Replay Blog Radio: Ngày gió ngừng thổi ở bờ bến bình yên (Bản Full)
2019-07-01 00:01
Tác giả: Nguyễn Thị Loan Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh, Việt Nho
blogradio.vn - Ngọn gió tự do như tôi nói cho cùng cũng chỉ là cơn say nắng nhất thời, đến khi tỉnh táo lại, ai cũng sẽ chọn bước về phía yên bình.
***
Tôi tên Phong. Còn anh tên Vân. Hai con người trái ngược nhau mà lại chơi thân với nhau gần mười năm trời. Nhà anh cách nhà tôi không xa lắm, đều là những ngôi nhà cấp bốn điển hình của vùng quê Bắc Bộ. Mẹ bảo, đặt tên tôi là Phong vì mẹ mong tôi được tự do như là gió. Càng lớn, tôi càng cảm thấy cái tên có thể dự báo trước cuộc đời của một con người. Như mẹ, như tôi, như Vân vậy.
Mẹ tôi tên Lệ. Mẹ đẹp lắm. Và đời mẹ cũng chan biết bao là nước mắt. Thời còn con gái, mẹ đẹp nhất làng, bao nhiêu người theo đuổi. Nhưng trái tim mẹ chỉ rung động với người sinh viên thực tập từ thành phố về. Kết thúc chuyên thực tập, người ta đi mất, chỉ còn lại mẹ với mầm sống là tôi đang lớn dần trong bụng. Mẹ giữ tôi lại, sinh tôi ra và bảo bọc tôi lớn lên giữa những dè bỉu của xóm giềng. Mẹ vì tôi mà nhẫn nhịn, thậm chí là nhẫn nhục.
Còn tôi, ngày bé đánh lộn với bọn trẻ con trong làng không biết bao trận, vì chúng nó thì chửi mẹ, còn người lớn trong làng thì đay nghiến “Đúng là cái đồ không cha”. Nhưng tôi nhớ nhất, có một lần đánh nhau với thằng Đôn con nhà bà Đạo, bị nó đấm chảy máu mồm và gãy mất cái răng cửa, mẹ đã ôm tôi đến nhà nó. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mẹ đanh đá, chua ngoa, ghê gớm đến vậy. Bố mẹ thằng Đôn phải xin lỗi mẹ, xin lỗi tôi, còn thằng Đôn thì ăn một trận roi mây sưng mông đến tận hôm sau. Sau dạo ấy, người làng cũng dè chừng mẹ con tôi hơn. Tôi cũng không còn đánh lộn nữa, mà tập trung vào học, phớt lờ mọi trò khiêu khích của bon trẻ con trong làng. Tôi đến chết cũng không quên được cái cảnh mẹ ôm tôi khóc, vừa lau máu cho tôi vừa hỏi:
- Mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha không đủ cho con sao?
Tôi quen Vân năm vào cấp ba, khi chuyển lên học trường điểm ở trên thị trấn. Anh với tôi ở chung xóm trọ nằm sâu trong con ngõ ngoằn ngoèo, đến mùa mưa là nước ngập lênh láng. Vân khác với tôi, con trai mà chu đáo lại hiền lành. Xóm trọ bao nhiêu em nữ sinh mê mẩn. Ấy vậy mà anh chẳng yêu ai cả, chỉ thích chơi với tôi. Lúc đầu, tôi bị ghét ra mặt, về sau thấy tôi và anh chơi với nhau đúng kiểu hai đứa con trai, bọn nó cũng quen dần.
Tốt nghiệp, duyên số đưa đẩy chúng tôi lại học chung trường đại học. Anh khóa trên, tôi khóa dưới. Cuộc sống là quay cuồng trong những ngày sáng lên giảng đường, chiều tối tất bật làm thêm, cuối tuần tranh thủ làm gia sư. Anh vẫn hay bảo tôi, tham việc vừa thôi, không là chết trẻ. Còn tôi cắm cúi vừa học vừa làm. Tiền kiếm được vừa trang trải cuộc sống, vừa tiết kiệm gửi về cho mẹ. Hiếm hoi lắm mới đáp chuyến xe về thăm mẹ được một ngày, hôm sau lại tất tả quay về Hà Nội gấp. Tôi bảo với mẹ, sau này sẽ đón mẹ lên làm người thành phố với tôi, ở mãi chốn quê này rồi cũng mục người ra mất. Mỗi lần như vậy, mẹ đều bảo mẹ quen ở đây rồi, quen với giếng nước, mảnh ruộng, bờ ao thanh bình, cuộc sống thành phố xô bồ mẹ không chịu được. Tôi không dám cãi mẹ, chỉ biết mỗi lần về thăm là mỗi lần thấy thương mẹ đến thắt ruột.
