Đừng mong đợi người khác sẽ luôn đối xử tốt với bạn
2017-08-23 01:30
Tác giả:
Nguyễn Hằng Nga
Giọng đọc:
Titi

Có bao giờ bạn tự hỏi rằng, tại sao có những người từng thân thiết với mình lại có lúc trở nên xa cách đến vậy. Có những người mà mình đã từng rất yêu quý, lại có lúc không bằng một người dưng. Thế nên không phải lúc mới quen nhau, nói chuyện với nhau rất nhiều thì đã là thân thiết. Không phải vì họ quan tâm đến mình, dành tặng cho mình một vài món quà thì họ là người bạn chân thành. Có chân thành hay không thì phải trải qua quãng thời gian cùng nhau mới biết được.


Nhưng rồi những cuộc nói chuyện của chúng tôi thưa thớt dần, An bắt đầu lạnh nhạt, hời hợt với những câu chuyện tôi kể. Tôi vẫn muốn chia sẻ thật nhiều, những bộ phim tôi thích, những bài hát tôi hay nghe, nhưng An không hứng thú nghe chúng nữa. An bảo cậu muốn tập trung học tập và muốn “có những cuộc hội thoại chất lượng hơn”. Tôi hụt hẫng, trống trải, tôi đã nghĩ là chúng tôi khá hợp nhau. Tôi đã tự vấn bản thân rất nhiều, có phải tôi đã nói quá nhiều không, có phải tôi nóng nảy, hay giận dỗi nên An mới như vậy.
Thế rồi tôi phát hiện ra, An chỉ muốn có “cuộc hội thoại chất lượng” với mỗi mình tôi. Cậu vẫn thường xuyên chat tán gẫu trong giờ học với một cô bạn khác. Sự thay đổi thái độ của An làm tôi tức giận, chúng tôi xảy ra xích mích, tranh cãi trong những lần làm bài tập nhóm.

Có một lần An về quê, cậu mang ra một ít trái cây Nam Bộ. Gặp tôi ở bãi giữ xe, cậu không chào hỏi, vờ như không quen biết, rồi mau chóng đi lên giảng đường. Lúc vào lớp, tôi phát hiện túi trái cây ở trong ngăn bàn cô bạn ngồi ngay cạnh. Không phải tôi thèm khát những thứ đó, mà nó thể hiện một điều rằng tôi chẳng là gì trong mắt cậu ấy. Tôi không phải bạn thân, cũng không phải “ai đó thật đặc biệt” như cậu ấy từng nói. Chúng tôi đã từng thân thiết với nhau, đối xử tốt với nhau, rồi lạnh nhạt, rồi xa cách và bây giờ cậu ấy đối xử với tôi như vậy.

Lúc này, tôi mới hiểu mình đã suy nghĩ quá nhiều và tự làm mình buồn như thế nào. Không phải mình cứ yêu mến và đối xử tốt với người ta thì mình sẽ được nhận lại y như vậy. Tại sao cứ phải trông chờ người khác đối xử tốt với mình và rồi lại buồn khi họ đối với mình rất tệ?
Bạn à, ngoài gia đình, người thân của bạn thì không ai có trách nhiệm phải đối xử tốt với bạn cả. Bạn đối xử tốt với họ là quyền của bạn, còn họ đối xử lại như thế nào lại là quyền của họ. Bạn hoàn toàn có thể tự yêu quý lấy mình và tự làm mình vui thay vì ngồi đợi người khác mang niềm vui đến.

