Em đủ vị tha để lại ôm anh vào lòng. (Thì thầm 394)
2014-09-17 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum
4h sáng, ngoài trời bắt đầu lắc rắc những hạt mưa sớm, gió lùa vào cánh cửa mở ra ban công làm em thấy lạnh. Đã là 4h sáng rồi, nghĩa là bên anh cũng đã 2h, quá muộn rồi. Em vẫn nhìn chằm chằm vào cái màn hình máy tính, một cái facebook lạnh tanh và một cái skype cũng không được vui vẻ hơn tí nào. Anh đang làm gì? Có đang nhớ em không?
Mình lại gặp khó khăn rồi anh ạ. Dù đây không phải lần đầu tiên, nhưng thật sự, tình yêu của anh và em trắc trở quá. Hay ông trời lại muốn thêm một lần nữa thử thách tình yêu của chính em?

Ngày yêu anh, là ngày em biết rằng, em sẽ chấp nhận tất cả những gì thuộc về anh, đó là điều duy nhất em có thể chắc chắn. Lỗi lầm đó của anh, em biết là rất lớn, nhưng em đủ vị tha và bao dung để ôm anh vào lòng, dù cho bất cứ điều gì xảy ra đi nữa, anh hãy tin vào em, rồi tụi mình sẽ cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Em đã từng lùi lại phía sau để nhìn anh bước tiếp, em đã từng, đứng lại một mình để anh đi nhưng em luôn dõi theo để biết rằng anh vẫn ổn, em đã từng chấp nhận dừng lại, vì em nhìn thấy anh hạnh phúc, nhưng chẳng phải anh chính là người đã níu tay em lại hay sao?
Em có thể làm điều đó lần nữa, em có thể rồi lại đứng lại một mình để anh bước đi, nếu điều đó làm anh thấy thoải mái nhất, nhưng em chỉ buông anh ra khi em chắc chắn rằng anh sẽ không sao cả nếu không có em bên cạnh, nhưng chỉ cần anh vấp ngã thì em sẽ không chỉ đứng lại mà nhìn anh thôi đâu, em sẽ ở đấy, em sẽ đi cùng anh, dù có khó khăn thế nào.

Bên Nga trời đã lại vào mùa lạnh rồi, anh đi làm nhớ mặc đồ ấm vào đấy. Đi làm về phải ăn uống đầy đủ, không được tắm khuya, anh bướng lắm, để em nhắc hoài. Em sẽ để anh có thời gian làm những điều anh cần làm, và em sẽ đợi. Đợi đến khi nào anh cảm thấy thật sự thoải mái khi lại nói chuyện với em.
Hãy để em ôm anh, vì ngoài kia, giông tố đầy trời, nên em biết rằng, anh cần ấm áp từ một vòng tay.
Kizznguyen.
- Thì thầm được gửi từ bạn Trâm Nguyễn
Thì thầm số 394 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Cái Kết Cho Kẻ Phản Bội (Blog Radio 869)
Sẽ có đôi lần ta đứng trước những phút giây yếu lòng, xao động. Quan trọng là ta cần tĩnh tâm để tự vấn mình và nhắc nhở bản thân rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời.

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?