Phát thanh xúc cảm của bạn !

CXAN 209: Dấu mưa tháng sáu

2014-06-21 00:15

Tác giả: Giọng đọc: Radio Online Team, Hằng Nga

CXAN 209 - Tình đầu, đâu ai dạy cho chúng mình cách học yêu như thế nào cho đúng. Em chỉ biết tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều sẽ biến thành cát bụi. Thế nên, em đâu ngại ngần điều gì.

Trời đổ mưa bất chợt, em ngồi trong quán quen nhìn mưa giăng giăng. Em thấy, có cô gái với đôi chân trần bước hoang hoải dưới mưa, ánh mắt buồn đến lạ. Tháng Sáu đến rồi phải không?


Em lật ngược tờ lịch cũ…

Tháng Sáu của nhiều năm về trước, em tươi vui, tinh nghịch, em hay hát vu vơ, hay liếc ngang liếc dọc một chàng trai cô gái xinh đẹp đi ngoài đường. Ban ngày đi học, làm thêm, tối đến la cà hàng quán cả giờ đồng hồ, thi thoảng lại lại cười tủm tỉm vì một tin nhắn chút ngủ ngon của một anh chàng lạ mặt giấu tên nào đó. Em cũng hay khóc nhưng là vì những vụn vặt đời thường: một bài kiểm tra điểm kém, nhỏ bạn em hết lòng tin cẩn nói xấu sau lưng… Em của khi đó, chưa từng đi tìm anh.

Khi những bông cỏ lau phủ kín trắng xóa những bãi đất hoang sau nhà, tim em bắt đầu rung rinh những nhịp thật khẽ khi gặp anh. Cái thời con nít ngốc xít nhưng đáng yêu đến lạ, đôi ba lần nhắn tin đã chơi trò hẹn hò rồi ngờ nghệch giả vờ nắm tay. Yêu nhau chỉ đơn giản là thế

Rỗi cũng từng lâng lâng trong những ngày yêu đầu, bên nhau suốt ngày không chán. Rồi cũng hão huyền về những mộng tưởng cho tương lai, sau này anh sẽ như thế này, em như thế kia… Tình đầu, đâu ai dạy cho chúng mình cách học yêu như thế nào cho đúng. Em chỉ biết tình yêu là ngọn lửa khiến con người phải liều mình, cho dù là người thông minh hay ngốc nghếch, đã yêu rồi, đều biến thành con thiêu thân. Ai cũng biết xông vào lửa sẽ biến thành tro bụi, nhưng biết làm thế nào, trăm năm sau, cho dù đã từng bốc cháy hay không, chúng ta đều sẽ biến thành cát bụi. Thế nên, em đâu ngại ngần điều gì.

dấu mưa

Tháng Sáu, em hay cuộn tròn trong chăn ngủ lầm lì vào sáng ngày mưa đợi anh gọi điện nhắc nhở ăn uống. Hay đôi khi cảm động đến rơi nước mắt khi anh vất vả mang đến món ăn sáng em yêu thích nhất còn người thì ướt như chuột. Anh khi ấy, thương em đến lạ.

Tháng Sáu, với những khúc mưa mùa chợt đến chợt đi. Quen nhau ở đầu mùa mưa trước rồi chia tay ở cuối mùa mưa sau, bên nhau những ngày Sài Gòn đầy mưa nắng nên kỉ niệm cũng trôi theo đó mà bốc hơi thật nhanh. Ký ức có lẽ chỉ còn là những dấu mưa.

Chia tay, anh thêm chút trầm lắng, em mất chút hồn nhiên.

Chẳng phải tất cả đôi lứa trên thế gian này đều từng là người xa lạ. Yêu nhau được thì cũng nên đủ dũng khí để chấp nhận buông bỏ một người không còn thuộc về mình. Em đã từng nghĩ cuộc đời này dài rộng, việc gì phải chung thủy cả đời để yêu một người, héo mòn cả tuổi thanh xuân. Nhưng tình yêu là một thứ kỳ quặc, Khi bàn tay mình đã thôi không nắm lấy nhau, em biết anh đã yên vị nằm lỳ vào một góc trong trái tim.

Những sai lầm xưa rồi cũng sẽ hóa cũ. Em đã chắng bận lòng để oán trách ngày xưa sao anh vội buông tay, sao em ngây dại chỉ biết khóc nhìn anh quay bước. Nắng xưa đã hao hanh, mưa chỉ vừa mới đến. Rốt cuộc, mong anh luôn là những gì đẹp đẽ trong lòng em. Cuộc đời này hữu hạn lắm, bởi chúng mình đã  - từng rất có duyên trong vô lượng kiếp trước, nên kiếp này mới có cơ hội gặp được nhau
Khi viết về tháng Sáu.

