Có một nơi cho con điểm tựa
2017-08-13 01:56
Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương
Chuyến xe từ từ chuyển bánh, rời xa mảnh đất Tây Nguyên đầy vị chua nhẫn vị đắng đẫm một màu xám tuổi thơ. Ngày con đi, hoàng hôn tắt nắng, để lại nỗi buồn trong tim. Khi ánh sáng mặt trời chiếu sáng, len lỏi qua từng tấm kính, chiếc xe dừng bánh. Vậy là đã đến nơi rồi. Lòng đường chật kín những dòng người tấp nập, những tòa nhà cao tầng làm con choáng ngợp. Khung cảnh yên bình với nắng nhẹ, cơn gió mát dịu dàng giờ đối với con chỉ còn là hư ảo vì nơi này rất khác…
Từ khi con có ước mơ cho riêng mình, con đã tự hứa rằng mình sẽ làm được, sẽ thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất, để một lần thôi, con muốn cậu tự hào vì con. Những ngày thi, mặt trời gắt gỏng làm không khí thêm phần ngột ngạt, có gió, nhưng gió mang hơi nóng, khiến người cảm giác thêm phần bỏng rát. Ba ngày thi diễn ra chóng vánh, đến thật chậm nhưng đi lại vô tình. Vậy là xong rồi cậu ơi, con hoàn thành rồi.
Nụ cười hồn nhiên khi được mẹ cho kẹo, nụ cười hạnh phúc khi được ba cho ôm vào lòng của những đứa trẻ trong công viên làm con chạnh lòng. Con nhớ là ba chưa bao giờ làm thế với con, khoảng cách giữa con với ba luôn là con số một và một dãy không trống rỗng đằng sau. Con sống chung với ba với mẹ trong cùng một mái nhà, nhưng chưa bao giờ con nhận được dù chỉ một chút thôi niềm vui thật sự. Căn nhà kí ức của con lấp đầy những cuộc cãi vã không dứt, những mảnh vỡ thủy tinh đổ nát văng đầy nhà. Lúc đó, trái tim con đã theo những vụn thủy tinh văng thật xa, làm sao tìm lại được mảnh nhỏ nhất để chắp vá thành trọn vẹn. Bầu trời đêm nay thật đẹp. Những vì sao sáng lấp lánh, thấp thoáng ở một nơi thật xa. Thật lâu rồi, con mới thấy được hết cái dịu mát của thiên nhiên. Người ta nói rằng bầu trời chỉ có một, nhưng sao con thấy lạ thế? Có phải chăng là yêu một người, nên yêu hết thảy những điều thuộc về nơi ấy, từ những điều đơn giản, bình dị nhất. Dù là đau thương, là hận ghét, là tất cả những nỗi đau con đã trải qua, nhưng con vẫn yêu thành phố ấy. Vì nơi đó, con tìm thấy bình yên, là ngôi nhà tràn ngập tình thương, không ích kỉ, không nhẫn tâm…Có lẽ đó là yêu, bỏ không nỡ, hận không đành, mà chỉ có thể là đem lòng yêu mến…
Con từng chịu nỗi cô đơn kéo dài hàng đêm trong căn phòng ngập bóng tối, con chịu những vết thương hằn thật sâu trên da thịt, những tổn thương về tâm trí, nhưng bây giờ con không thể chịu được những điều này nữa rồi. Vì con ỷ lại, vì con đã có điểm tựa cho mình, trước đây con từng nghĩ rằng nếu mình chết đi, thì cũng không có gì để tiếc nuối, nhựng bây giờ, con phải sống thật tốt con biết sẽ có người vì con mà khóc, vì con mà dày vò chính mình.
Khí trời mát lạnh giúp con tỉnh táo hơn để cho mình quyết định này. Mấy ngày ở Sài Thành, con suy nghĩ rất nhiều, bởi vì ở đây, con có thể kiếm được tiền, con sẽ không cần phụ thuộc vào cậu nữa. Con quyết định sẽ không trở về cho đến khi thành công sẽ trở lại nơi con thuộc về. Con sẽ ở lại thành phố rộng lớn này, để tạo cho mình một cuộc sống riêng.
Thời gian chờ đợi kết quả thật sự rất mệt mỏi. Hàng ngàn câu hỏi cứ xô đẩy trong đầu con. Lỡ như con không đậu thì biết làm sao? Còn nếu đậu thì tiền đâu để con nộp tiền học? Liệu rằng người ta có nhận con vào học khi nhìn thấy hồ sơ của con không? Liệu bạn bè, thầy cô có khinh thường, ghét bỏ con con không? Con sợ lắm cảm giác bị hắt hủi, con sợ một lần nữa con lại trở về những ngày chỉ có bóng tối làm bạn, chỉ có ánh trăng và những ngôi sao chiếu sáng cuộc đời.
