Phát thanh xúc cảm của bạn !

Sài Gòn, nắng, gió và anh (phần 2)

2014-09-15 09:57

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team

Rồi cái ngày quan trọng với anh cũng tới. Đăng hẹn gặp Trang trên sân thượng nhà cô sau giờ học. Nhưng cả đám đợi mãi, đợi mãi chẳng thấy cô về. Hàng chục cuộc điện thoại anh gọi đều không có người trả lời. Khi anh chuẩn bị lao ra đường chạy đi tìm cô thì đầu dây bên kia có người trả lời. Nhưng không phải là giọng của Trang. Anh ngỡ ngàng.

* * *

Đăng là một nhân viên ngân hàng. Hai mươi sáu tuổi. Không có người yêu thì bị gọi là ế mất rồi. Nhưng chẳng sao. Anh có cả một đám bạn độc thân.

Không phải là anh chưa từng yêu ai. Anh đã từng yêu một người con gái rất sâu đậm. Và cho đến bây giờ anh vẫn không quên được cô ấy. Thảo Trang – một cô bé hồn nhiên và đáng yêu vô cùng. Đăng mê mẩn nụ cười tỏa nắng của Trang. Anh thích ngồi ngắm cô nhâm nhi cây kẹo mút và dán mắt vào cuốn truyện Đô-rê-mon. Trong mắt Đăng, Trang như một đứa con nít mãi chẳng chịu lớn vậy. Cô từng nói với anh:

- Làm người lớn khổ lắm, phải suy nghĩ tùm lum chuyện trên đời. Với lại em còn nhỏ mà - Trang le lưỡi trêu anh rồi lại ngậm kẹo mút vào miệng.

Trang nhỏ hơn Đăng hai tuổi. Hai đứa lớn lên cùng nhau. Càng lớn tình cảm anh dành cho cô càng nhiều. Anh không biết đó là yêu hay là một cái gì khác. Anh không dám khẳng định. Càng không muốn biết tình cảm đó là gì. Vì anh sợ mất Trang. 

Năm tháng trôi qua, Trang lớn lên nhiều. Nhưng cô vẫn cứ trẻ con như vậy. Cả cách yêu cũng như một đứa trẻ. Cô muốn người yêu chiều theo ý mình và cứ nũng nịu như một đứa trẻ. Cũng vì vậy mà Trang rất dễ bị những kẻ chẳng ra gì dụ dỗ. Không biết bao lần cô bị người ta lôi tình cảm ra đùa giỡn rồi chạy đến tìm anh khóc nức nở. Mấy cái tên đểu đó toàn bị Đăng dần cho một trận nhớ đời. Anh bảo Trang:

- Em cứ làm một đứa trẻ đi. Không cần phải dính vào chuyện tình cảm làm gì. Anh sẽ bảo vệ em đến hết cuộc đời.

- Anh hứa đấy nhé! 

- Ừ. Anh hứa.



Từ đấy Trang chẳng quen ai nữa. Cô cứ tung tăng như một đứa trẻ. Hễ ai ăn hiếp cô đều bị Đăng cho một trận nên trong trường Trang thành đại ca nhí. Có hôm Đăng đánh nhau vì cô mà mặt mũi trầy xước, thâm tím. Cô ngồi bôi thuốc cho anh rồi trêu trọc:

- Anh Đăng lớn ngồi còn đánh nhau. Hư quá này! – Cô mạnh tay ấn vào vết bầm trên mắt anh.

- Ui da! – Anh la lên – Vâng. Cô hay lắm! Nếu không phải vì cô thì tôi chẳng đi đánh nhau làm gì cho mệt người – Anh cốc đầu Trang một cái.

- Ai bảo anh hứa bảo vệ em đến hết cuộc đời! - Trang phụng mặt xuống. 

