Xa nhau để yêu nhau nhiều hơn (Thì thầm 392)
2014-09-10 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum
Bạn thân mến, cảm xúc luôn luôn có những cung bậc khác nhau khi bạn là người yêu, khi bạn kết hôn và khi bạn có con,… và tổn thương khi yêu cũng vì thế mà luôn ẩn náu đâu đó trong mối quan hệ giữa hai người, chỉ trực chờ có cơ hội là bùng phát. Vì vậy nếu đang yêu và đã yêu, bạn hãy chấp nhận sẽ có lúc sẽ có những lúc tổn thương làm chúng ta muốn buông tay, nhưng cũng hãy học cách tha thứ, vì tình yêu trên tất cả là sự hi sinh vô điều kiện. Mời bạn lắng nghe thì thầm 392- xa nhau để yêu nhau nhiều hơn
ANH THƯƠNG YÊU!
Giờ đã là đêm thật rồi. Một đêm tháng 8- mùa thu.
Giờ này, Anh đang đơn độc ngoài kia, với trời đất bao la? với biển hay với những ngọn đèn đường? Giờ này, em ngồi đây, lạc lõng trong căn phòng của chúng ta, với nước mắt, với nỗi đau và những giấc mơ giữa vô vàn điều dang dở.
Biết là, cả ngày trời mưa- nắng, cả đêm lạnh và hiểm nguy, biết là đôi chân Anh đã quá mỏi, bụng Anh đã quá đói và trong đầu Anh mọi suy nghĩ đã quá rệu rã rồi…Nhưng em vẫn không mong Anh về, dù 1 ngày, 10 ngày, 100 ngày hay thậm chí là mãi mãi…
Anh hãy cứ đi đi, hãy cứ đi đi để thấu hiểu được chính mình. Gửi Anh về lại với chính Anh của ngày xưa, tự do, lãng tử với cuộc đời để đến một ngày nào đó, một ngày nào đó giữa những ngày còn lại, hay cũng có thể là ngày cuối cùng trong chuỗi đời dài đằng đẵng, Anh không hề, không hề gợi nhớ về ký ức đôi mình nữa. Cũng chỉ là như giấc chiêm bao, người đến rồi đi như là định mệnh, như là Anh, như là em, cũng chỉ là dĩ vãng mà thôi.

Em khác với tất cả, thế nên em sống lạc loài.
Bên cạnh Anh đã bao năm, nhưng em biết, Anh cũng chẳng thể nào hiểu em được đâu, chẳng thể nào!
Em có một tuổi thơ buồn tủi với sự mặc cảm và tự ti. Ký ức hơi ấm gia đình của em là bạo lực và lòng thù hận. Đó là những lần cha đánh mẹ và mẹ lại lấp đầy tai chị em em biết bao lời cay độc. Đó là những dòng chữ chi chít đầy trên ván, em ghi lại ngày tháng cha mẹ đánh đập, chửi bới nhau. Em sống trong vỏ bọc hạnh phúc ấy cho tới ngày 20 tháng 4 năm 2007, Mẹ em quyết định bỏ nhà ra đi.
17 tuổi, em không màng gì về ước mơ nữa. Sống lầm lũi và chấp nhận hết thảy sự đời. Em cay độc với tất cả, cay độc với chính mình.
Em cũng đã từng yêu- một tình yêu trốn chạy trong suốt nhiều năm liền. Nhưng khoảng cách địa vị đã không cho phép em mở lòng với tình yêu ấy. Em vẫn mơ, một giấc mơ huyễn hoặc, rồi một mai thành đạt, em sẽ được sống trong tình yêu.
Nhưng định mệnh lại không hề muốn.
Cậu ấy chết, chết một cách đau đớn và dũng cảm. Em chỉ biết im lặng và tiếp tục chấp nhận, như từng ngày em vẫn chấp nhận mọi sự đời.
Em không thấy đau nữa, em chỉ thấy buồn cười.19 tuổi, em không còn tồn tại niềm tin vào một điều gì nữa. Cứ âm thầm sống, sống cùng những giấc mơ Ám ảnh quanh mình.
Em gặp Anh khi tâm hồn em đã bình lặng. Một cách vô tình, số phận đã sắp xếp. Nhưng đã bao giờ Anh nghĩ, liệu rồi trong đổ vỡ có bao giờ lành lặn được không? Chấp nhận một cách đơn giản, dù trong sâu thẳm đáy lòng, em chẳng mong mỏi thêm một phép màu nào về tình yêu.
Bên Anh bao năm rồi? hạnh phúc, buồn, vui đều có cả. Chỉ có điều, em không tự mình bước qua được sự đơn độc trong chính từng nghĩ suy. Bên Anh, tình yêu của em luôn méo mó. Chấp nhận Anh, nhưng em lại không tự mình vượt qua được chính toan tính của mình. Có rất nhiều nước mắt, có rất nhiều đớn đau và cả rất nhiều sợ hãi- tất cả.
Duy chỉ có sự thật là em không hề nuối tiếc một điều gì cả. Rồi sẽ qua hết thôi.
Số phận đã sắp xếp cho em một cuộc đời như vậy. Và em cũng đã chấp nhận. Vậy nên, khi mình cãi cọ, khi Anh ném chén bát và phá tung đồ đạc, em chỉ thấy buồn cười thôi, bởi em đã quá quen với những cảnh tượng đó rồi. Chỉ là, lại tiếp tục chứng kiến và lại chấp nhận thôi, như là đánh thức ký ức đã ngủ.
Vậy nên, khi em muốn được yên tĩnh một mình, khi em muốn Anh hãy đi đâu đó, là sự thật em không còn sợ hãi. Rất có thể Anh sẽ không quay về nhưng em cũng đã quen rồi, với cảm giác mất đi người mình yêu thương. Em vẫn có thể tự chống chọi với cuộc đời này, vẫn có thể sống đơn độc với chính mình trong suốt mọi tháng ngày đợi chờ kia.
Như lúc này đây…
24 tuổi, chưa bao giờ tự chụp một bức chân dung, chưa có một lần dự một bữa tiệc với bạn bè. 24 tuổi, chưa một lần mang guốc cao và mặc váy ở chốn đông người. Hơn một lần, em muốn thay đổi chính mình, muốn được trang điểm thật đẹp, muốn được thật tự tin, muốn cho phép mình lựa chọn thay vì chấp nhận, nhưng em không thể làm được. Giờ thì đành thôi, đành phải chờ kiếp sau làm lại cuộc đời thiếu nữ. Giờ thì, đã muộn quá rồi…

