CXAN 222: Anh, em - hai tình yêu không cùng thời điểm
2014-09-19 09:19
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Hằng Nga
“Đã có lúc em phải quên đi
Có lúc em lại suy nghĩ,
Đừng cố níu kéo thêm chi,
Đừng cố gắng mãi được gì...
Và như thế, từng ngày tình yêu ghé đến đây,
Nụ cười hồn nhiên ấm áp ngay,
Một ngày bình yên xóa hết mọi ngày…”
Em à. Anh đang nghe lại bài: “Em kể anh nghe” của Nguyễn Hải Phong và chợt nghĩ về em, tự nhiên anh muốn viết những dòng này dành cho em. Anh muốn em cũng nghe được bài này, cũng có những cảm nhận như anh đang cảm nhận để rồi em nhận ra bản thân em cũng cần tìm ra những giá trị cuộc sống cho riêng mình như anh đang làm vậy…

Chúng ta bắt đầu mối quan hệ cho tới lúc kết thúc cũng phải ba năm có lẻ đấy em nhỉ? Thời gian trôi nhanh thật. Đã có lúc anh vui phát điên khi được trở thành một nửa của em để rồi ngoảnh đi ngoảnh lại đôi ta đã chia lìa hai ngả. Nhưng cảm ơn em vì khoảng thời gian yêu nhau anh đã rất hạnh phúc, thực sự rất hạnh phúc. Nhưng có lẽ cuộc tình của chúng ta chỉ đến vậy thôi em ạ. Vì thế anh mong em đừng khóc than, đừng dùng đôi mắt u buồn để nhìn lại, đừng cầu xin những cơ hội để được làm lại nữa. Anh muốn em nhận ra rằng em và anh đều còn trẻ, cuộc đời chúng ta còn dài và chúng ta còn nhiều cơ hội tìm ra những người dành cho mình, rằng em hoàn toàn có thể vui vẻ sống khi không cần anh và anh cũng vậy.
Em có lần hỏi anh: “Anh à tại sao anh yêu em, em cũng yêu anh mà chúng ta lại chia tay. Tại sao anh còn thương em mà anh lại để em phải khóc.” Thực sự thì anh cũng rất khó xử khi phải đối mặt với những câu hỏi như vậy. Bởi vì câu duy nhất anh có thể nói là: “Em à! Mọi việc đã đi quá xa tầm kiểm soát và quá muộn để quay lại rồi em à. Anh cũng không còn có thể yêu em được như ngày xưa nữa”. Anh vẫn nhớ được anh đã từng yêu em nhiều đến mức nào. Anh chẳng còn nhớ đã bao nhiêu nước mắt cả hạnh phúc và khổ đau anh rơi xuống vì em. Anh vẫn còn nhớ được anh đã từng hạnh phúc đến mức nào khi được chăm sóc khi em ốm mệt, khi em vòi vĩnh. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ đẹp mà thôi em à. Quá khứ chúng ta nên dành để nhớ, để biết rằng chúng ta đã từng vui vẻ bên nhau và để tiếp tục vui vẻ và sống với hiện tại của chúng ta. Quá khứ ấy đối với anh đẹp lắm và anh rất trân trọng điều đó. Nó là những động lực và niềm vui để anh tiếp tục đối mặt với những ước mơ và khát vọng hiện tại, nó là lý do để anh biết rằng tình yêu vốn không phải là vĩnh cửu, nó sẽ mất đi bất cứ lúc nào nếu chúng ta không biết giữ gìn, và để anh sẽ yêu và chăm sóc tốt hơn cho những người con gái sẽ bước vào cuộc đời anh và sẽ đi cùng anh phần cuộc đời còn lại.
