Bà Mụ thứ 14
2014-09-16 19:05
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Nhím Xù, Hằng Nga
Cái Mi ngồi cạnh nó bảo:
- Xì, tưởng gì. Tớ á, tớ có mười.. mười sáu Bà Mụ cơ!
Thằng Tin thì đếm đếm các đốt ngón tay rồi tuyên bố:
- Tao có.. có hai mươi bà cơ. Mới đầu anh cu này định nói có một trăm Bà Mụ, nhưng thấy số ấy hơi nhiều, bọn chúng sẽ bảo là nói phét nên cu cậu giảm xuống con số hai mươi.
Tương ta tức ơi là tức. Nó có mười bốn Bà Mụ rõ ràng, cứ nghĩ là nhiều hơn bọn ở lớp, vì mẹ nó bảo mọi đứa trẻ đều có mười hai Bà Mụ và chung nhau một bà Chúa Mụ nữa, tính cả bà ấy vào mới là mười ba. Biết thế từ đầu nó khoe ngay là có năm mươi bà, có phải hơn chúng nó không?!

Các Bà Mụ luôn luôn quan tâm tới đứa trẻ mà các bà đã nhận việc chăm sóc, chúng muốn điều gì các bà cũng biết ngay, vì các bà lúc nào chẳng ở sát bên cạnh đứa bé của mình. Vậy nên ngay lập tức cu Tương thấy mình đang đi chơi với cái Mi, thằng Tin, thêm cả thằng Hên lớp bên cạnh, ở một công viên rộng mênh mông có đủ ao hồ, sông suối, vườn chim, vườn thú. Công viên ấy có núi xanh để trượt cỏ nhá, lại có cái hang Âm-Ti tối thui, đứa nào bạo gan lắm mới dám bước vào, nhưng đã bước vào thì vừa run vừa sướng với bao nhiêu thứ kì lạ, chưa từng thấy có ở bên ngoài.
Bốn đứa trẻ con nhưng cả thảy có tới bốn mươi chín Bà Mụ đi cùng. Bà Chúa Mụ chẳng bao giờ đi với đứa trẻ nào đâu, bà ấy chỉ ngồi ở một nơi theo dõi và nhắc nhở các Bà Mụ khác, vì bà ấy chỉ huy tất cả các Bà Mụ cơ mà. Đông như vậy nhưng nhóm nào ra nhóm đó, chẳng hề va vào nhau vì các bà có thể di chuyển hoặc bay rất nhanh theo các huớng, còn độn thổ cả xuống dưới đất nữa cơ. Các bà xúm quanh đứa trẻ mình nhận bảo hộ, bốn đứa lại đứng gần nhau nên chúng không nhận ra bà nào là của đứa nào.
Tuy nhiên Cu Tương nhận ra bà Mụ Thứ Mười Bốn của mình khá dễ dàng, vì rằng các Bà khác đều mặc áo xanh trong khi bà này mặc áo vàng, mũ vàng, hài vàng. Mọi thứ đều mạ vàng, là bộ đồ lễ mẹ nó mới sắm thêm hôm qua, hóa riêng cho bà ấy.

Sau khi ra khỏi hang Âm-Ti, bọn trẻ chạy tới chỗ chiếc cầu thăng bằng. Không như ba đứa kia, cu Tương đặc biệt để ý đến các Bà Mụ, nó thấy các bà ấy luôn luôn giúp đỡ hoặc uốn nắn cho đứa trẻ của mình nhiều thứ. Đứa nào làm cái gì vụng về (chúng làm mà không để ý đâu), lập tức có một Bà ngay cạnh đấy làm lại động tác ấy một cách khéo léo, thế là đứa trẻ của bà tự nhiên làm lần thứ hai khéo gần như vậy, mặc dù Bà Mụ chẳng cần phải giảng giải hoặc nói to "các em nhìn xem rồi bắt chước mà làm nhá" như các cô giáo dạy ở lớp nó.
Lúc còn ở trong hang Âm-Ti, cái Mi cố vươn người ra để vớt bông hoa màu đỏ rất đẹp nổi lập lờ trên mặt nuớc, đến mức tí nữa thì lộn cổ khỏi con thuyền. Một Bà Mụ bay dập dờn cạnh nó liền cúi xuống, lấy tay vớt vớt mặt nuớc khiến nuớc chảy về phía mình kéo cả bông hoa dạt đi theo. Bà ấy chỉ vớt có hai lần- cu Tương nhìn rõ lắm, còn chính cái Mi lại chẳng để ý đến động tác của bà- thế mà tự dưng nó cũng vớt nuớc theo kiểu của Bà Mụ và lấy được bông hoa, con bé thích lắm cứ đưa bông hoa lên vẫy vẫy những người ngồi trên chiếc thuyền khác đi ngang.
Thế mới gọi là các Bà Mụ chứ! Thật là cực kì. Mẹ nó bảo chính các bà ấy đã phân chia nhau nặn từng bộ phận như cái chân, cái tay, tóc tai mặt mũi, rồi ghép thành đứa trẻ con trong bào thai, khi chúng ra đời mỗi bà lại nhận một nhiệm vụ dạy dỗ và săn sóc đến hết tuổi ấu thơ của chúng. Bà thì chuyên dạy trẻ con cười, bà dạy cách ăn, ngủ, lẫm chẫm đi lại.., chẳng thế mà mỗi đứa trẻ phải có đến mười hai Bà Mụ.
Tác giả: Nhà văn Ngọc Châu
Được thể hiện qua giọng đọc: Nhím Xù, Hằng Nga
Kỹ thuật : Nhím Xù
(...)
Bạn cũng có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 794: Em thay đổi rồi chỉ có anh là không
“Em thay đổi rồi.” Cô không nhìn anh, chỉ hơi ngừng lại một chút, rồi đi ra cửa. “Đúng, em đã thay đổi rồi, là vì anh không thay đổi.”

