Phát thanh xúc cảm của bạn !

Lặng yên nghe hạnh phúc

2014-09-29 15:29

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Nắng chiều cuối thu dần tắt, tiếng chuông gió thì thầm vào tai tôi những thanh âm của một bản nhạc ấm áp. Tôi đang dựa vào hư không, mơ giấc mơ của một đứa trẻ mà ở đó người ta cứ mỉm cười im lặng ngồi cạnh nhau. Điều gì đó, thắp lên mặt trời thứ hai, trong tim tôi.

* * *

Chiều tắt dần sau lớp bụi đường thành phố. Nắng đục ngầu bởi thứ không khí ngột ngạt người ta thường ngày vẫn hít vào thở ra. Ông tôi ngồi dưới mái hiên nhà cũ kĩ rồi nhìn xa xăm đã cả tiếng đồng hồ cứ như thể người già là những người cô độc nhất thế gian. Và những suy nghĩ của họ cứ liên lục vào ra bằng cách trầm ngâm dài dài như vậy.

Tôi rất ít khi nói chuyện với ông chỉ là tan học rồi chạy tới nhà ông để đợi mẹ đi làm về ghé qua đón. Cứ ngồi như vậy trong sự im lặng và hít hà cái hơi phả ra từ ấm thuốc bắc đặt đầu hiên, ngắm nhìn mọi thứ quen thuộc ngày qua ngày đến phát chán. Ông từng hỏi tôi: “Cháu có thấy ngoài kia người ta ồn quá không?”

Khi đó, tôi thật sự chẳng hiểu ý ông là gì, chỉ gật đầu đại rồi hỏi: “Sao ông lại có thể trật tự lâu như vậy?”

Ông xoa đầu tôi, mỉm cười: “Làm nhiều rồi quen.”

Dù sao thì cũng là câu chuyện cách đó đã khá lâu. Lúc này, mặt trời chỉ còn lộ một nửa, nửa còn lại đã bị các tòa nhà phía xa nuốt trọn. Ông kéo tay tôi trở vào nhà trong cái nắng chiều chẳng mấy ấm nóng của mùa đông. Tôi ngồi trên chiếc ghế dài, lấy hai tay ôm rồi xoay tách trà nóng trước mặt. Ông thì đã rót liên tục vào tách của mình không biết bao nhiêu lần rồi nữa. Mẹ tôi bảo ông trích uống trà hoa nhài, tôi thì thấy ông không chỉ thích mà còn không uống thứ nước nào khác ngoài nó. Trời nhá nhem tối, mẹ đứng trước hiên nhà ông gọi lớn tên tôi. Ngay lúc đó, tôi cầm lên tách trà nguội hẳn uống liền một hơi. Ông nhìn tôi: “Đừng uống như vậy!”. Tôi chỉ biết gật đầu rồi chào ông. Có lẽ, đã chẳng định nói gì, nhưng sau cùng ông lên tiếng cùng lúc với khi tôi quay đầu lại và định chạy liền một mạch, “Về đi! Mai ông dẫn tới một nơi.”




Tôi chưa kịp hỏi thêm câu nào thì mẹ đã ngó vội qua mấy thanh chắn cửa, chào ông rồi kéo tay tôi.

“Hôm nay trời có vẻ lạnh hơn.” Mẹ tôi vừa nói vừa siết chặt tay tôi. Tôi tự hỏi trong đầu, liệu thời tiết còn phải lạnh như thế nào nữa thì học sinh tiểu học mới được nghỉ? Thế rồi, bỗng chốc trong tôi không còn lởn vởn những suy nghĩ về ngày mai sẽ được ông dẫn tới đâu.

Suốt ngày hôm sau, mưa bụi cứ kéo dài như những dòng chữ mà ông tôi thi thoảng vẫn viết trong cuốn sổ dày, cũ kĩ cất ở góc ngăn kéo trên cao. Tôi cứ nghĩ mãi về nó như thể những dòng chữ đang rơi hoài trên chiếc ô suốt đoạn đường mà hai ông cháu cùng đi. Ông dừng lại, thục tay vào túi áo khoác dài lấy ra mấy tờ tiền lẻ đưa cho bà cụ khốn khổ ngồi lề đường. Tôi nhìn ông rồi nhìn phía trước, con đường mưa giăng trắng xóa, ngọn đèn vàng trước cửa tiệm tạp hóa sau lưng mờ dần.

“Hôm nay lạnh quá ông nhỉ?”

“Ừ! Họ cũng đang rất lạnh.”

Ông tôi vừa nói, vừa đưa mắt dọc những vỉa hè. Bên ngoài chiếc ô của chúng tôi, trước những ngôi nhà lớn sáng đèn ấm áp. Có những trái tim lạnh giá khẽ rung lên.



Chúng tôi quẹo trái vào một con hẻm nhỏ ẩm ướt. Thi thoảng lại có tiếng rao của những người bán bánh khúc nóng, tiếng ai đó cười nói ồn ào. Những chuỗi âm thanh liên hồi không dứt như thể chỉ để chứng tỏ sự tồn tại của họ ở đây. Dừng trước một cánh cửa gỗ nhỏ, ông không gõ cửa mà cứ vậy mở ra. Đi qua khoảng sân trống âm u, tiếng chuông gió khẽ rung lên như thể đang cố gắng làm đóng băng không gian xung quanh tôi vậy.

Trời tối rất nhanh, ngôi nhà lạnh lẽo bởi chỉ có chút ánh đèn mờ nơi căn phòng nhỏ bên phải khẽ hắt ra leo lắt. Tôi bỏ giày rồi bước lên hiên nhà, chạm tay vào chiếc chuông gió thích thú. Ông vội kéo tay tôi, bật sáng đèn ngoài hiên và phòng khách rồi gọi lớn: “Bà đang nằm nghỉ ở trong phòng hả?”. 

Đèn phía bên trong căn phòng kế bên bừng sáng ấm áp hơn hẳn. Cửa mở, bà cụ với những nếp nhăn chùng xuống trên khuôn mặt. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác là mình đã bắt gặp gương mặt ấy ở đâu đó từ rất lâu rồi. Có khi, là từ kiếp trước cũng nên. Ông ra hiệu để tôi theo ông vào trong. 

Căn phòng không có nhiều đồ đạc, ngoài chiếc giường đơn và một giá sách nhỏ ra còn lại chỉ là mấy giỏ đan thủ công đựng đồ cũ kĩ. Chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện. Ông không hỏi nhiều lắm, chỉ là một vài câu về sức khỏe và con cái. Nhưng khi ấy, điều lạ lùng duy nhất mà tôi thấy là ông tôi hỏi và bà thì chỉ gật đầu và không nói gì thêm nữa. Rồi hai người nhìn sang tôi, ông vỗ vai mỉm cười và nói lớn: “Cháu ngoại tôi đấy, bố mẹ nó rất bận nên tôi nhận giữ nó vào mỗi buồi chiều tối.”
 
[...]

Tác giả: Hạt Bụi To

Được thể hiện qua giọng đọc : Audiobook Team

Kỹ Thuật: Jun


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

 

 
  
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top