Em biết không anh đang sống vui vẻ lắm em à. Anh đang tiếp tục thực hiện ước mơ của anh đó là được đi khắp vùng đất nước, cống hiến toàn bộ sức lực của mình để tạo dựng một sự nghiệp. À anh cũng thích một cô gái đấy, mới thích thôi. Nhưng anh nghĩ hãy cứ để thích là thích thôi, cứ để anh và cô ấy làm bạn, cứ để anh thầm lặng dõi theo cô ấy. Vì có quá nhiều thứ ngăn cản em nhỉ. Anh và cô ấy còn chưa hiểu gì về nhau, cũng như anh còn quá nhiều ước mơ và khát vọng không nên để cho một ai khác phải chờ đợi và khóc vì anh nữa. Vả lại anh cũng quá mệt mỏi rồi, anh không còn tin tưởng vào thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu đủ sức vượt qua mọi khó khăn và khoảng cách của cuộc sống nữa. Vì thế anh nghĩ hãy cứ để anh và cô ấy làm một đôi bạn đẹp sẽ tốt hơn là làm một đôi tình nhân phải không?
Anh mong em tiếp tục mạnh mẽ để sống em nhé. Em đừng ủy mị và yếu đuối như vậy anh sẽ thấy mình có tội lỗi nhiều lắm. Em biết không anh rất tôn trọng tình yêu đã từng có của chúng ta, anh rất tôn trọng hạnh phúc của chúng mình từng có được vì thế anh từng nói: “Em hãy quên anh đi, coi anh là một kỉ niệm thật đẹp. Và anh mong rằng em sẽ có một người yêu thương em như anh đã từng yêu thương, anh mong em có một tình yêu đẹp và hạnh phúc. Và một ngày anh muốn nhận được thiệp hồng cùng nụ cười tràn đầy hạnh phúc từ em”. Em à con gái tuổi xuân ngắn lắm. Đừng phung phí nó để khóc và nhớ về anh nữa nhé. Hãy làm một người con gái vui vẻ, rạng rỡ chào đón những hạnh phúc đáng thuộc về em nhé!
Và đây sẽ là những dòng cuối anh viết về em. Đã đến lúc dừng lại rồi em à. Từ những dòng anh viết dành cho em hơn bốn năm về trước, đến giờ anh cũng không thể đếm được anh đã viết cho em bao nhiêu nữa. Anh sẽ tiếp tục sống và hạnh phúc trên con đường của anh, dành thời gian chăm sóc những cô gái sẽ bước vào cuộc đời của anh. Còn em hãy đứng lên, hãy hít thở và làm quen với bầu không khí của ngày tự do không phải lo cho anh đi nhé, hãy tập sống mà không còn có anh bên cạnh, hãy mở rộng vòng tay chào đón những yêu thương đến với em. Nếu một ngày nào đó gặp lại hãy mỉm cười thật tươi em nhé. Anh tin rằng hai chúng ta đều đáng có được hạnh phúc. Chỉ là lần này chúng ta đã lựa chọn sai nửa hạnh phúc cho riêng mình. Và đâu đó hạnh phúc vẫn chờ chúng ta tìm đến...
Tạm biệt em người con gái anh từng yêu thương. Thương em nhiều.
- Sói
“Cuộc sống không có những phép màu để chúng ta làm lại những gì đã vượt quá tầm tay, yêu thương cũng nằm trong số đó” – trích Hãy yêu khi còn có thể!. Vì thế bạn hãy trân trọng những gì bạn đang có. Đừng nên dằn vặt, trách móc người yêu cũ khi bàn tay ấm áp đó chẳng còn thuộc về ta. Hãy dành cho trái tim của mình một cơ hội mới bạn nhé!
- Bài hát sử dụng trong CXAN 222: Em kể anh nghe (Linh Phi).
- Cảm xúc âm nhạc được thực hiện bởi Hằng Nga và Dalink Studio Group.
- Chương trình được phát trực tuyến vào thứ 7 hàng tuần trên Cảm Xúc Âm Nhạc và www.youtube.com/yeublogradio
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?