Ngày ra trường, tôi được nhận vào một công ty nước ngoài. Tấm bằng đỏ với hàng tá kinh nghiệm làm thêm từ thời còn sinh viên giúp tôi có được mức lương cao. Mọi thứ ổn định, tôi bắt đầu sống cuộc sống đúng như là gió. Đi làm, đi du lịch, sắm sửa những bộ cánh đắt tiền, gửi tiền, gửi đồ về cho mẹ. Trong guồng quay vội vàng của cuộc sống, tôi gặp Sơn. Tôi nhanh chóng đổ gục bởi sự rắn rỏi đầy nam tính từ anh. Chúng tôi cuốn lấy nhau vội vàng, gấp gáp. Sơn bảo, anh bị tôi thu hút bởi vẻ ngoài xinh đẹp và sự độc lập đến kiêu ngạo. Tôi kể với mẹ về Sơn, về tình yêu cuồng nhiệt mà chúng tôi dành cho nhau. Mẹ chỉ lắc đầu thở dài, bảo con chưa hiểu thế nào là tình yêu đích thực đâu con gái ạ.
Tháng ngày trôi nhanh theo những cuồng say bất tận, tôi như cơn gió sống thỏa mãn và tự do, cuồng nhiệt, quay theo những chuyến công tác dài ngày, những buổi tiệc chiêu đãi đối tác. Thỉnh thoảng Vân rẽ qua thăm tôi, lúc tôi lết về nhà sau những cuộc vui quên hết cả bờ bến. Thường thì anh sẽ lôi tôi đang nằm vạ vật trên sô pha vào giường, cởi giầy, lau mặt, đắp chăn cẩn thận hoặc ép tôi uống cốc nước chanh giải rượu. Với chúng tôi, những chuyện như vậy đã trở nên bình thường. Vân đã quen với việc gặp tôi trong lúc bù xù rũ rượi nhất, còn tôi cũng quen với những buổi sáng cuối tuần anh xuất hiện kéo tôi đi câu, hay đột ngột nổi hứng rủ tôi chạy bộ ban đêm. Với Sơn, tôi luôn là người tình xinh đẹp, nóng bỏng và kiêu hãnh. Còn với Vân, tôi chỉ là một đứa con gái bình thường và hay lên cơn dở hơi không kiểm soát.
Sơn gặp tôi nói lời chia tay vào một ngày những con phố Hà Nội đang oằn mình trong nắng nóng. Anh bảo tôi quá độc lập, quá mạnh mẽ và kiêu hãnh. Anh cần một người đàn bà mang lại cho anh cảm giác anh là đàn ông. Tôi nhếch mép cười chua chát. Không níu kéo, cũng chẳng khóc lóc. Đàn ông khi muốn chia tay có ngàn vạn lý do để người phụ nữ thấy rằng lỗi thuộc về họ.
Tôi nhìn vào mắt anh bảo, nếu anh có người khác thì cứ nói thẳng với em, lý do làm gì cho phiền phức. Sơn cũng không phủ nhận. Anh bảo, hằng ngày đến đón tôi ở công ty anh đã chú ý tới Thủy, cô lễ tân có mái tóc đen dài thẳng mượt, lúc nào cũng dịu dàng ấm áp. Cô bé mới vào công ty tôi được dăm tháng, gương mặt tròn xoe, đôi mắt đen lay láy, lại rất hay cười. Vị cà phê trong miệng tôi nghe đắng đót. Thủy - tên cũng như người. Trong veo, mát lành. Nếu tôi là đàn ông, co lẽ tôi cũng bị cô thu hút. Nghĩ thì nghĩ vậy, mà trong lòng vẫn hụt hẫng, trống trải và mất mát. Ai bảo phụ nữ mạnh mẽ thì không biết buồn?
Tối đó, tôi rủ Vân cùng uống rượu. Từng dòng chất lỏng cay nồng đổ thẳng vào cổ họng. Mà buồn thật, người ta vẫn bảo con gái khi say thường hay khóc, mà tôi một giọt nước mắt cũng chẳng thể nào chảy ra được. Tôi uống rượu mà như kẻ sắp chết khát trên sa mạc bỗng tìm được nước, hết ly này tới ly khác. Vân ban đầu uống cùng tôi, về sau anh chỉ im lặng nghe tôi lải nhải, nói huyên thuyên trên trời dưới bể. Đến lúc tôi đòi uống thêm một chai nữa, anh mới nhăn mày gạt đi. Anh lôi tôi xềnh xệch ra xe, ấn tôi vào ghế trước rồi phóng xe chở tôi về. Tôi ghé đầu ra cửa sổ, cho gió đêm thổi tóc bay tán loạn. Mùi hương ngọc lan nhà ai theo gió bay qua, nồng nàn mà quấn quýt. Anh kéo giật tôi lại, đóng cửa sổ mặc cho tôi kêu gào ầm ĩ.