Cái điệu bộ của cô khiến Đăng phì cười. Anh xoa đầu cô rồi hai đứa lại ngồi cười hì hì. Ba mẹ Đăng cũng chẳng phản đối mấy chuyện này vì từ lâu hai bên gia đình đã coi hai đứa như một đôi thanh mai trúc mã rồi. 

Năm Đăng tròn hai mươi tuổi cũng là lúc anh biết mình đã yêu Trang mất rồi. Anh quyết định sẽ nói Trang biết vào ngày sinh nhật của cô. Đăng mất cả tháng trời để lên kế hoạch cho màn tỏ tình của mình, đương nhiên là với sự giúp đỡ của đám bạn thân nữa. 

Rồi cái ngày quan trọng với anh cũng tới. Đăng hẹn gặp Trang trên sân thượng nhà cô sau giờ học. Nhưng cả đám đợi mãi, đợi mãi chẳng thấy cô về. Hàng chục cuộc điện thoại anh gọi đều không có người trả lời. Khi anh chuẩn bị lao ra đường chạy đi tìm cô thì đầu dây bên kia có người trả lời. Nhưng không phải là giọng của Trang. Anh ngỡ ngàng.

- Alô. Alô. Ai vậy ạ? - Anh lo lắng hỏi

- Anh có phải là người nhà của cô Thảo Trang không? – người phụ nữ lạ hỏi anh.

- Vâng…vâng ạ. Có chuyện gì vậy ạ?

Giọng anh không giữ nổi bình tĩnh nữa. Anh đang linh cảm có chuyện gì đó không hay rồi.

- Tôi là bác sĩ của bệnh viện Việt Đức. Cô Trang đang nằm ở phòng 214. Anh và người nhà đến đây ngay đi. Tôi nghĩ không còn nhiều thời gian đâu.



Cái gì vây? Đăng không tin vào những điều anh vừa nghe thấy. Anh nói cho ba mẹ Trang biết rồi lao như điên đến bệnh viện. 

Không. Không thể nào. Đây không thể là sự thật. Trang đang nằm trước mặt anh. Bác sĩ bảo cô ấy bị hai tên say xỉn đi ngược chiều tông phải. Hai thanh niên đó đã chết trên đường đến bệnh viện. Còn Trang được đưa đến bệnh viện muộn quá. Lẽ ra cô đã ra đi rồi nhưng không ai hiểu nổi động lực nào còn giữ cô ấy lại.

Đăng quỳ xuống bên giường bệnh. Ba mẹ Trang đứng lặng sau lưng anh. Mẹ cô khóc đến ngất đi. Anh nắm tay cô. Nhìn cái vẻ yếu ớt của Trang anh không cầm lòng được. Cô dành chút sức lực còn lại của mình lau nước mắt cho anh.

- Không sao đâu mà anh. Em chỉ đến một nơi tốt đẹp hơn mà thôi

- Không…không. Anh không cho em đi đâu hết. Anh đã hứa sẽ bảo vệ em đến hết cuộc đời – Đăng nói trong tiếng nấc.

Lúc này anh đang khóc như một đứa trẻ còn Trang lại như người lớn dỗ dành anh

- Anh đã bảo vệ em đủ rồi. Từ giờ sẽ có những thiên thần nhỏ bảo vệ em

- Anh xin lỗi…anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên để em đi một mình.

- Anh đừng tự trách mình. Hoàn toàn không phải lỗi của anh mà – Trang xoa đầu anh

- Em đừng đi được không? Anh yêu em…anh yêu em mà.

- Sao bây giờ anh mới nói? Em cũng yêu anh. Đồ ngốc. Có biết em đợi lâu lắm rồi không?

Trang mỉm cười và nhắm mắt. Cuối cùng cô cũng được nghe câu nói mà cô mong đợi rồi. Còn Đăng, anh gào thét tên cô trong vô vọng nhưng cô không tỉnh dậy nữa.

[...]

Tác giả: Nâu Đá

Được thể hiện qua giọng đọc : Audiobook Team

Kỹ Thuật: Jun


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

 

 
  
 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

back to top