỉ, nhưng...
- Cậu đã nghĩ kĩ chưa?- Phong quay lại, nhìn xoáy sâu vào mắt tôi. Tôi vừa gật đầu, vừa nói:
- Chỉ là giả vờ thôi. Khi cậu không muốn nữa, tớ sẽ lập tức từ bỏ chuyện này.
Vừa dứt lời, Phong đã ôm ghì lấy tôi thật chặt. Tôi hốt hoảng định đẩy Phong ra thì nghe tiếng anh vang lên bên tai:
- Nếu đã muốn tớ làm bạn trai, dù chỉ là giả vờ, cậu sẽ phải quen với những chuyện như thế này nếu không muốn Quang nghi ngờ.
Bàn tay tôi đang vươn lên giữa không trung định đẩy Phong ra, chợt khựng lại. Tôi nhắm mắt, rồi vòng ra sau lưng Phong xiết chặt lại. Tôi cảm giác, người Phong hơi cứng lại, nhưng chỉ trong giây lát. Phong khàn giọng bảo tôi:
- Không hối hận nhé!
Tôi không trả lời, dụi mặt vào vai Phong, đôi tay xiết chặt hơn như tự bảo lòng: sẽ không hối hận.
Bạn vừa lắng nghe phần 1 của truyện ngắn Ngoảnh lại nhìn anh của tác giả Nguyễn Thị Loan. Tại sao Hoài lại muốn Phong giả vờ làm người yêu mình? Cô muốn Quang phải hối hận khi năm ấy đã rời xa cô hay cô thật sự không muốn cho Quang cơ hội nào nữa? Điều này có quá tàn nhẫn với Phong khi cậu luôn dành cho Hoài sự quan tâm chân thành, ấm áp suốt bao năm qua. Mối quan hệ giữa ba người liệu sẽ đi về đâu? Mời bạn đón nghe phần thứ 2 của truyện ngắn để có câu trả lời. Blog Radio được công chiếu lúc 21h thứ 6 hàng tuần trên kênh Youtube yeublogradio và phát lúc 0h đêm thứ 6 trên website blogradio.vn. Hãy nhấn đăng ký và nhận thông báo để không bỏ lỡ những chương trình mới nhất nhé. Đừng quên nhấn like, share và để lại bình luận cảm nhận của bạn.
Giọng đọc: Vy Cầm
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang
Xem thêm: Duyên phận chúng ta như hai chuyến tàu ngược
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.