Ngày đẹp trời để cô đơn
Chuyến xe cuối ngày đưa Lam rời thị xã, mưa ướt nhạt nhòa trong đêm. Bên ngoài chắc là lạnh, cô chẳng rõ nữa, chỉ thấy gió ngả nghiêng những ngọn cây như lòng cô đang giông bão. Lam chẳng còn nhớ buổi tối hôm ấy kết thúc thế nào. Cô chỉ biết rằng mình đã bỏ lại tất cả. Lam cất chai nước hoa hồng vào tủ, cất luôn những kỷ niệm cũ vào một góc nhỏ trái tim. Đau nào rồi cũng qua, ngày mai còn phải bước tiếp vì chính mình chứ. Người ta đổi thay thì mình thay đổi, còn cả cuộc đời dài phía trước kia mà.

Sống đơn giản liệu đời có thanh thản?
Dù có sinh ra ở nơi đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nào, ắt hẳn mỗi người đều sẽ chứng kiến muôn vàn thay đổi lớn nhỏ diễn ra xuyên suốt cuộc đời mình.

Blog Radio 793: Em sẽ trở về vào mùa xuân
Khi mùa xuân đến thì chỉ cần lòng người đón nhận thôi thì ở đâu rồi chắc chắn đất trời cũng nở hoa.

Blog Radio 792: Năm nay bạn có về nhà đón Tết sớm?
Vậy là hắn được nghỉ Tết sớm hơn mọi năm rồi. Về nhà vẫn là hơn nhất. Đã bao nhiêu năm hắn chẳng thể về sớm để được ăn cái Tết dài ngày hơn, được ở cạnh gia đình lâu hơn.

Blog Radio 791: Vì anh thương em như thương màu điên điển (Phần 2 – Hết)
Đừng khóc. Em có anh mà. Ở bên anh nhé, được không? Tôi không đáp, chỉ vùi đầu vào trong ngực Kiên, vòng tay cũng nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng to rộng của anh. Có lẽ, chim sáo đã tìm được bến đậu rồi…

Nỗi buồn mang tên hạnh phúc
Có một buổi sáng nào đó, khi bạn ngước mặt lên nhìn bầu trời vẫn bắt gặp khoảng không màu xanh trong veo ấy, nhưng lòng bạn lại ướt mưa…Bởi lẽ Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó.

Không dám mở lời yêu
Cũng đã lâu rồi con tim này không còn rung động. Có phải nó đã già cõi rồi không? Ai cũng có một thời thanh xuân tươi đẹp còn đối với tôi thanh xuân là một cái gì đó thật xa xỉ, bao nhiêu là lo toan.

Blog Radio 790: Vì anh thương em như thương màu điên điển (Phần 1)
Người ta thường thích trêu ghẹp những bông hoa dại nhưng rồi vẫn trở về với những đóa hoa có danh, có phận được cắm ở trong bình. Những đóa hoa dại mong manh, không còn cách nào khác ngoài việc buộc phải trở nên mạnh mẽ, kiên cường.

Khi ta thay đổi, tiếc nuối chỉ còn là quá khứ
Một chuyện tình kết thúc không chỉ đến từ một phía, nếu ta tự buông bỏ với chính tình yêu của mình, nó cũng sẽ quay lưng lại với hạnh phúc của chúng ta. Khi ta không làm gì cả, tiếc nuối vẫn còn đó. Nhưng ta thay đổi, tiếc nuối chỉ còn là quá khứ.