Về đến nhà, tôi nổi cơn điên kiên quyết không vào, đòi đi tiếp. Anh bực bội, vác tôi lên vai rồi ném thẳng vào giường. Tôi cáu tiết, bật dậy xông vào anh cào cấu loạn xạ. Anh giữ chặt tay tôi, ngăn không cho tôi phát tác. Giằng co nhau mất thăng bằng, tôi và anh ngã nhào xuống đệm. Khoảnh khắc đụng vào nhau, thời gian như ngừng lại. Anh bịt chặt môi tôi bằng nụ hôn cuồng dại. Mùi rượu nồng nàn vấn vít ngập đầy trong miệng. Bờ môi anh nóng rẫy, trượt dần xuống dưới. Tôi thấy mình như bị thiêu đốt, rồi lại như bị ngàn con sóng vùi dập, chỉ biết víu chặt vào anh, cảm nhận sự cuồng nhiệt đến hoang dại từ anh, cho tới lúc ngủ thiếp đi vì rã rời.
Khi tôi tỉnh dậy, đã thấy gương mặt thanh tú của Vân ngay cạnh. Anh nhìn tôi chăm chú, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt mặt tôi. Những mãnh liệt đêm qua ùa về khiến tôi bối rối, quay đầu lảng tránh ánh mắt tha thiết của anh. Vân giữ mặt tôi lại, rồi dịu dàng hôn tôi. Bờ môi anh ấm áp, ôn nhu săn sóc như sợ làm tôi đau. Nụ hôn cứ sâu dần, triền miên khiến tôi chìm đắm không cách nào thoát ra. Cho đến khi anh buông tôi ra, gục vào vai tôi thở dốc tôi mới bừng tỉnh.
- Kể từ hôm nay, anh sẽ không đứng bên ngoài cuộc sống của em nữa. Cũng không cho phép em nói không với anh.
Tôi nhìn đăm đăm lên trần nhà, dùng giọng bình thản nhất hỏi anh:
- Anh có biết mình vừa tỏ tình với một đứa con gái vừa bị bồ đá phút trước, phút sau đã dễ dàng lên giường với người đàn ông khác không?
- Anh chỉ cần biết, người đàn ông đó là anh. Anh không muốn làm bạn em nữa. Ba năm cấp ba, năm năm đại học, hai năm đi làm, chừng đó thời gian phải mang mác là bạn thân với anh là quá đủ rồi. - Vân gay gắt.
Thái độ của anh làm tôi bất ngờ. Từ trước tới giờ, chưa bao giờ Vân tức giận với tôi. Im lặng một lúc lâu, Vân ghì chặt lấy tôi, đặt lên trán tôi một nụ hôn trìu mến rồi cất tiếng, tha thiết mà khiến tôi thấy sống mũi cay cay:
- Đừng từ chối anh, nhé!
Sau hôm đó, chúng tôi chính thức trở thành một cặp. Đồng nghiệp nữ mỗi lần nhìn thấy tôi là xì xầm chỉ trỏ. Tôi quá biết họ nói gì về mình, có điều chẳng thèm để ý. Mười mấy năm thơ bé tôi đã quen với sự diễu cợt từ người làng, chút điều tiếng này so với quãng thời gian ấy vốn chẳng đáng gì. Tôi vẫn sống cho mình, chỉ khác là bên cạnh tôi có thêm Vân, nên tôi sống chậm lại, cùng anh cảm nhận sự yên bình mà ngày xưa tôi đã từng cho là nhàm chán.
Hôm nay, tôi thấy trong người hơi mỏi mệt, đầu váng vất. Vân có buổi họp quan trọng với khách hàng nên không nghỉ được, anh bắt tôi xin nghỉ phép và hứa tới bệnh viện khám. Cằn nhằn mãi tới mức tôi đồng ý anh mới yên tâm rời đi. Nằm ngủ thêm một lúc cho đỡ mệt, tôi uể oải bò dậy đi tới bệnh viện. Làm xong hết các loại xét nghiệm, tôi mệt mỏi chờ tới tên mình. Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, tôi sững sờ: Tôi mang thai.
