Phát thanh xúc cảm của bạn !

Gia đình là nơi trở về cho những bước chân đi lạc

2017-06-28 01:11

Tác giả: Giọng đọc: Lan Phương

Khi còn bé ai cũng mong được lớn lên để rời xa nhà sống tự lập với những sở thích và lựa chọn của mình. Hồi ấy ghét những lần sớm mai mẹ gọi sớm, ghét những lần ba quát mắng vì làm sai, ghét những lời càm ràm dài dằng dặc của mẹ mà chẳng hề biết rằng sẽ có những ngày muốn cũng chẳng được nghe mẹ cằn nhằn nữa. Sau những cố gắng để sống, để bon chen ở nơi xứ người, có mệt, có buồn, có khóc thì điều ai cũng cần chính là được về nhà để bình yên. Nơi ấy là nơi trở về cho những bước chân đi lạc, là nơi bão dừng sau cánh cửa.

***

Cô lang thang trên những con phố xuôi ngược đông đúc của Hà Nội giờ tan tầm.

Đường thì đông.

Xe thì nhiều.

Và người thì hối hả…

Một mình cô đi mãi, đi hoài, chẳng biết mình bắt đầu từ chỗ nào, và chẳng biết mình dừng lại ở nơi đâu. Chiếc xe cọc cạch thật may mắn hôm nay chẳng giở thói đỏng đảnh thường ngày, lặng lẽ đồng hành cùng với cô như một người bạn già lâu năm luôn thấu hiểu. Hôm nay là một ngày quá đủ tồi tệ.

Sếp vừa mắng cô cả giờ vì một bản kế hoạch sai sót vốn dĩ cũng chẳng phải lỗi do một mình cô, chẳng qua cô là người cuối cùng kí tên, và rằng cần có một người đứng ra chịu trách nhiệm.

Rồi lại cãi nhau với anh, cũng chẳng phải việc gì to tát, vẫn là những bất đồng muôn thuở của những đôi yêu nhau đã lâu, quá hiểu nhau đến mức nhiều khi như nhàm chán. Nói một hồi, rồi người đã sai, ừ, lại là cô.

Ra ngoài giải quyết vài thủ tục, hậu quả để lại do một lần sơ sẩy đánh mất ví mất cả giấy tờ, cô lại tiếp tục phải nhìn nét mặt cau có cùng với những câu cằn nhằn không ngớt. Đâu phải cô nhớ nhầm, là tại người giải quyết giấy tờ cho cô lần trước sai sót hay không nắm rõ thủ tục, và rồi cuối cùng, người sai vẫn cứ là cô.

 Gia đình là nơi trở về cho những bước chân đi lạc

Hàng tá những việc không tên mang đến cho cô đủ loại rắc rối, đủ thứ cảm xúc. Lang thang, vô định, đến chính cô cũng không phân biệt nổi phương hướng nữa rồi. Đôi khi cuộc đời là như thế đấy. Một ngày kia mở mắt ra, bao nhiêu nỗi lo ập đến, và bạn chẳng có cách nào khác là hứng chịu tất cả, gồng mình lên chịu đựng, gồng mình lên đối phó, gồng mình lên giải quyết. Không ai có thể làm thay bạn, bạn chẳng thể nhờ ai giúp mình, bởi lẽ, ai cũng có những mối lo riêng, ai cũng có con đường cần phải đi giữa ngã rẽ cuộc đời.

Giữa hoang hoải cuộc đời, cô cũng chỉ là một cơn gió nhỏ, cúi mình trước bão tố, và đôi khi lạc lối hư vô…

Dừng lại bên một cái hồ chẳng biết tên, cô ngồi bệt ngay xuống thảm cỏ, nhìn đây đó vài bạn trẻ vừa đeo tai nghe vừa chạy bộ, nhìn vài đứa trẻ đạp xe ba bánh trong khoảnh sân hẹp, nhìn mấy cụ già tập dưỡng sinh, nhìn mấy chú chó nhỏ chạy loăng quăng tận hưởng giây phút hiếm hoi được tự do trong cả ngày dài và cô nhìn lại mình. Cô ngồi đây khi tâm hồn rệu rã, khi tay chân chẳng muốn nhấc lên vì mỏi mệt, khi cô chẳng còn suy nghĩ thêm được gì nữa, khi mọi thứ dường như vượt ra khỏi tầm kiểm soát…

Hôm nay, cô đã thực sự lạc lối…

Một bác gái chừng hơn sáu mươi tuổi sau vài vòng đi bộ quanh hồ dừng chân lại chiếc ghế đá ngay gần nơi cô ngồi.

- Cháu làm gì mà giờ này vẫn ngồi đây thế?