Em định viết cho anh, một bài viết khá dài, về tháng Sáu, về anh về em.

Thật buồn cười vì từng đoạn ký ức cũ kỹ lại đứt đoạn, rời rạc bắt em phải nối lại. Em mừng cho mình, vì cuối cùng có thể ngừng yêu anh.

Ngày xưa, lúc mới bắt đầu nhen nhóm ý định chia tay và ngay cả chia tay thật sự, em cứ tưởng suốt đời suốt kiếp không bao giờ quên, hoặc giả chăng tua đi tua lại nhiều lần những mảng sáng tối về chuyện hai đứa để nhắc nhở về cái thời đã từng yêu. Em đã từng nhớ anh, nhớ rất nhiều, nước mắt đã từng vô vạn lần chảy ngang khi màn đêm u uất kéo về, rồi em chìm vào giấc ngủ, rồi cũng từng miên man đuổi bắt theo chút kỉ niệm sót của đôi mình, rồi mơ, rồi tỉnh.  Tuy nhiên, thật sự, không ai đứng yên một chổ mà đợi mãi một người, càng không tồn tại khái niệm “mãi mãi”. Mãi mãi là bao lâu? Chả là bao lâu cả. Tin em đi, rồi thời gian sẽ là phương thuốc thần kỳ, nó phủ sạch tất cả, từng mảng, từng mảng một. Có ngày, em quên mất mình từng có anh, từng yêu anh, an lành sống.

Đến một ngày, em sẽ lại yêu, anh sẽ lại hẹn hò - với em, hoặc với một người lạ nào đó. Em tấy nhiên chấp nhận một phần duyên nợ trong đời, chấp nhận tuổi trẻ đã từng nông nổi sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua của mình. Rồi sẽ có người cầm tay em dắt em đi qua những ngày Sài Gòn đầy mưa nắng, sẽ có người chịu ngồi nghe em than thở những vụn vặt thường ngày, sẽ có người sáng chiều nhắc em ăn uống kẻo bênh, có người không bao giờ biết nghẹt thở vì những quan tâm trẻ con của em.

Ngày ấy, chắc cũng sắp đến rồi!

Tháng Sáu! Mưa! Em buồn vì những điều đã cũ.

•    Hoàng Quỳnh

Dòng chữ đều đặn trên máy tính bất chợt dừng lại. Tiếng lách cách gõ bàn phím chợt nhẹ tênh không tiếng động. Một ngày mệt mỏi. Đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, hoàng hôn đã bắt đầu tắt. Những tia nắng cuối ngày giờ cũng yếu ớt. Màn đêm sắp trùm xuống đây. Bỗng dưng tôi thấy buồn, trống vắng, muốn ích kỉ, muốn làm tổn thương ai đó và thèm cơn mưa đến khủng khiếp. Mà mùa oi ả này thì lấy đâu ra mưa.

Dắt chiếc xe đạp ra và đi. Tôi cứ đi mà chẳng biết đích đến của nó. Cứ đạp xe theo những vòng quay của bánh như một thói quen vậy. Đường phố vẫn đông người, vẫn tiếng ồn ào của phố xá, vẫn những con đường mà tôi đã đi mòn, vẫn cái gì đó rất quen thuộc nhưng tôi thấy mình lạc lõng. Rồi tôi dừng lại ở cuối công viên-nơi sân bóng rổ, cũng không hiểu vì sao tôi lại dừng lại ở đây nữa.

Cái gì đó đó vừa lướt qua người tôi, không rõ. Nhưng một bóng người quen quá,rất quen nhưng tôi lại chẳng thể nhớ ra. Dáng người đó hình như tôi đã cố cất, giấu và xóa đi nhưng sao giờ lại xuất hiện. Người đó bước gần đến tôi, không sao hiểu tôi rung đến vậy, tay nắm chặt lấy ghi-dong xe như sợ rằng nếu buông ra tôi sẽ ngã, mồ hôi chảy ướt trong tay. Bỗng tôi thấy đau nhưng không biết đau ở đâu.
Giữa con phố bộn bề tấp nập, tôi gặp cậu. Khi mà nhịp sống của muôn vật cứ hối hả trôi qua một cách hấp tấp như thế, tôi chỉ kịp nhận ra cậu trong một khoảng thời gian ngắn ngủi và cũng đủ làm quen với cậu. Cậu và tôi đến với nhau nhanh chóng như nhịp thở con người. Nhịp thở không gấp gáp và cũng không dễ dãi, bình thản. Tôi cũng chẳng nhớ rõ rằng tôi đã quen cậu thế nào nữa, chỉ là tôi nhận ra cậu giữa những con người đang hối hả, giữa những nỗi buồn mà trước giờ cậu vẫn giấu.



