Phát thanh xúc cảm của bạn !

Một ngày quái đản_Phần 3

2014-09-16 13:52

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Nhím Xù, Jun


Những ngày bên Gấu Bắc Cực cực dễ thương. Cô như một nữ hoàng được người ta mê đắm và cung phụng. Anh làm mọi điều hòng đổi lấy nụ cười cô. Cốc cà phê nóng hổi đặt trước phòng cô mỗi sáng – luôn chuẩn xác 7 phần sữa, 3 phần cà phê đúng ý cô. Bài hát sáng tác mừng một chiều cô cắt tóc. Hoàng hôn dạo biển và tìm những xác sứa to như cái tô bị sóng đánh dạt vào bờ, phơi trên cát. Giữa đêm đèo nhau trên môtô xuyên thành phố, đếm đèn đường. Tấm thiệp sinh nhật tự làm tặng cô với tấm hình hai con gấu trắng bóc đang mi nhau – vì thế, cô gọi anh là Gấu Bắc Cực.

Anh có nhói không?


- Sao tay em lạnh ngắt vậy? – Hans lo lắng nắm bàn tay Lê bé xíu.

- Chắc vì trời lạnh.

- Sao mặt em nóng bừng vậy? – Hans sờ trán Lê.

- Chắc vì trời nóng.

- Anh đưa em về nhé?

- Em ổn. – Lê nhìn lên sân khấu nơi ban nhạc đang chuẩn bị bài hát kế tiếp. Nơi tình xưa sưng tấy nhất của cô đang chỉnh dây đàn guitar. Biết cả ngày hôm nay hành vi của mình đã rất kỳ dị, cô không muốn làm Hans rối thêm nên cười trấn an – Thân nhiệt em vốn bất thường, không phải ốm đâu.



Sau cái nghéo tay hứa chắc của Lê, Hans tiếp tục hòa vào lễ hội âm nhạc dành cho các ban nghiệp dư. Còn cô, trọn phần biểu diễn của ban nhạc đến từ bang New Mexico nước Mỹ, chẳng nghe được gì. Mọi giác quan cô lịm tắt, dồn sức cho mắt ngắm chàng trai duy nhất từng theo đuổi mình. Cô quên cả sự tồn tại của cái ngày quái đản mình đang sống. Ngày mà quá khứ dắt díu nhau diễu hành.

Trong tình yêu không có sĩ diện. – Lê thường chủ động và chưa bao giờ đỏ mặt khi đánh tiếng với các chàng trai lọt vào mắt mình. Đi hái sẽ được quả ngon. Há miệng chờ sung thì ráng nuốt trái ung thối. Duy nhất một lần quả ngon tự nguyện lọt vào túi Lê: Gấu Bắc Cực.Giữa một buổi học đầu năm hai, Gấu Bắc Cực búng qua bàn cô mẩu giấy “Làm bạn gái anh nhé?”. Quay sang đánh giá dung nhan anh – còn nhiều vẻ thiếu niên, tóc nâu sậm, mắt xanh, má lấm tấm tàn nhang và thần thái nổi loạn – rồi cô mỉm cười.

Những ngày bên Gấu Bắc Cực cực dễ thương. Cô như một nữ hoàng được người ta mê đắm và cung phụng. Anh làm mọi điều hòng đổi lấy nụ cười cô. Cốc cà phê nóng hổi đặt trước phòng cô mỗi sáng – luôn chuẩn xác 7 phần sữa, 3 phần cà phê đúng ý cô. Bài hát sáng tác mừng một chiều cô cắt tóc. Hoàng hôn dạo biển và tìm những xác sứa to như cái tô bị sóng đánh dạt vào bờ, phơi trên cát. Giữa đêm đèo nhau trên môtô xuyên thành phố, đếm đèn đường. Tấm thiệp sinh nhật tự làm tặng cô với tấm hình hai con gấu trắng bóc đang mi nhau – vì thế, cô gọi anh là Gấu Bắc Cực.

Mặt Trời lặn. Cầu vồng tan. Hoa tàn. Sao tắt… Tất cả mọi điều tuyệt diệu nhất trần thế rồi cũng đến hồi kết. Cán cân của mối quan hệ đổi ngôi: Lê tìm Gấu Bắc Cực ngày một dày, Gấu Bắc Cực tìm Lê ngày một thưa. Những cười nói vui vẻ không đủ lực cất nền xây tầng cho tình cảm. Lê là một nàng thơ. Khi nàng thơ hoàn thành nhiệm vụ truyền cảm hứng, khi cô không còn khiến anh xao xuyến mà viết thành nhạc, thì chấm hết. Khi cô dịch được nét miễn cưỡng trên mặt anh lúc mở cửa phòng cho mình, thì chấm hết. Không lâu sau, anh biến mất khỏi trường. Cô lao đi lùng người mới, lấp cái hụt hẫng anh gây ra.

