Phát thanh xúc cảm của bạn !

Vì đó là gia đình (Thì thầm 370)

2014-06-25 21:00

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Bum Bum

Thì thầm bên bàn phím -  Con gọi về cho mẹ, không phải kể cho mẹ nghe nhưng điều nặng trĩu trong lòng, không hề có ý nghĩ đó, cầm điện thoại lên, chỉ đơn giản để gọi về, để nghe giọng mẹ, để muốn nó trở thành thân quen, để không quên như con đã từng quên Ba của con- 1 hình ảnh nhạt nhòa trong kí ức, để 1 lúc nào đó không phải bất giác nhận ra mình thiếu thốn. Con gọi về để cảm giác gia đình không vụt khỏi tầm tay, không rời xa con, chỉ cần cầm điện thoại lên con sẽ lại cảm nhận được nó, đó là hạnh phúc. Lời tựa: "Đặc biệt gửi đến Hathu và câu chuyệnThì Thầm Bên Bàn Phím 338: Bình an nơi xứ người mẹ nhé!"

...Bên vách tường...

Nghe và lại khóc, có lẽ cũng bởi em quá gần chị, 1 vách tường và vài tiếng đồng hồ thôi. Lúc em tỉnh táo nhất cũng là lúc chị nghỉ ngơi sau 1 ngày tất bật. chẳng biết từ bao giờ, em sinh hoạt theo cái kiểu trái thói như vậy. Khi 2 giấc ngủ khác giờ, khi 2 ánh đèn thay nhau bật, tắt cũng là lúc nối dài thêm cảm xúc.

Sống chung dưới 1 mái nhà và đôi khi chung 1 dòng suy nghĩ. Em gặp chị như gặp lại những kí ức xưa cũ “ngày bão nổi”, gặp lại 1 “gia đình mênh mông” mà “chật trội hạnh phúc”,1 gia đình “nhiều mái nhà” vì xa cách nhau và có lẽ vì trái tim người không đủ ấm. Em ghen tị với những cảm xúc bình dị của chị, chỉ bởi vì em không đủ dũng cảm để yêu. Ba đi rồi và em chưa bao giờ dám nói 1 lời yêu thương với mẹ, với người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời em. Bao nhiêu năm rồi vẫn thế, chỉ im lặng và…

“Lại những lúc ngu si như thế này, lại những dòng tâm sự vớ vẩn như thế này, quen mất rồi sao đó, phản xạ tự nhiên, chỉ biết viết vào đây thôi. Có điều gì đó nặng nề, có cái gì đó mỏi mệt, con cũng không biết, không gọi tên được, không kể ra đươc…khóc cũng chẳng biết vì cái gì mà vẫn khóc, vẫn tự dưng làm, 1 mình và đau đớn, 1 góc ban công bé tí đủ mọi chức năng bất thường, đều là những điều muốn giấu diếm…



Dạo này con hay gọi về cho mẹ, đặc biệt những lúc như thế này luôn muốn thế, dù không phải thói quen, chưa bao giờ quen cả, chưa bao giờ con tâm sự với mẹ điều gì cả, gọi về chỉ là kể vài chuyện vui vui, hỏi han vài câu thường ngày, thời tiết, sức khỏe. Từ ngày xưa, lúc bắt đầu cái tuổi muốn được tâm sự, cần được lắng nghe, con đã phải xa mẹ, đã học cách giữ kín trong lòng, đã học cách im lặng để tồn tại, đã học cách khóc và viết. Con đã đọc rất nhiều những mẩu chuyện và khao khát được như thế, như những đứa trẻ con nước ngoài, nhưng con là con với cuộc sống của con, ở đây, rất xa mơ tưởng đó, vì thế phải học cách không cần, không cần tình thương của ba, của mẹ, không có đâu, nên chấp nhận. Con chỉ làm được thế thôi, không dám đấu tranh, không ngăn cản được đau lòng, yếu đuối vì thế mà chỉ biết đứng nhìn “1 gia đình chia đôi”. Để rồi cũng chỉ biết nghĩ tiêu cực như thế, mạnh mẽ chỉ đủ để nhờ vả, nương tựa vào những tiêu cực đó mà tồn tại. Con đã từng cứng cỏi lắm, tưởng như chẳng có gì có thể quật ngã được nữa, vậy mà bao giông tố đi qua con vẫn không khắc phục được hậu quả của nó, để lại 1 vết thương lòng không chịu lành. Con đã từng chững chạc đến già nua, vậy mà giờ sợ trưởng thành, những tưởng tất cả đã kết thúc rồi, đã xa như cổ tích, xưa như trái đất rồi nỗi đau đó, những tưởng trở về nhà, về nơi đó khi không còn tiếng cãi vã, đánh đập, khóc lóc, không còn những cơn đau quằn quại thì cũng sẽ không còn nước mắt, không còn ám ảnh, vậy mà vẫn không thể bình yên… lỗi lầm, trách cứ và khoảng cách, yêu thương, tha thứ cũng lại càng nới rộng hơn những khoảng cách, cứ xa dần, rất xa… con không biết tình cảm là gì nữa?

