Phát thanh xúc cảm của bạn !

Từ nay mình có một mái ấm gia đình ( Aha , mình có mặt - phần 3)

2014-10-01 11:30

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Hằng Nga

Như vậy chỉ có thằng Định là hiểu được ngôn ngữ chó của mình. Ôi sao mà mình may mắn quá. Mặc dù thằng Định biết con mèo tam thể là Ngọc Duyên nhưng nó không thể hiểu con nhỏ này muốn nói gì, nó chỉ nghe con nhỏ này kêu “meo meo” thật thảm thiết vậy thôi. Nó im lặng nhíu mày một lát rồi xếp đặt một kế hoạch như sau:

-Bây giờ vầy đi. Thằng Toàn mày ở lại đây với gia đình tao, vì Mẹ tao rất thích nuôi một con chó có trí óc “thông minh” đặc biệt như mày. Chỉ cần mày đừng ị bậy trong nhà là Mẹ tao sẽ cưng mày lắm đó. Còn con Ngọc Duyên…

Nghe nhắc đến tên, mèo Ngọc Duyên õng ẹo kêu lên một tiếng nghe thật phát ghét. Thằng Định nói tiếp:

-Tao sẽ mang cho dì dượng Bốn con mèo Ngọc Duyên. Mấy tháng nay dì dượng Bốn đi khắp nơi xin mèo tam thể về nuôi mà không có nhà nào có mèo tam thể cả.

Mình quay sang nói với con mèo tội nghiệp:

-Kế hoạch của thằng Định được đó, cậu cứ yên tâm ở nhà dì dượng Bốn chờ tới ngày gặp được một người bạn hiểu được ngôn ngữ mèo của cậu. Còn tớ sẽ ở đây. Hằng ngày tụi mình cũng gặp nhau mà, có thông tin gì mới thì tụi mình báo cho nhau.

Lần đầu tiên con nhỏ Ngọc Duyên nói một câu nghe được lỗ tai:

-Cậu đừng có bỏ rơi tớ nha, giờ đây tớ chỉ có một mình cậu thôi đó.

Mình an ủi nó:

-Cậu đừng lo. Tớ sẽ bảo vệ cậu. Bất cứ chó mèo nào ăn hiếp cậu, cứ chỉ mặt tụi nó cho tớ biết, tớ sẽ dạy tụi nó vài bài học về sự lễ độ!



Con nhỏ Ngọc Duyên kêu lên gừ gừ làm thằng Định hoảng sợ, may mà có mình thông dịch là “nó đang cười”, thằng Định mới hoàn hồn. Nó bồng con mèo nhỏ dễ thương trên tay và cẩn thận dặn dò mình:

-Mày ở trong nhà, đừng có ra ngoài kẻo người ta bắt cóc nghen.

-Làm gì có chuyện bắt cóc tao, hả thằng ông nội?

-Ờ, mày đừng có tưởng bở. Họ bắt cóc mày về làm thịt đó đồ ngốc!

Nghe tới hai chữ “làm thịt” là mình xanh mặt, vội vàng gật đầu lia lịa:

-Thôi mày đem nó đi qua nhà dì dượng Bốn đi, tao ở đây canh chừng nhà cho. Nhưng quay về liền nghen mày, không có ngồi đó mà “tám” tới tối nghen!

Kế hoạch của thằng Định diễn ra thật trôi chảy. Dì dượng Bốn nhận nuôi con mèo tam thể và đặt tên nó là Múp. Ba Mẹ thằng Định nhận nuôi mình và đặt tên mình là Nô. Mình lắc đầu không chịu. Thằng Định cười ha hả, nói:

-Ba Mẹ thấy nó khôn ghê chưa? Nó không chịu tên Nô kìa.

Mẹ nó giơ ngón tay trỏ lên trần nhà:

-Dễ ợt. Nếu nó không thích Nô, thì Mẹ gọi nó là Yes vậy!

