Tương tư một người có gọi là cô đơn?
2017-08-25 01:30
Tác giả:
Allen Thanh Tâm
Giọng đọc:
Titi

Có những ngày thức dậy không một ý niệm trong đầu. Tắt điện thoại, khóa Facebook, nhốt mình trong phòng cùng mớ cảm xúc rối ren vô định. Buồn không hẳn là buồn, mà vui thì chắc chắn không thể là vui. Cứ thế, mình ngồi trước màn hình máy tính bật sáng, xem lại những bức hình cũ của cậu và mình. Cứ vậy, để mặc im lặng nhấn chìm, mình lạc bước trong một vòng lặp bất tận mang tên cậu.
Có những ngày, mình không thể nói được một câu nào cả, vì xung quanh làm gì có ai đâu. Giữa bốn bức tường lạnh, mình mang tai nghe rồi lôi vài cuốn sách ra đọc. Nhưng rồi cả âm nhạc lẫn những con chữ đều bất lực trong việc thu hút sự chú ý của mình. Trái tim chẳng chịu vâng lời lý trí, cứ mải mê hướng sang một chuyện khác, về một người khác.
Chuyện của chúng mình có thể gói gọn trong mấy chữ: “Tình bạn có thừa, tình yêu chưa tới”. “Chưa tới” chẳng phải vì không muốn tới, mà bởi cả hai lúc nào cũng lầm tưởng còn quá nhiều tháng năm phía trước, quá nhiều cơ hội để thốt ra một câu ba âm tiết đơn giản. “Mình thích cậu”. Và chính vì lúc nào cũng mơ hồ, không chủ động nhận rõ những ranh giới cần phải nhận rõ, hai đứa coi việc ở bên nhau như một lẽ hết sức đương nhiên, quên mất ngay cả thời gian cũng có điểm đầu và điểm cuối.
Ngả đầu lên vai mình, cậu khẽ thì thầm: “Đừng nói gì hết. Cứ mãi bên nhau như thế này thôi”. Thực ra đâu cần cậu phải nhắc, mình cũng sẽ không nói gì cả. Không nói người đầu tiên nghĩ tới mỗi sớm bình minh tỉnh giấc là cậu. Càng không nói người cuối cùng trái tim hướng về mỗi tối thả mình xuống giường khép mắt, cũng là cậu. Ngốc nghếch hay hèn nhát, có lẽ đến năm hai mươi mấy tuổi khó còn được xem là lý do chính đáng nữa rồi.
Đáng sợ nhất trong một mối quan hệ là hai tiếng “đã từng”.
Đã từng có người khuyên mình chân thành rằng: “Đừng thích, hãy yêu”. Mình tự cho bản thân khôn ngoan nên làm ngược lại lời người đó nói. “Đừng yêu, hãy thích”. Thích thôi, một chút chút thôi, để lỡ có ngày cách xa mình sẽ không vì thế mà đau lòng quá. Thích thôi, để nhìn cuộc sống này qua lăng kính nhẹ nhõm và bình thản nhất. Từ đầu đã không hết lòng bất chấp vì một người, thì kết quả dù có tan nát vỡ vụn thế nào vẫn có thể gắng gượng nở một nụ cười sau cuối. Mình thực sự đã tự dối lòng như thế.
Để rồi có những ngày lung lay dữ dội niềm tin cuộc sống này chứa đựng vô vàn những điều đẹp đẽ. Mình bước ra phố với hai bàn tay đút sâu túi áo, tâm trí treo ngược cành cao, chẳng còn bận tâm lá cây hai bên đường đã chuyển màu gì. Chỉ biết lầm lũi cúi mặt bước đi, thỉnh thoảng muốn khóc thì ngửa lên để dòng chảy đổi thành chiều ngược. Tự an ủi mình: “Không sao hết, bầu trời nhìn qua làn nước mắt càng trong xanh. Mặc dù nhìn không thấy, chạm không được, nhưng người đó vẫn luôn hiện diện trong trái tim mình. Vậy thì tương tư một người chắc không được tính là cô đơn đâu.”
Và những ngày sau, khi con thuyền chìm xuống đáy biển sâu. Khi một người trở nên xa cách bí ẩn mà chẳng thể biết được, vì cớ gì họ lại ra đi... Mình chìm đắm trong bản nhạc buồn suốt hơn hai mươi tiếng, buông thả cảm xúc trôi theo những giai điệu buồn tênh. Lời tạm biệt ấy, không ngờ lại là câu nói sau cuối chúng ta gửi lại nhau. Khoảnh khắc ấy, mình cố ghi nhớ gương mặt cậu, ghi nhớ bờ môi hồng, cặp mắt ướt, và mi mắt thật mỏng nổi rõ từng đường gân xanh. Mình đã không nói được gì cả, không nói mình sẽ nhớ cậu, hay nói đúng hơn là nhớ chúng ta của hồi đó.
Mình không hỏi, cậu không trả lời.
Mình không níu kéo, cậu không chủ động ở lại.
Cứ thế chia xa. Tình yêu và chúng ta chỉ cách nhau một câu ba âm tiết đơn giản:
“Mình thích cậu.”
Để rồi có những ngày, cô đơn đến nỗi chỉ muốn chạm vào ai đó. Nhưng rút cuộc chẳng có ai.
© Allen Thanh Tâm – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.

Con về đưa mẹ đi khắp thế gian (Blog Radio 803)
Máy bay chuẩn bị cất cánh rồi, Châu nhắn cho mẹ một tin “Mẹ chuẩn bị đi nhé, con về đưa mẹ đi khắp thế gian”.

Hạnh phúc đáng giá bao nhiêu
Xin cho tôi về lại thủa hoang sơ, lúc mà tâm hồn vẫn còn đang lớn, khi mà bản thân còn chưa gai góc, nhuốm màu cuộc sống. Xin hãy cho tôi trở lại những ngày hồn nhiên, trong trẻo, được sống với ước mơ thủa nhỏ, sống với con đường mà mình chọn lựa.

Blog Radio 802: Nỗi ám ảnh mang tên ‘người cũ’
Cô chợt nhớ đến đã đọc ở đâu đó một dòng như thế này: “Người cũ vừa khóc, người hiện tại liền thua”. Người cũ của anh khóc rồi.

Trên tình bạn dưới tình yêu
Trăng dưới nước là trăng trên trời, cậu trước mắt là người trong tim. Tưởng chừng như ánh diệu kỳ ấy với tay là có thể ôm trọn trong lòng, nhưng cuối cùng lại đem bản thân ngã nhào vào ao sâu lạnh lẽo từng tấc. Chuyện tình của cậu cũng không mấy vui, tôi đoán thế, chuyện tình của tôi chỉ cần thích cậu là đủ rồi.