Quỷ Tướng _ Phần 1
2014-09-24 09:49
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù
Giống như một món đồ chơi, mặc cho người khác định đoạt.
Bảo Tả Nhi đã thông báo trước rằng nàng sẽ đàn một khúc nàng vô cùng dễ thương, triền triền miên miên, nhưng Thiên Thiên lại dùng đàn tỳ bà tấu một khúc nhạc u sầu uyển chuyển, khiến Bảo Nhi đen mặt, không đợi Thiên Thiên đàn hết, bà ta đã lên đài cướp lời: "Các vị quan khách, đây là cô nương thanh khiết nhất trong Thanh Liễu các, nàng tên là Thiên Thiên, vừa tròn mười tám, dáng vẻ thanh tú lại có thể đàn một khúc nhạc hay như vậy. Ngày thường ta thường che giấu không để người khác trông thấy nàng, hôm nay chính là lần đầu tiên nàng lên đài..."
"Ai cần mụ nói mấy lời vô nghĩa đó." Một người đàn ông trung tuổi nói: "Để tiểu nương tử hát một bài đi."
Bảo Nhi xấu hổ cười hai tiếng: "Xin thứ lỗi... thực ra giọng hát của cô nương nay không được tốt."
Hóa ra lại là người câm.Mọi người ồ lên, tất cả tỏ ra không còn hứng thú. Bảo Nhi cười khổ, chợt nghe thấy một giọng nam thuần hậu nói: "Bao nhiêu tiền?" Mọi người đều im lặng, quay đầu về phía người vừa nói.
Từ sau lưng Bảo Nhi, Thiên Thiên cũng ngó đầu ra nhìn, chỉ thấy người đàn ông kia mặc y phục màu đen thêu hoa văn tường vân bằng tơ vàng, vừa nhìn đã biết không phải người trong gia đình phú quý thì cũng là người giàu sang. Người đàn ông thản nhiên rót rượu, ánh mắt liếc qua Thiên Thiên, rồi dừng lại trên người Bảo Nhi. Bảo Nhi rùng mình, vội nói: "Ba lượng bạc."
"Được, ta mua."Cứ như thế, nàng bị một người đàn ông như thế hời hợt bỏ tiền ra mua.
Trong Hoa phòng, Thiên Thiên mặc bộ y phục mỏng manh ngồi bên giường, nàng chưa bao giờ giữ bình tĩnh như thế, cũng chưa bao giờ bối rối như thế, cây kéo giấu trong tay áo cũng run theo nàng, nàng nghĩ, nhẫn nhục chịu đựng sống nhiều năm như vậy, đến bây giờ nàng phải tranh đấu một lần vì bản thân, dù cho có lưới rách cá chết cũng mặc.

Lòng bàn tay Thiên Thiên ướt đẫm mồ hôi, cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Bỗng nhiên một bộ y phục vẫn còn mang theo hơi ấm bị ném lên người nàng, người đàn ông đó lạnh lùng nói: "Mặc vào." Thiên Thiên kinh ngạc ngẩng đầu, đã thấy hắn vươn tay ra nói: "Đưa thứ đang cầm cho ta."
Thiên Thiên cảnh giác lui dần ra sau, tập trung cao độ. Người kia cười lạnh: "Nếu ta muốn đụng chạm cô, thì dù cô có đầy gai toàn thân thì ta cũng có thể rút sạch."
Nàng nhìn những vết chai chỉ có trên tay những người đàn ông quanh năm luyện võ mới có kia, cuối cùng đưa cây kéo cho hắn. Hắn cầm kéo rồi tùy tiện vất ra cho khác, xoay người đi tới chiếc bàn bên cạnh rồi ngồi xuống, hắn rót cho mình một chén rượu, nói: "Đàn một khúc đồng dao đi."
Nghe thấy yêu cầu như vậy, Thiên Thiên giật mình sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhớ ra, vội vàng tìm đàn tỳ bà ôm vào lòng, nàng lặng lẽ quan sát người kia một lát, thấy hắn đã tự rót rượu cho mình, lúc này Thiên Thiên mới hoàn toàn yên tâm, chậm rãi gảy đàn.
Một khúc lại một khúc, Thiên Thiên đàn lâu đến nỗi đầu ngón tay sưng đỏ mà người kia cũng không kêu nàng dừng lại, cuối cùng là tiếng bình rượu vỡ vụn cắt đứt tiếng đàn lúc nửa đêm.
Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy người kia đã say, gục đầu xuống bàn lầm bầm điều gì đó.Cửa sổ mở toang cuốn theo gió đêm lùa vào trong phòng. Thiên Thiên nhìn áo khoác màu đen trên người mình, mềm lòng bước đến bên cạnh người kia, đang muốn khoác áo cho hắn, đột nhiên hắn lại kéo tay nàng, lực mạnh kinh hồn.
Thiên Thiên sợ đến tái mặt, liên tục lùi về phía sau, mà người kia cũng không buông tay, do say rượu nên hắn cũng không còn quá nhiều sức, Thiên Thiên khó khăn gỡ tay hắn ra thì hắn lại gục trên người Thiên Thiên, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực nàng. Thiên Thiên hoảng hốt giơ tay tát "bốp" một cái vào mặt hắn, nàng không ngừng lui ra sau, nóng lòng muốn tránh xa khỏi hắn. Hắn lại vẫn không chịu buông tay, bị tát đau nên dường như hắn tỉnh táo một chút, con ngươi màu đen thâm trầm tràn đầy tức giận. Hắn kéo Thiên THiên lại, dễ dàng dùng một tay chế ngự hai tay nàng, còn tay kia thì bóp chặt cô Thiên Thiên.
(...)
Tác giả : Cửu Lộ Phi Hương
Người dịch: Hắc Gia
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù
Kỹ thuật: Nhím Xù
Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Bình yên ai mua mà bán, ai thừa mà xin
Bạn thân mến đừng cố tìm kiếm sự bình yên vì vốn dĩ bình yên ở rất gần với chúng ta ngay từ những điều đơn giản nhất. Bình yên giống như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn của bạn, xua tan đi nỗi lo toan mệt mỏi đang phải gồng mình gánh chịu để có thể thả hồn vào những điều mình đang có và cảm thấy hạnh phúc.