Cậu lạnh lùng, lạnh như mùa đông vậy, dù trái tim cậu hé cho yêu thương tạt qua thì nó cũng chỉ đủ để cho một mình cậu cảm nhận thấy.

Tôi trở thành người nổi tiếng bất đắc dĩ của trường. Hàng chục con mắt nhìn tôi, săm soi từng milimet một từ đầu đến chân tôi khi tôi đi với cậu. Quân - đội trưởng đội bóng rổ của trường, một tay chơi ghi-ta cừ khôi và có khuôn mặt lạnh lùng, bí ẩn, cậu cũng lột vào tầm mắt cửa hàng chục đứa con gái trong trường và sự ghen tức của không ít thằng con trai. Tôi cũng chẳng kém thế khi là cấp trên của cậu, một cô nàng lớp trưởng bướng bỉnh nhưng không nổi bật. Và những rắc rối từ đó cũng xuất hiện với tôi. Hàng tá thằng con trai chặn trên cầu thang khi tôi vào lớp, những câu nói bong đùa của những người phía sau đôi khi cũng khiến tôi phát cáu dừng lại. Rồi cậu đến, luôn bảo tôi bước tiếp bởi phía sau luôn có cậu. Hay những lần xịt lốp xe cuối giờ học tiết 5, tôi được cậu chở về, cũng bực mình nhưng vẫn thầm cảm ơn những kẻ xấu xa. Ngồi sau xe tôi nhận ra rằng không phải mùa đông nào cũng lạnh lẽo, nó vẫn ấm áp bởi lúc đó sẽ có cậu.

Cậu cũng từng hỏi tại sao tôi lại đủ can đảm lại gần một người lạnh lẽo như cậu, tôi nói vì tôi thích mùa đông và cậu cũng giống mùa đông vậy. Cậu đã cười, rất ít, một nụ cười chỉ thoáng qua rất nhanh mà thôi.

Nhưng không phải lúc nào cũng vậy, cũng có lúc bỏ quên tôi, lỡ hẹn để chạy theo những trận bóng rổ yêu thích cùng lũ bạn. Tôi buồn và giận cậu, những tin nhắn cậu gửi, những tiếng chuông điện thoại ngân dài mà tôi không reply. Tôi tránh mặt cậu, nhưng hề gì khi tôi và cậu học cùng một lớp. Ngày hôm sau, cậu đứng trước cửa lớp như đợi sẵn, chắn trước mặt tôi, gõ vào đầu tôi đau điếng rồi bỏ đi. Tôi đứng xoa đầu không hiểu và nhìn theo bóng cậu như một con ngốc.

Giải bóng rổ của trường được diễn ra, giữa sân bóng nghịt người tôi vẫn cố chen vào bởi trong đó có cậu. Tôi xem nó mà chẳng hiểu luật chơi, nhưng tôi biết sẽ cổ vũ để cậu ném được bóng vào rổ và những lần như thế tôi thấy vui như giải được bài toán khó đã làm mấy ngày. Và tôi hãnh diện điều đó với những đứa con gái khác cũng đang cổ vũ cho cậu. Và giờ tôi biết với cậu, tôi và bóng rổ đều được cậu yêu bằng nhau bởi cậu sống luôn có niềm đam mê.

Ngày cậu vào viện, tôi biết rằng ngày nỗi buồn của cậu đã đén rất gần, đã ngấm sâu trông con người lạnh lẽo ấy. tôi từng nghĩ sẽ rất lâu và chắc nó sẽ không đến nhưng rồi nó cũng đã gõ cửa với cậu. Tôi vào ngồi bên cậu, vẫn cố cười để che đi nỗi buồn trong tôi. Cậu hát, lần đầu tiên tôi nghe cậu hát với chỉ riêng mình tôi "…lucky I'm in love with my best friend… ". Giọng hát ấy vẫn ấm áp như trước đây, tất cả đều ấm nhưng sao nó lại từ con người lạnh như cậu được. Bài hát kết thúc, một khoảng im lặng khiến tôi và cậu đều sợ hãi, tôi muốn cắt đứt nó thật nhanh bởi không tôi sẽ chẳng cầm được nước mắt.