Con gọi về cho mẹ, không phải kể cho mẹ nghe nhưng điều nặng trĩu trong lòng, không hề có ý nghĩ đó, cầm điện thoại lên, chỉ đơn giản để gọi về, để nghe giọng mẹ, để muốn nó trở thành thân quen, để không quên như con đã từng quên Ba của con- 1 hình ảnh nhạt nhòa trong kí ức, để 1 lúc nào đó không phải bất giác nhận ra mình thiếu thốn. Con gọi về để cảm giác gia đình không vụt khỏi tầm tay, không rời xa con, chỉ cần cầm điện thoại lên con sẽ lại cảm nhận được nó, đó là hạnh phúc. Con ước gì có được nhiều ngày khỏe để gọi về khoe với mẹ “hôm nay con thấy dễ chịu hơn mẹ ạ”, thích thế biết bao… Người Mẹ tốt nhất trên đời, chẳng có ai được như mẹ đâu, con nói thế không phải chỉ vì con là con gái mẹ, mà thực sự là vậy, tốt đến ngốc nghếch, cam chịu… dù mẹ không giỏi nói chuyện, tâm sự như những người mẹ con đọc trong sách, mẹ không cho con những lời khuyên con cần, không sẻ chia cùng con những vui buồn trong cuộc sống như từ xưa đến giờ vẫn thế. Đôi khi nói chuyện với mẹ con thấy ngại ngần, gượng gạo, với các chị cũng vậy, có lúc thấy sợ sẽ nói lung tung nữa, nhưng con đang học cách nói… vì đó là gia đình… Con luôn muốn có điều gì đó tốt đẹp, 1 thành tích gì đó để khoe với mẹ, mẹ sẽ không khen, hình như chưa từng khen con, có lẽ với mẹ con phải được như vậy, nhưng con biết mẹ vui, vì thế mà con cố gắng, cố và cố, rồi tự nhiên mặc định cho mình mục tiêu phải sống như thế, nếu không con chỉ là 1 đứa thất bại, có những lúc rất mệt mỏi và cả những lúc đau, con chỉ muốn vứt bỏ tất cả, kết thúc tất cả, con ước gì con không phải sống cuộc đời của con nữa, nhưng con không đủ dũng cảm để làm thế, chỉ biết giằng xé suy nghĩ, tâm trạng của bản thân mình thôi, rồi lại thiếp đi, tỉnh dậy, cố gắng cười những khi con có thể tạm quên đi, những khi suy nghĩ tạm không ùa về xây xước trong lòng.

Con ước gì chúng ta đủ gần gũi để có thể được lắng nghe những điều muốn, rất muốn tâm sự lúc này, thèm được kể, thèm được trút bỏ hết những gánh nặng, thèm được tha thứ…”

Với em những điều tưởng chừng rất bình dị tại sao xa xỉ thế, những điều tưởng chừng rất dễ dàng sao lại khó khăn đến vậy. Viết cho “bà già xi-tin” của em, cho chính mình và cho những cảm xúc không kịp lớn vào mùa bão tố. Em sẽ lại gọi về cho mẹ để yêu và được yêu… khi còn có thể…

Yêu và cảm ơn chị!


  • Thì thầm được gửi từ bạn hong nhat trinh

Mời bạn lắng nghe thì thầm Tôi có hẹn  với những con đường về nhà

Thì thầm số 370 được thể hiện qua giọng đọc Bumbum và Nhóm sản xuất Dalink Studio

(...)





Click vào đây để tìm hiểu thêm thông tin chi tiết

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radicũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.














Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top