Mình gật đầu liền cái rụp. Cả nhà thằng Định cùng bật cười rũ rượi, khen ngợi mình là “con chó khôn quá xá”. Ngay lập tức mẹ nó trộn cho mình một chén cơm nguội trộn với nước cá kho và vài lát bầu luộc, để vào một góc nhà cho mình. Trước khi chạy tới chén cơm, mình sủa hai tiếng wấu wấu “cảm ơn”. Mẹ nó hỏi:

-Con Yes nó nói cái gì vậy Định?

-Nó cảm ơn mẹ đó.

-Úy trời ơi, con chó khôn ngoan của tui!

Mẹ nó lại gần ôm hun mình một cái chóc lên đỉnh đầu, tuyên bố:

-Ngày mai mẹ sẽ đi mua cho nó một cái nhà bằng gỗ, để ở sân sau, bên cạnh chuồng gà. Định nhớ lấy ở trong kho ra miếng nệm cũ của chiếc ghế cũ, đặt trong đó để ban đêm con Yes ngủ cho ấm!

Kể từ hôm đó mình có một mái ấm gia đình. Mình cố gắng giữ tư cách của một con chó thông minh, mỗi buổi sáng ị đúng nơi đúng chỗ và đúng giờ đúng giấc. Mình thường nghe mẹ thằng Định khoe khoang với mấy bà hàng xóm bằng giọng tự hào: “Con Yes cứ đúng 7 giờ sáng là tới ngay gốc cây mận làm vệ sinh, chỉ thiếu mỗi cái gương nữa thôi là gốc cây mận biến thành cái toa-lét của nó”. Mới nghe thì kỳ cục, nhưng nghe hoài mình cũng cảm thấy tự hào, bởi vì cả một bầy chó đông đúc trong xóm, không có con nào có được trí khôn như mình!

Mỗi khi không có mặt người lớn trong nhà, thằng Định với mình tha hồ nói chuyện với nhau. Thỉnh thoảng mình mượn sách giáo khoa của nó đọc tới đọc lui, và sau đó mình lại chỉ nó làm vài bài tập khó. Mình rất có năng khiếu về những môn khoa học tự nhiên, trong khi Định là đứa thuộc loại cần cù chăm chỉ, nó có thể ngồi “tụng” bài Sử hoặc bài Địa hàng giờ không biết chán! Nhưng tính tình mình lúc nào cũng xông xáo và năng động, chỉ ngồi hoài một chỗ mình chịu không nổi đâu!

Chiều Chủ nhật nào thằng Định cũng dẫn mình sang nhà dì dượng Bốn để thăm con mèo Múp. Mỗi lần gặp nhau, hai đứa mừng rỡ la hét inh ỏi. Một đứa sủa wấu wấu wấu, một đứa kêu meo meo meo. Ầm ĩ ồn ào khắp nhà. Hồi đầu dì Bốn không hiểu định tách rời hai đứa ra, sợ mình tấn công con mèo Múp cưng của dì, khiến thằng Định phải vội vàng can thiệp:

-Không phải đâu dì Bốn, tụi nó là bạn thân của nhau đó, lâu lâu gặp nhau mừng rỡ vậy thôi.

Thấy dì Bốn có vẻ không tin, thằng Định đành phải kêu mình và mèo Múp đóng kịch “tình thương mến thương” để dì Bốn yên tâm. Mình giải thích lại cho mèo Múp hiểu, thế là nó xớn đến gần mình, cọ bàn chân nó lên bàn chân mình làm mình nhột muốn chết nhưng không dám cười to. Dì Bốn kinh ngạc:

-Ối trời, nhìn tụi nó kìa, đúng tụi nó là bạn thân của nhau thiệt mà.

Cũng nhờ màn kịch “tình thương mến thương” đó mà mỗi lần chó Yes gặp mèo Múp, có đùa giỡn la hét cách mấy, dì Bốn cũng không còn lo lắng chuyện chó Yes ăn hiếp mèo Múp nữa. 

Tác giả: Nhà văn Nguyễn Thị Bích Nga
Andrew Lang

Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Hằng Nga

Kỹ thuật : Nhím Xù


(...)

Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
 

Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số

Duyên duyên số số

Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

back to top