- Sao cậu chọn tớ? Tôi hỏi để phá đi sự yên tĩnh không cần thiết

- Về điều gì?

- Về tất cả.

-    Vẻ mặt Quân suy nghĩ, rất ít khi tôi thấy cậu ấy đăm chiêu như vậy. Rồi Quân cầm tay tôi

"Bởi chỉ mỗi cậu ngốc mới đi yêu mùa đông. Dừng yêu mùa đông nữa, mùa hè sẽ ấm áp và yên bình hơn".

Rồi nỗi buồn cũng cướp cậu đi khỏi tay tôi, tôi chạy vụt ra khỏi lớp giữa tiết học. Tôi chỉ biết chạy hùng hục đi tìm cậu chỉ biết rằng nếu chậm một bước tôi sẽ chẳng nhìn thấy cậu nữa. Nhưng tôi không thể chạy được, có gì đó đang níu chân tôi, tôi chết sững giữa con phố đông nghịt người, tôi như gục ngã lúc đó, cảm giác bị mất một thứ gì quen thuộc cố tìm nhưng không thấy khiến tôi như phát điên. Tôi chỉ còn nhớ ngày đó trời mưa, rất to, tôi cứ đứng thế dưới trời mưa, đến khi lạnh cóng, tay chân không còn cảm giác gì, để những giọt nước mắt cũng trôi theo mưa. Rồi cậu cũng buông tay tôi, bàn tay cậu lạnh hơn bao giờ hết, bàn tay tôi rét cóng run run đi lần tìm đôi bàn tay cậu. Đôi bàn tay được nhiều người nắm giữ nhưng vẫn lạnh vô bờ. Giống như mùa đông có được sưởi đi nữa nó vẫn lạnh và ngang nhiên.

Có cái gì đó rơi vào đầu,thứ gì đó ở trên trời thì phải, ừ đúng, quả bóng rổ.

-    Cậu không sao chứ? Cậu bạn đó ngần ngại hỏi tôi.

Tôi ngước lên với đôi mắt đỏ nhòe. Là Quân… không, chỉ một người giống cậu ấy mà thôi.

Tôi trở về nhà khi trời đã tối mịt và chạy trốn cơn mưa. Trời mưa, cơn mưa bất chợt trong những ngày hè oi ả và tôi lại nhớ về một mùa đông lạnh giá. Không có cậu tôi vẫn cố bước đi, dù ngày đầu có bị vấp ngã nhưng tôi vẫn đứng dậy, dù đôi khi tôi nhớ về cậu nhưng tôi vẫn cố giấu kín và cố quên đi. Nhưng sao hôm nay bỗng nhiên tôi chông chênh quá, muốn có cậu ở đây nắm chặt tay tôi, tôi sẽ vững vàng hơn nhiều.

Tôi đưa tay hứng những giọt mưa ngoài cửa sổ, nó đọng lại trên tay đầy tràn nhưng dù bằng cách nào tôi cũng không thể nắm chặt lấy nó.

•    Vàng Chanh


  • Bài hát sử dụng trong CXAN 209: Dấu mưa (Trung Quân), On rainy days (Ailee)
  • Cảm xúc âm nhạc được thực hiện bởi Hằng Nga và Dalink Studio Group

music for soul

Click vào đây để tham gia chương trình Music for soul

Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.



Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)

Hãy Là Chính Mình Đừng Sống Cuộc Đời Người Khác (Blog Radio 877)

Như những đứa trẻ mới lớn mang trong mình niềm háo hức về cuộc đời, mỗi chúng ta cũng luôn đem theo trong tim muôn ngàn ước mơ về những chuyến hành trình mới mẻ.

Bỏ lại quá khứ, sống vì tương lai (Blog Radio 876)

Bỏ lại quá khứ, sống vì tương lai (Blog Radio 876)

Ta biết đấy, thời gian trôi đi không bao giờ trở lại, những gì đã xảy ra chúng ta không thể nào thay đổi được, nhưng những gì ở thời điểm hiện tại hoặc tương lai, ta có thể thay đổi được.

Đã chọn rời đi sao lại quay về (Blog Radio 875)

Đã chọn rời đi sao lại quay về (Blog Radio 875)

Một chiều thu ảm đạm, họ lặng lẽ đi về hai hướng ngược nhau. Trên con đường quen thuộc đã từng nắm tay nhau qua mỗi chiều lộng gió, hai chiếc bóng đơn độc trải dài trên nền đất lạnh lẽo.

back to top