Kể từ giờ em có thể sống hạnh phúc rồi (Blog Radio 808)
Biết đâu chỉ vì bạn cố gắng cứu vãn những gì không thể mà bỏ quên hạnh phúc của mình. Biết đâu người vẫn ở bên cạnh quan tâm, an ủi, đối xử với bạn thật tốt, nhưng đó chỉ là cảm giác muốn dựa vào ai đó những lúc yếu lòng chứ không phải là yêu.

Khi bạn thay đổi thế giới tự khắc đổi thay
Tôi có một người bạn thân, cô ấy chia tay bạn trai sau bốn năm họ bên nhau, cô ấy nói rằng bản thân đã rất lưỡng lự khi đưa ra quyết định đó nhưng khi cô nghe anh bạn trai nói: Vì em quá yêu anh, nên những năm qua em đã thay đổi quá nhiều đến mức em không còn là chính em nữa.

Tình bỏ lỡ là tình đắng cay (Blog Radio 807)
Tôi chỉ mong sao, cả đời này của tôi và bạn, đều sẽ không bỏ lỡ người mà mình yêu thương nhất.

Từng có nhau trong đời (Blog Radio 806)
Anh nói xem, giữa việc chưa từng gặp gỡ hay đã gặp nhau rồi nhưng phải chia xa thì sẽ mang đến nhiều tiếc nuối hơn.

Người cũ từng thương
Có người từng nói, để gặp một người chúng ta chỉ cần một giây, để yêu một người có lẽ chúng ta chỉ cần một ngày, nhưng để quên đi một người đôi khi chúng ta cần đến cả một đời. Thực ra trong suốt cuộc đời mỗi người, để gặp được một người mà mình thích không dễ dàng gì. Mỗi một cuộc tình đều có ý nghĩa nhất định. Tình yêu trong giai đoạn thanh xuân chính là quá trình giúp ta trải nghiệm cũng như trưởng thành. Chỉ cần chúng ta dũng cảm để yêu thì xem như tuổi trẻ của chúng ta không có gì tiếc nuối.

Nếu gặp lại, mong rằng sẽ là một ngày mưa (Blog Radio 805)
Tôi từng có một câu chuyện rất dài, vắn tắt vài ba câu liền kể hết. Cậu ấy từng có một cuộc đời thật đẹp, bỗng nhiên một ngày hóa thành sương mờ đắm mình trong biển nước.

Sao phải buồn vì những điều đã cũ
Chào bạn ngày hôm nay của bạn như thế nào? Vui vẻ hay âu lo dù có thế nào thì cũng mong rằng bạn của ngày mai sẽ luôn là phiên bản tốt hơn bạn của hôm này nhé. Dù cho cuộc đời không vì nước mắt của bạn mà dịu dàng hơn, bão giông lại càng không vì những bước chân trốn chạy của bạn mà nhường cho mặt trời hửng nắng. Cuộc đời đâu phải một giấc ngủ, để sau một đêm dài với những cơn ác mộng, bình minh sẽ rạng phía đằng đông. Tất cả sẽ ổn thôi mãi chỉ là một lời trấn an vô nghĩa - nếu hôm nay bạn lựa chọn buông xuôi.

Giữ anh đi! Anh sẽ ở lại (Blog Radio 804)
Khi họ nói muốn ra đi, thực chất trong lòng ngàn vạn lần muốn hét lên: “Hãy giữ anh đi! Anh sẽ ở lại!” Họ chỉ muốn một lần được người mình yêu níu kéo, để biết trong lòng cô ấy, họ quan trọng đến nhường nào.

Tình đầu là tình bỏ lỡ
Anh là mối tình đầu mà tôi nghĩ mình đã vô tình bỏ lỡ. Nhưng sự thật đã chứng minh, chỉ cần còn tình cảm, còn đủ yêu thương và trân trọng, thời gian chỉ là một ý niệm nhỏ nhoi.