Phát thanh xúc cảm của bạn !

Bỏ quên Quỳnh Anh (Phần 2)

2014-09-08 11:31

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Rồi đáng ra một tuần chia tay đó phải cùng nhau bày thật nhiều trò vui thì hai đứa lại ngó lơ nhau. Mai Quỳnh Anh đi rồi. Nửa đêm tôi trở dậy, trời đang mưa. Quái, sao mùa này trời mưa nhiều thế nhỉ? Mưa như vầy làm sao đi tiễn! Mà có nên đi tiễn không đây? Quỳnh Anh đang giận tôi mà.

***

Nhà không khóa cổng rào. Quỳnh Anh ôm cuốn tập trong lòng, đi qua đi lại, lẩm nha lẩm nhẩm, chốc chốc lại ngóng ra ngoài, chắc là đang học bài. Tôi khẽ khàng đẩy xe vào, rón rén núp dưới cửa sổ. Vừa nhô người định dọa một mẻ hết hồn thì cô nàng đã đứng sừng sững trước mặt tôi.

- Thôi đi! Làm như Quỳnh Anh không thấy Hoàng vô không bằng.

Tôi giả lả.

- Quỳnh Anh trông nhà cũng kỹ quá ha. – Rồi vỗ đầu cái bốp – A, Quỳnh Anh để cửa là chờ Hoàng đó hả?

Quỳnh Anh nguýt một hơi dài.

- Chứ không lẽ để chờ trộm?

Tôi cười hì hì.

- Vậy là Quỳnh Anh nhân đạo lắm đó. Phải tay người khác là người ta để Hoàng bị muỗi thui nguyên đêm ngoài đường cho coi.

Cô nàng bẽn lẽn.

- Tại Quỳnh Anh cứ lo… - Đột nhiên cô nàng quắc mắt nhìn tôi. – Bộ Hoàng từng bị ai bắt đứng ngoài cửa nguyên đêm hả?

Tôi hét lớn như để thể hiện khí phách nam nhi…

- Làm gì có! Cái đó là Hoàng thí dụ thôi.

Quỳnh Anh không nói gì. Tôi khẽ hích hích vào tay cô nàng.

- Cho Hoàng xin lỗi chuyện lúc chiều nghe.

Quỳnh Anh im lặng gật đầu. Được bật đen xanh, tôi bắt đầu phát huy thói ba hoa sở trường.

- Cái đó người ta gọi là chứng rối loạn tâm lý tuổi mới lớn đó. Đang vui tự nhiên buồn, đang như cục đất lại đùng đùng như Thiên Lôi à.

Quỳnh Anh nhìn tôi lạ lẫm.

- Hoàng nói chuyện gì vậy?

Tôi làm bộ quan trọng:

- Thì nói về tâm lý tuổi chúng mình nè. Cho nên mai mốt có thấy Hoàng kỳ cục ơi là kỳ cục thì Quỳnh Anh cũng đừng có giận nghe.

Thuyết xong một hơi, tôi vui miệng huýt sáo tưng bừng, không để ý cặp chân mày của Quỳnh Anh bắt đầu co lại. Quỳnh Anh đứng phắt lên.

- Bộ lúc nào Hoàng cũng hớn hở như vậy được? Bộ không có chuyện gì làm cho Hoàng lo lắng được hết hả? 



Quỳnh Anh bước vội vào nhà, đóng sầm cửa lại. Ngẩn ngơ mất một lúc, tôi cũng hiểu ra vấn đề: Quỳnh Anh sắp đi xa, mà tôi lại vô tâm quá. Tôi lững thững lại gần cánh cửa, biết chắc Quỳnh Anh đang ngồi phía bên trong, tôi khẽ khàng:

- Quỳnh Anh sắp qua Mỹ một năm phải không?

Đoán chừng cô nàng vừa gật đầu, tôi hỏi tiếp:

- Rồi chừng nào đi?

Có tiếng từng trong vọng ra:

- Tuần sau.

Trả lời cộc lốc, không giống Quỳnh Anh thường ngày, chắc là đang giận lắm.

- Gì nhanh dữ vậy? Mà Quỳnh Anh chuẩn bị xong hết chưa?

Không thèm trả lời kìa. Tôi cố gắng bày tỏ sự quan tâm.

- Quỳnh Anh có cần thêm gì không? Giúp được gì là Hoàng giúp liền. À, hay chủ nhật, Hoàng chở Quỳnh Anh đi mua đồ nghe? Phải chuẩn bị đầy đủ để mai mốt…

Cánh cửa thình lình mở ra, ánh mắt Quỳnh Anh phừng phừng như đang cháy. Tôi giật mình thót người lại. Quỳnh Anh ngồi phịch xuống đất. Tôi thận trọng nhích lại gần:

- Nè, sắp đi Mỹ mà không vui gì hết vậy?

Quỳnh Anh quay ngoắt sang nhìn tôi trừng trừng. Tôi thấy nóng quá, vội lùi ra xa. Bỗng Quỳnh Anh rơm rớm nước mắt.

- Vui gì mà vui!