Quên đi mặc cảm, con đi tìm việc, những việc làm để kiếm thêm đồng tiền để sống qua ngày, để kiếm chỗ ngủ qua đêm. Con làm rất nhiều việc, bất cứ chỗ nào có thuê người làm, con đều xin vào làm, từ phụ bán bánh mì, rửa chén, chạy bàn, bán quần áo,… Rồi một phương trời mới mở ra cho con khi con nhận được giấy báo đậu đại học. Con đã khóc, con khóc vì hạnh phúc, vì vui mừng. Lúc đó, con như phát điên mà chạy ra con đường vắng lặng mà hét lên, vì con đã chịu đựng quá đủ để đạt được điều mà có nằm mơ con cũng không nghĩ đến. Con đã đặt vé xe để về “nhà”, để báo tin cho cậu, cho mợ, cho cả nhà.
Chuyến xe rời bánh đưa con về chốn bình yên, bỏ lại sau lưng khung cảnh mờ nơi đất “khách”, quê “người”. Nhắm mắt lại là hình ảnh quen thuộc, là mùi hương nhàn nhạt của cánh đồng cỏ, là bóng lưng gầy in dưới ánh nắng nhẹ chiều tà của mảnh đất Tây Nguyên, là con đường với hàng cây xanh dẫn lối con về nhà. Là tất cả những thứ gần gũi nhất, bình dị nhất, đã bao lâu rồi con chưa cảm nhận được hết những món quà xinh đẹp đó? Qua tấm kính mờ đi vì bụi, con thấy ngôi sao sáng nhất, ngôi sao kia không còn lẻ loi như những ngày con nhìn qua cửa sổ trong căn phòng tối ở ngôi nhà cũ, mà nó phát sáng nhất trong bầu trời đen rộng lớn, bởi xung quanh là những ngôi sao sáng khác giúp nó phát sáng rực rỡ, để trở thành ngôi sao đẹp nhất.
Con đến nơi khi trời vừa sáng. Lấy hành lí xong, con vội vàng đi thật nhanh, vì con nhớ cậu, nhớ mợ và các em. Khi lối về hiện ra trước mắt, một cơn gió nhẹ thổi qua lòng con, nhẹ nhàng, mát dịu. Chậm hơn bước chân vì hàng nghìn cảm xúc ngổn ngang trong đầu con. Chắc rằng cậu mợ sẽ vui lắm, sẽ ôm con vào lòng, lâu thật lâu vì hạnh phúc. Chỉ nghĩ đến thôi mà tim con như muốn nhảy khỏi lồng ngực, vì con nhớ lắm vòng tay ấm áp của cậu lần tiễn con ra thành phố.
Rồi căn nhà nhỏ màu trắng hiện ra trước mặt con. Tim con đập nhanh hơn, bước chân cũng nhanh hơn. Từng bước thật cẩn thận bước vào, mùi hương quen thuộc sưởi ấm lòng con. “Cậu ơi, mợ ơi! Con về rồi!”. Con vui sướng chạy thật nhanh vào nhà. Nhưng con chết lặng khi vừa bước chân đến phòng khách. Chân con cứng lại, hơi lạnh dần lan tỏa trong lòng ngực, bao lấy trái tim con một cách chậm rãi, từ từ rồi đóng băng lại một lớp băng thật dày.
Vẫn là khuôn mặt đó, ánh mắt đó, là hình ảnh an ủi con mỗi đêm con cô đơn ở Sài Gòn... Đôi chân con mất thăng bằng mà té xuống, đầu óc con hoàn toàn trống rỗng, con không tin vào mắt của mình. Con cứ quỳ ở đó, thật lâu cho đến khi khuôn mặt con ngập nước mắt, con thấy một lồng ngực ấm áp ôm trọn con vào lòng. Mợ ôm con, vỗ vai con nhẹ nhàng. Con vùi đầu vào người mợ, cứ vậy mà khóc, khóc cho đến khi ướt hết một mảng áo bên vai của mợ. Con thấy đôi vai gầy yếu của mợ run run, con hiểu rằng mợ cũng đang khóc, mợ cũng rất đau, là nỗi đau đớn gấp vạn lần nỗi mất mát trong lòng con.