- Em quen tay đàn ấy à? – Hans hỏi trên đường tản bộ về khách sạn.

- Không. – Lê tròn mắt ngây thơ, che đậy tâm trí đang ngổn ngang. Trước bài hát cuối cùng, Gấu Bắc Cực đã chỉ tay về hướng cô mà hét vào mic: “Bài hát này dành tặng em thay lời xin lỗi!” – Chắc chỉ là một mánh hút khán giả thôi. Đèn sân khấu sáng lóa, anh ta đâu nhìn rõ ai.



Hans ngăn Lê bước tiếp. Anh nhìn thẳng vào cô. Ánh mắt anh… Mỗi lần nhìn cô bằng ánh mắt này, anh luôn giải thích rằng muốn được ngắm cô thật kỹ. Nhưng từng chút một, cô nhận ra đấy là ánh mắt khi anh đấu tranh tư tưởng lúc phát giác cô nói dối – cân nhắc xem anh bóc trần hay cô bao biện sẽ khiến tình huống ổn hơn. Và luôn luôn, anh chấp nhận nuốt trôi tò mò, cho cô tự do với thế giới của mình. Như lần này.

- Em hiểu cảm giác đang được yêu điên cuồng rồi bị vất chỏng chơ. Đau lắm! Một chai nước bị liệng đi sau khi uống cạn. – Tay trong tay với Hans trên phố vắng và lộng gió biển, Lê trút sạch lòng – Và em đã quyết định mình sẽ chỉ vào vai người vất chai. Em thử ném bỏ một người, rồi nhiều người. Nhưng em không đủ mạnh để 100% ruồng rẫy ai đó. Em rất hay nhớ về các nạn nhân của mình, dù nhớ chẳng dễ chịu chút nào. Đôi lúc em tự hỏi anh ấy có giống em, có từng nhớ…

- Nếu em chạy vù về chỗ lễ hội, chắc hỏi còn kịp. Anh sẽ đợi.

- Sẽ không giận chứ?

- Không. Anh thề. – Hans cười đầy thấu hiểu.

- Em luôn giỏi mở đầu một tình cảm, nhưng dốt nát chuyện vun vén nó. Em thiếu kiên nhẫn và thừa cái tôi. – Lê nhón chân hôn lên cằm Hans. Một cơn bão yêu thương vừa đùng đùng ụp lên tim cô – Hãy yêu em vô bờ bến ấy. Tha thứ nếu em làm anh buồn. Bao dung nếu em làm anh đau. Trói em chặt vào, đừng cho em cơ hội bỏ rời bỏ anh. Từ lễ cưới đến giờ, em vẫn nghĩ chúng mình đã hấp tấp nhưng…

- Anh yêu em. – Hans nhẹ nhàng hối thúc – Và em đi nhanh lên trước khi anh đổi ý.

Bóng Lê khuất dần, Hans thở phào. Cuối cùng anh cũng rẩy được cô đi, tìm khoảng riêng tư cho mình. Anh bóp thái dương, cố nặn hết bối rối và căng thẳng vì ngạc nhiên quá độ khỏi đầu. Cớ gì ngày đầu tiên của tuần trăng mật, anh lại chạm mặt những bốn người yêu cũ? Anh nhắm mắt, mặc chuyện xưa dần hiện về sống động. Một ngày quái đản!

(...)

Tác giả: Ploy

Được thể hiện qua giọng đọc : Nhím Xù, Jun

Kỹ Thuật: Nhím Xù


Bạn có thể tìm thấy những bản nhạc nền được sử dụng trong chương trình tại forum Nhacvietplus và Blog Việt theo địa chỉ: http://forum.nhacvietplus.vn. 
Những tâm sự muốn sẻ chia, những bài viết cảm nhận về cuộc sống, những sáng tác thơ, truyện ngắn mời bạn cùng chia sẻ bài viết với Audio Book bằng cách gửi đường link, file đính kèm về địa chỉ email audiobook@dalink.vn

 

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)

Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)

Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)

Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)

Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)

Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)

Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)

Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)

Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)

Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)

Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

back to top