- Dạ, cháu đi dạo loanh quanh chút thôi bác ạ. Bác đi tập thể dục ạ?

- Ừ, bác đi bộ cho khỏe người. Chiều muộn thế này đi làm về mà không về nhà hả cháu. Các cô các cậu bây giờ cứ thích là đi suốt thôi, con bác cũng thế, suốt ngày tụ tập bạn bè đồng nghiệp.

- Dạ, nhiều khi công việc cũng cần thiết phải xã giao mà bác.

- Ừ, thì bác cũng hiểu thế, nhưng cả ngày mới có bữa cơm tối cả nhà ăn cùng nhau, thế mà chúng nó cứ đi suốt. Bây giờ bác với bác trai đi tập thể dục, lát nữa mới về nấu cơm, rồi lại nhìn nhau ăn thôi cháu ạ. À, nhưng mai là thứ bảy rồi, tối mai con trai bác được nghỉ, bác lại gọi cả vợ chồng con gái bác về nữa, bác định nấu bún thang đãi cả nhà cháu ạ. – Nghĩ đến con, đến cháu, đến bữa cơm ngày nghỉ đông đủ cả gia đình, gương mặt bác sáng bừng, ánh mắt ngập tràn ấm áp và yêu thương không che giấu, niềm hạnh phúc ấy như lây lan sang cả cho cô.

- Ôi thế ạ, mẹ cháu cũng nấu bún thang ngon lắm bác, bác nhắc cháu mới nhớ, lâu lắm cháu không được ăn đồ ăn mẹ cháu nấu, cháu nhớ quá.

Bác gái bật cười nhìn cô:

- Đấy, chúng tôi già rồi chỉ mong các anh chị về nhà ăn bữa cơm, còn các anh chị thì cứ phải nhắc mới nhớ đến mấy ông bà già này thôi.

 Gia đình là nơi trở về cho những bước chân đi lạc

Phải rồi, đã mấy tháng nay cô chưa về nhà, đã mấy tháng nay cô quẩn quanh một mình giữa bốn bức tường, chỉ thay đổi giữa cơ quan và nhà trọ. Giữa bộn bề công việc hình như cô quên mất mình cũng có một mái nhà, nơi cô luôn được yêu chiều như công chúa, nơi mẹ luôn nấu sẵn những món ăn ngon lành nóng hổi, nơi ba ngồi đọc báo, nghe đài và thi thoảng lại cằn nhằn cô cứ mải lo công việc mà chẳng chịu lấy chồng… Nhà – nơi bình yên cho cả tâm hồn và thể xác, nơi bao lắng lo đều được quẳng ra sau đầu, nơi cô tự do, thoải mái là chính mình, nơi cô không phải nhìn sắc mặt ai mà sống, không phải nhăm nhe để ý từng lời nói hành động,… Nhà là nơi cô có đủ yêu thương không cần điều kiện…

- Này, cháu nghĩ gì mà ngẩn người thế?

- Dạ,… không có gì ạ. Mà bác ơi, từ đây ra bến xe gần nhất đi thế nào vậy bác? Cháu về quê bác ạ.

- Bến xe hả, cháu đi thẳng, hết đường này rồi rẽ phải là sang. Ơ nhưng còn xe của cháu thì sao?

- Dạ, chắc ở bến có chỗ gửi thôi bác ạ.

- Ừ, thế thì nhanh về đi không muộn lại hết xe cháu ạ. Đấy, cứ về nhà là vui nhất phải không?

- Vâng, cháu cảm ơn bác ạ, cháu chào bác.

- Ừ, đi đi.

Bác gái nhoẻn miệng cười, cô cũng cười theo, nụ cười nhẹ nhàng và đầy bình yên Đôi khi giữa bộn bề cuộc sống, chỉ cần nghĩ đến việc được về nhà cũng là một loại hạnh phúc, và yêu thương thì luôn dẫn lối ta về.

Đâu đó ở một quán café bên đường, bỗng nhiên vang lên những lời ca cũ của “Mama I’m coming home”

Mẹ ơi, con cũng đang về nhà…

© Libra289 – blogradio.vn

  • Giọng đọc: Lan Phương
  • Kịch bản và techmix: Đoàn Hòa
  • Bản nhạc sử dụng: Dear my Family (beat) và Mama i'm comming home

Nhân một ngày thật đặc biệt – ngày Gia đình Việt Nam, chương trình Family Radio xin chúc các bạn luôn có những giây phút bình yên và ý nghĩa bên gia đình mình.

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)

Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)

óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)

Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)

Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)

Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện

Giá như anh đừng xuất hiện

5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)

Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức

Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)

Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)

Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

back to top