Không cháy nữa mà chuẩn bị mưa lụt mưa lội đến nơi rồi. Tôi yên tâm tiến sát lại.

- Không vui thì đi làm gì? Ở nhà đi.

Quỳnh Anh bứt bứt ngón tay.

- Quỳnh Anh cũng đâu muốn đi, chỉ tại bà cô cứ ép mãi, rồi ba mẹ Quỳnh Anh cũng không muốn cô buồn nên cứ nói thêm vào.

- Là sao?

- Là Quỳnh Anh có một bà cô họ xa sống bên Mỹ. Bà không có gia đình nên thương Quỳnh Anh như con gái. Bà muốn đón Quỳnh Anh qua đó với bà, để bà lo cho chuyện học hành. Thấy Quỳnh Anh có vẻ chần chừ, bà bảo thôi thì ở thử một năm, nếu thích thì ở luôn còn không thì lại về. Mới nói quá nói lại có mấy lần, ai ngờ cô đi làm giấy tờ từ hồi nảo hồi nào, chừng sắp đi một tháng rồi mới nói cho Quỳnh Anh hay à.

Tôi cười cười.

- Rồi tới lượt Quỳnh Anh cũng chờ một tuần nữa đi mới chịu nói cho Hoàng nghe à.

Cô nàng vừa xịu mặt…

- Tại Quỳnh Anh không muốn Hoàng buông. – Rồi liền lập tức quắc mắt lại ngay – Ai ngờ… Ai ngờ…

Tôi chép miệng:

- Hầy… ai ngờ Hoàng cứ tỉnh như ruồi chứ gì? Ôi con gái lúc nào cũng như vật hết mà!

Quỳnh Anh vênh mặt.

- Con gái thì sao?

- Thì đa sầu đa cảm quá chứ sao. Giờ là thời buổi nào rồi? Người ta lên sao Hỏa con fmooxi ngày gọi điện xuống Trái đất nói chuyện năm phút. Từ đây qua Mỹ mất có mười mấy giờ bay, rồi còn chat chit nữa, muốn nhìn thấy nhau lúc nào mà không được?

Quỳnh Anh vẫn vệnh mặt lên. Sợ công kích thêm nữa cô nàng sẽ giận, tôi liền xuống giọng.

- Cho nên Quỳnh Anh đừng có nghĩ ngợi gì nhiều, cứ đơn giản coi chuyến đi Mỹ một năm này như đi chơi xa đi. Một năm nhanh lắm mà. Hoàng hứa tối nào cũng chat với Quỳnh Anh tới sáng luốn.

Xem chừng có vẻ nguôi nguôi, chợt Quỳnh Anh lại nói:

- Cái hạt hôm Quỳnh Anh đưa Hoàng bảo đang nhờ người chăm đó, nhớ tưới nước đều cho nó nghe.

Tôi nhăn mặt.

- Tưới làm gì, nó đâu có mập lên được ký lô nào đâu.

- Nhưng mà nó sẽ ra bông. Mỗi lần nhìn bông của nó là Hoàng sẽ nhớ tới Quỳnh Anh mà.



Cái gì mà loạn xà ngầu vậy nè. Tôi ngẩn ra.

- Ủa, Quỳnh Anh nói nó không thành cây được? Không thành cây là chết ngắc chứ còn tưới tắm gì?

Quỳnh Anh gí tay lên trán tôi.

- Ngố ơi là ngố, nó không thành cây được vì nó là dây leo, là dây leo Hoàng biết chưa?

Thì ra là vậy, tôi thở phào.

- Quỳnh Anh ơi là Quỳnh Anh, suýt nữa thì…

Cô nàng tròn mắt:

- Thì sao?

Tôi lảng đi.

- À mà sao nhìn bông của nó thì lại nhớ tới Quỳnh Anh? Bộ Quỳnh Anh có phép khắc hình mình lên từng cái bông hả?

Quỳnh Anh lườm mắt:

- Hoàng biết tên cái dây leod dó không?

- Không! – Tôi thành thật trả lời.

Quỳnh Anh nhoẻn cười:

- Là hoa Huỳnh Anh đó.

- Thì sao? Huỳnh Anh chứ có phải Quỳnh Anh đâu? Lẫn lộn coi chừng sai chính tả đó nghe.

Quỳnh Anh đứng phắt lên, vẻ bực bội thấy rõ.

- Hoàng về đi, nói chuyện với Hoàng chán quá à.

Ủa, tôi có làm gì đâu, sao Quỳnh Anh lại giận vậy kìa?

Rồi đáng ra một tuần chia tay đó phải cùng nhau bày thật nhiều trò vui thì hai đứa lại ngó lơ nhau. Mai Quỳnh Anh đi rồi. Nửa đêm tôi trở dậy, trời đang mưa. Quái, sao mùa này trời mưa nhiều thế nhỉ? Mưa như vầy làm sao đi tiễn! Mà có nên đi tiễn không đây? Quỳnh Anh đang giận tôi mà. 

Tác giả: Đinh Thị Thu Hằng

Được thể hiện qua giọng đọc : Audiobook Team

Kỹ Thuật: Jun


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

 

 
  

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top