Để dành lại tất cả, nhưng em sẽ có được con yêu, vậy là quá đủ rồi. Em vẫn còn có động lực để tiếp tục chống trả cuộc sống.
Nhưng, còn Anh?
Em biết, Anh còn đau khổ hơn em nhiều. Anh về lại với cuộc đời dang dở. 25 tuổi, tất cả vẫn là con số 0. Em biết, nỗi đau của Anh là biết mình cố gắng nhưng số phận lại ưa đùa cợt. Sức khỏe, sự nghiệp, tương lai…vượt xa tầm tay với. Anh đánh đổi mọi thứ để lựa chọn bên em, nhưng cuối cùng cả hai ta đều buông xuôi hết.
Em đã suy nghĩ rất nhiều, em cũng muốn cùng Anh bước tiếp nhưng cuộc sống lại không ủng hộ mình. Cứ tiếp tục thế này, em chắc là sự chịu đựng của Anh sẽ trở nên vô nghĩa mà thôi. Em đã quá ganh ghét với cuộc đời, và rồi em sẽ đổ dồn lên Anh hết thôi.
Anh hãy đi đi, tìm một con đường khác, hãy giải thoát bước chân Anh ra khỏi cuộc đời em, như thế sẽ tốt hơn. Anh hãy làm lại cuộc đời khi đang còn cơ hội, hãy tiếp tục thực hiện ước mơ làm thầy giáo của mình khi đang còn niềm tin để phấn đấu. Anh đừng tự chôn vùi tương lai trong tình yêu của chúng ta. Đó là điều em thật sự mong muốn và em sẽ được an lòng. Em sẽ cố gắng để nuôi dạy con thật tốt, em hứa. Trong tất cả khả năng của mình em sẽ sống vì con, vì tình yêu của Anh. Thế nên, Anh hãy cứ yên tâm vững bước, hãy lựa chọn cho Anh một con đường bình yên, để mai này, nếu có còn gặp lại, Anh vẫn luôn là niềm tự hào của em và con.
Viết cho Anh những lời chân thật nhất từ con tim em. Thế nhé Anh, tình yêu có thể vẫn rất đong đầy, nhưng giữa cuộc đời này có những lý do mình phải chấp nhận.
Luôn mong Anh khỏe, thành công và hạnh phúc.
Em của Anh
Heo bột.
Con của ba: Nguyễn Kiến Danh.
Thì thầm được gửi từ Hồ Thị Anh
Thì thầm số 392 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)
Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)
Như những đứa trẻ mới lớn mang trong mình niềm háo hức về cuộc đời, mỗi chúng ta cũng luôn đem theo trong tim muôn ngàn ước mơ về những chuyến hành trình mới mẻ.

Bỏ lại quá khứ, sống vì tương lai (Blog Radio 876)
Ta biết đấy, thời gian trôi đi không bao giờ trở lại, những gì đã xảy ra chúng ta không thể nào thay đổi được, nhưng những gì ở thời điểm hiện tại hoặc tương lai, ta có thể thay đổi được.

Đã chọn rời đi sao lại quay về (Blog Radio 875)
Một chiều thu ảm đạm, họ lặng lẽ đi về hai hướng ngược nhau. Trên con đường quen thuộc đã từng nắm tay nhau qua mỗi chiều lộng gió, hai chiếc bóng đơn độc trải dài trên nền đất lạnh lẽo.