Bác sĩ chỉ định tiếp đi siêu âm. Cái thai đã được 6 tuần. Là con của tôi và Vân. Trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc kì lạ. Tôi vô thức đặt tay lên bụng, trong đó là một mầm sống. Như tôi ngày xưa âm thầm từng ngày lớn dần lên trong bụng mẹ. Tôi nhắn tin cho Vân, hẹn anh ra quán cà phê vào giờ ăn trưa. Tưởng tượng ra gương mặt ngốc nghếch của anh lúc tôi thông báo, tôi bật cười một mình. Cảm giác yên bình và hạnh phúc như dòng nước mát rượi rót đầy vào trong lồng ngực.
Tôi đến quán cà phê trước, thấp thỏm chờ đến giờ hẹn. Tôi ngồi khuất trong góc, nhìn ra cửa, định bụng khi anh đến tôi sẽ hù cho anh giật mình. Tôi nhìn qua cửa kính, thấy anh đang đứng bên kia đường. Bên cạnh là Thủy - cô bé lễ tân mà ngày đó Sơn đã bỏ tôi để chạy theo. Không biết hai người đang nói gì, hình như là Thủy đang khóc. Rồi, họ ôm nhau. Một giọt nước mắt bỗng nhiên lăn ra, tròn xoe rơi xuống mu bàn tay tôi đang gắt gao nắm chặt. Thì ra là thế, trước giờ tôi vẫn luôn ảo tưởng mình nắm giữ tất cả mọi thứ, hóa ra không phải. Tôi tưởng mình đã hiểu rõ người ở bên mình suốt mười năm tuổi trẻ, hóa ra là tôi đã quá tự tin. Thì ra đàn ông ai cũng muốn một người phụ nữ dịu dàng, trong trẻo và an lành như làn nước mát.
Ngọn gió tự do như tôi nói cho cùng cũng chỉ là cơn say nắng nhất thời, đến khi tỉnh táo lại, ai cũng sẽ chọn bước về phía yên bình. Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Vân nói có việc đột xuất ở công ty không đến được, rồi lặng lẽ rời khỏi quán. Điện thoại rung lên báo có tin nhắn, nhưng tôi không muốn xem. Tôi thẫn thờ leo lên chiếc xe buýt vừa tới, cũng chẳng quan tâm nó đi về đâu. Tôi ngồi dựa đầu và cửa sổ, nhìn từng dãy phố chạy qua trước mắt như thước phim ngắn quay nhanh, thấy lòng trống rỗng. Không biết đã đi qua bao con phố, ngồi trên mấy tuyến xe buýt, tôi trở về nhà khi thành phố đã lên đèn.
Vừa bước tới đầu ngõ đã thấy Vân đứng chờ trước cửa, dưới đất vung vãi đầy tàn thuốc. Nhìn thấy tôi, anh vội vã lao tới, hỏi tôi đã đi những đâu, tại sao không liên lạc được. Anh bảo anh gần như đã phát điên vì lo lắng cho tôi. Tôi nhìn Vân, thấy thật xa lạ. Bao năm quen biết nhau, sao bây giờ trong lòng tôi lại xa cách tới nhường này. Tôi gỡ tay Vân ra, hình ảnh anh ôm người phụ nữ khác chiều nay hiện lên trước mắt tôi cứ như cái dằm đâm vào tim tôi nhức nhối. Tôi bảo anh tôi có cuộc họp gấp ở công ty, điện thoại lại hết pin nên không liên lạc được.
Tôi lững thững bước vào nhà, rửa qua cái mặt rồi thay quần áo nằm lên giường. Tôi không buồn ngủ chút nào, chỉ muốn tránh mặt Vân. Hàng loạt suy nghĩ hỗn loạn tràn qua trong óc khiến tôi rối rắm. Tôi nghe tiếng bước chân Vân tiến vào phòng, vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Cảm thấy phần đệm phía sau lưng lún xuống, rồi vòng tay Vân choàng qua người tôi ấm áp. Anh úp mặt vào gáy tôi, hít hà. Lâu thật lâu, thấy anh thì thầm: “May mà em đã quay lại”. Tôi nghe trong tim như có tiếng gì vụn vỡ.