“Cậu con giờ đang ở một nơi thật xa lắm…
Hôm đó là ngày rất đặc biệt, là sinh nhật cậu của con, mợ đã mua cho cậu một bộ quần áo mới vì quần áo cậu con đầy những vết rách. Mợ nấu những món cậu con thích ăn, mợ muốn làm cậu bất ngờ, muốn cậu có một sinh nhật của tuổi 35 với niềm vui nhỏ bên gia đình, vì mùi vị sinh nhật đã bị lãng quên từ khi mợ và cậu thành vợ, thành chồng. Mợ chuẩn bị xong xuôi rồi chờ cậu con về. Mợ chờ cậu con đến bảy giờ tối, chỉ nửa tiếng là cậu con về. Nhưng bảy rưỡi, rồi tám giờ, cậu con vẫn chưa về. Mợ rất sợ, vì cậu chưa bao giờ về muộn như vậy, mợ sợ rằng cậu xảy ra chuyện. Rồi mợ nhận được cuộc gọi từ máy cậu của con, mợ phần nào bình tĩnh hơn, nhưng mà đã chết lặng khi trong máy là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, người ta nói rằng cậu con bị tai nạn và đang trong tình trạng nguy kịch. Rồi mợ vội vàng đi tìm cậu, mợ như mất trí tìm đến bệnh viện cậu đang nằm. Mợ đến cạnh cậu, ôm cậu thật lâu vì có lẽ đó là lần cuối cùng mợ có thể ôm cậu vào lòng mà khóc, mà cảm nhận được hơi ấm còn vương lại, mà khắc sâu vào tâm trí mùi hương quen thuộc mãi mãi chỉ thuộc về người mà mợ đã dành hết thanh xuân, cả cuộc đời để yêu thương.
Cậu ơi, con đã về rồi, con đã từ nơi đất khách về rồi cậu ơi, con đã về rồi… Cậu ơi, con thi đỗ đại học rồi, con thực hiện được giấc mơ của mình rồi, con về để báo cho cậu biết đây. Ở Sài Thành không vui như ở trên ti vi cậu ạ, ở đó nhiều người lắm, cuộc sống ở đó lúc nào cũng vội vã, cũng tấp nập, cũng bề bộn. Thức ăn ở đó cũng không ngon, mà còn đắt nữa, Con nhớ lắm chén cơm canh chua, với con cá khô kho mặn ở nhà, con nhớ lắm bữa cơm đạm bạc thôi nhưng ấm áp bên gia đình. Con nhớ nụ cười của cậu, con nhớ hơi ấm từ vòng tay cậu, và đôi bàn tay thô rám và chai sạm xoa đầu con khi con được điểm tốt. Con nhớ cậu nhiều lắm…
Từ lúc sinh ra con đã phải chịu nhiều cay đắng tủi nhục, chưa lần nào con hạnh phúc. Con nhớ là tuổi thơ của con không phải màu hồng phấn như những bạn bè cùng tuổi, tuổi học trò của con cũng không có những mối tình đầy lãng mạn như ở trong phim, cũng không có những người bạn chân thành nhất để sẻ chia những tủi nhục, những uất ức trong lòng. Nhưng con thấy may mắn hơn bao người khác vì con có cho mình điểm tựa, và nguồn sống để tiếp tục khi con gặp được cậu. Con cố hết sức học để thi đậu đại học để con không con bị khinh thường và miệt thị vì hoàn cảnh sống của mình, con đã lấy lại niềm tin vào chính mình vì cậu là người thầy đã dạy cho con biết như thế nào là mạnh mẽ, cho đến khi con về nhà. Lúc đó con muốn buông tay, con không muốn sống nữa khi điểm tựa của con biến mất, nhưng con thấy mợ khóc, con nhận ra rằng sự chua xót vì mất mát trong lòng con không sánh được cơn đau xé lòng của mợ. Con biết rằng cậu không phải là nguồn sống duy nhất của con, mà còn là mợ, là hai đứa nhỏ ở nhà.
Con không biết thế nào là tình yêu trước khi con gặp được cậu. Không phải chỉ có tình yêu lứa đôi là tình yêu đẹp nhất, mà con nhận ra sự hi sinh để người mình yêu được hạnh phúc là đẹp nhất. Tình yêu đối với con là sự thầm lặng của cậu đi làm để kiếm tiền nuôi gia đình, là sự thầm lặng của mợ đối với con như mẹ ruột để bù đắp cho con khi con mất đi tình mẫu tử.
Cậu ở trên trời cao có nghe được câu truyện của con không? Cậu có nghe được tiếng lòng của con không? Nếu có thể nghe được, con hi vọng rằng cậu sẽ luôn mỉm cười theo sau từng bước đi của con trên đường đời, để hạnh phúc nhìn con khôn lớn với những thành công con gặt hái được. Thanh xuân của con là nước mắt cô đơn trong đêm khuya lạnh lẽo, là nỗi đau bỏng rát của ngọn lửa vô tình từ những biến cố trong đời, là vị đắng đã dần thành quen theo thời gian. Nhưng giữa bầu trời xám trắng ấy là màu vàng của tia nắng mà cậu đã mang đến cho con để tạo nên một bức tranh trọn vẹn. Thanh xuân đi rồi sẽ lại đến, con cảm ơn cậu đã đến trong cuộc đời con. Một lần thôi cho con được nói rằng con yêu cậu rất nhiều…!
Ánh mặt trời nhè nhẹ chiếu lên khung ảnh cậu, con thấy nụ cười của cậu, nhẹ nhàng, ấm áp tựa làn nước mát chiều thu…
© Giang Hà – blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.