Hôm trước tôi đi cà phê với một người bạn thân, hỏi rằng tại sao chúng tôi lại có thể thân nhau lâu như vậy. Thực ra thân thiết được với nhau bao lâu là do mình hiểu nhau và cảm thông với nhau đến đâu, vậy thôi. Chúng tôi từng có lúc bất đồng, cãi vã, nhưng sau tất cả chúng tôi vẫn ngồi lại nói chuyện để hiểu nhau hơn. Tôi nhớ có một lần sau một trận cãi vã rất to, tưởng như không nhìn mặt nhau nữa, vậy mà hôm sau bạn vẫn mang cho tôi cuộn len như đã hứa trước đó, dù lúc đó bạn vẫn còn đang rất giận.
Có những người, phải trải qua những vui buồn, khó khăn cùng nhau mới biết họ có chân thành với mình không. Một người đã yêu quý mình thì dù thế nào vẫn sẽ luôn yêu quý mình. Một người đến với mình bằng những chân thành giả lập thì cuối cùng cũng sẽ thay đổi thôi.
Dù người ta có đối xử với bạn thế nào đi chăng nữa, bạn vẫn phải sống tiếp thôi, bạn đâu thể ngồi gặm nhấm nỗi buồn mãi được. Nếu như bạn trao đi chân thành mà lại nhận về sự thất vọng thì tốt nhất hãy thu lại sự chân thành ấy. Cuộc sống này còn nhiều người, nhiều thứ đáng quan tâm lắm bạn à!
Đừng ngồi buồn vì một người đối xử không tốt với mình, bạn nhé!
Theo Hằng Nga/ Tiin - Baodatviet.vn
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 763: Mùa hè năm ấy, em bước chân vào cuộc đời tôi
Đôi khi tôi thấy địa cầu này chỉ đơn giản là một không gian tọa độ và cuộc đời mỗi người là một phương trình. Nếu xét như thế thì hai chữ "nhân duyên" chính là mối tương quan giữa phương trình này với phương trình khác. Nghe vĩ mô quá nhỉ?

Người cũ đi rồi, thương nhiều cũng chỉ đến thế thôi
Người rời đi không có lỗi, lỗi là ở mình khi còn thương. Một ngày mệt ngã đi về, vô tình thấy người cũ. Người vẫn vậy, chỉ là người đi cùng không phải mình. Có một nỗi buồn mang tên người cũ Có một nỗi đau là người từng thương

Replay Blog Radio: Hẹn hò với riêng em
Ừ thì trong mắt nàng chẳng có ai, ừ thì nàng ế, ừ thì nàng độc thân, vậy thì cứ để nàng hẹn hò với chính bản thân nàng đi. Vì thế, nàng chẳng hề cô đơn!

Blog Radio 762: Hạnh phúc có mỉm cười lần nữa không anh?
Chỉ biết rằng sau tất cả em vẫn mong một lần được hạnh phúc. Chúng ta liệu có hạnh phúc bên nhau dù thiếu đi tiếng khóc cười của trẻ thơ, tình yêu có bù đắp cho tất cả, hạnh phúc có mỉm cười một lần nữa không anh?

Khi yêu đừng quay đầu nhìn lại
Tình yêu giá như nó chỉ đơn giản là chuyện của hai người, của chỉ hai người thôi mà không chịu ảnh hưởng của một người nào khác. Giá như là như thế thì giờ đây anh và em đã không phải cần cho nhau thêm một chút thời gian.

Replay Blog Radio: Chờ em mỗi sớm mai bên cốc đen đá không đường
Anh thích cà phê không đường nhưng anh lại uống chocolate nóng vì đó là thứ em thích nhất. Anh yêu chiều tối nhưng anh cũng nguyện ngồi chờ em mỗi sáng mai.

Blog Radio 761: Nối lại sợi tơ duyên
Một sợi dây buộc quá căng sẽ dễ đứt, sợi nhân duyên cũng vậy. Có những người, tưởng như duyên phận buộc chặt lấy nhanh, nhưng rồi họ vẫn đánh mất nhau trên con đường trưởng thành. Sợi tơ duyên đứt rồi, liệu có cách nào nối lại được chăng?

Ngày mai mình cưới, anh ở đâu sao vẫn chưa về?
Em sẽ không đau nữa đâu, em sẽ không sợ những cơn mưa nữa, vì trời mưa cũng là trời đang nắng, chỉ là ánh nắng ấy tạm thời ẩn mình dưới những đám mây mà thôi.

Replay Blog Radio: Đợi chờ một tình yêu
Yêu một ai đó, có nghĩa rằng bạn nên chờ đợi. Có thể trái tim của người đó đang bị tổn thương nên nó cần thời gian để lành lại. Đừng nhầm tình yêu với những cơn say nắng, nhưng cùng đừng vì chút rung động đầu đời mà bỏ lỡ mảnh ghép của cuộc đời mình.

Blog Radio 760: Đơn phương cũng có quyền được yêu thương
Vì tình đơn phương không thể nào trải qua những cuộc cãi vã, càng không thể nào nói ra được lời chia tay. Thứ đáng sợ chính là nó giết chết xúc cảm của chúng ta một cách từ từ và dai dẳng theo thời gian.