Sáng hôm sau tôi lên công ty nộp đơn xin ghỉ việc. Tôi gọi cho Vân, bảo anh tôi phải đi công tác một tháng rồi cúp máy. Tôi về với mẹ, về với ngôi nhà cấp bốn mà ngày trước tôi nằng nặc đòi mẹ bán đi để xây nhà mới mà mẹ không đồng ý. Tôi về với cánh đồng thơm hương lúa ngậm đòng. Mẹ thấy tôi về, cũng không gặng hỏi nhiều. Chỉ chuẩn bị cho tôi những món ăn mà ngày xưa tôi thích, cặm cụi nấu cho tôi nồi nước gội đầu thơm nồng mùi sả, lá bòng và bồ kết. Đêm nằm gối đầu lên tay mẹ, tôi chầm chậm kể cho mẹ nghe hết mọi chuyện. Mẹ im lặng nghe tôi kể, rồi hỏi tôi tính sao. Tôi không trả lời chỉ hỏi mẹ, sao ngày xưa cha bỏ đi mà mẹ vẫn giữ tôi lại. Mẹ nói, trẻ con vô tội, lỗi lầm là do người lớn gây ra, bắt con trẻ chịu thay để làm gì? Ngày xưa mình mẹ có thể nuôi con khôn lớn, bây giờ con có cả mẹ rồi, chẳng lẽ không nuôi được con con sao?
Tôi im lặng, rúc vào lòng mẹ thấy yên bình hệt như ngày thơ ấu. Tôi nhắn tin chia tay Vân, nói đang đi du lịch. Tôi đổi số điện thoại, yên bình sống bên cạnh mẹ, cảm nhận mầm sống trong mình lớn dần lên từng ngày.
Hàng xóm cạnh nhà tôi là bác Chung. Bác vẫn hay tạt vào giúp mẹ tôi những việc lặt vặt. Nói là lặt vặt, nhưng toàn là việc của cánh đàn ông. Lúc thì sửa hộ mẹ cái bóng đèn bị cháy, vít lại cái bờ rào hay hì hục quấn lại mô tơ cho cái máy xay sinh tố già cỗi của mẹ. Tôi biết bác thích mẹ. Thích từ lâu lắm, từ ngày mẹ vẫn còn con gái. Sau này bác lấy vợ, nhưng không sinh được con. Vợ bác bỏ đi lấy người khác, nghe đâu mở hàng quần áo trên thị trấn. Bác ở vậy một mình, cứ âm thầm mà quan tâm tới mẹ.
Nhưng mẹ tôi không đồng ý. Phần vì đã mất lòng tin vào đàn ông, phần không muốn chịu thêm điều tiếng ở cái làng này nữa. Bác hiểu, nên cứ lặng lẽ đi bên cạnh cuộc đời của mẹ chẵn hai chục năm tròn. Tôi thương bác, thương cho cái khát vọng hạnh phúc cứ ngày ngày bị đè nén, nhẫn nhịn đến xót xa. Tôi bảo mẹ đồng ý lấy bác đi, về già có người bầu bạn cho đỡ cô quạnh. Mẹ lườm tôi, cấm tôi không được nhắc đến chuyện này nữa. Mà ngày ngày, thấy bác nhìn mẹ đăm đắm lúc mẹ quấy gánh ra đồng, tôi thấy cay cay nơi khóe mắt.
Vân xuất hiện ở cửa nhà tôi lúc tôi đang lúi húi nấu cơm trong bếp. Đã mua cho mẹ cái bếp ga mới rồi mẹ vẫn không nấu, cứ quen với cái bếp rạ so tuổi đời còn lớn hơn cả tôi. Về ở với mẹ, tôi cũng quen dần với mùi khói bếp, rồi đâm nghiện những món ăn mẹ nấu từ cái bếp này. Vừa lễ mễ bưng nồi cá kho trong bếp đi ra, tôi giật mình khi thấy Vân đứng trước mặt. Anh gầy và đen đi, râu ria mọc lởm chởm. Anh nhìn tôi, rồi nhìn xuống cái bụng đã bắt đầu lùm lùm của tôi. Mắt anh như có lửa, còn nắm tay thì siết chặt. Tôi biết anh đang giận đến điên người. Tôi nhắm mắt, chờ anh phát tác. Mà lâu thật lâu vẫn không thấy gì. Tôi he hé mắt, bỗng thấy cả người mình được anh ôm trọn.
Anh bất lực thở dài:
- Nếu không phải vì em đang mang thai con của anh, thì em đã no đòn rồi.
Tôi hỏi anh vì sao anh biết tôi ở đây, vì sao lại biết tôi mang thai. Đáp lại tôi là cái lườm rách mắt và một phát cắn rõ đau từ anh. Vân hầm hừ:
- Nếu Thủy không nói cho anh, nếu mẹ không gọi điện cho anh, em định giấu anh đến khi nào? Em định không cho con anh nhận cha hả?
Tôi ấp úng, không trả lời được. Anh vẫn chưa hết giận:
- Tại sao em lại bỏ đi không liên lạc với anh? Lại còn nhắn tin chia tay rồi đổi số điện thoại nữa? Em có biết thời gian qua anh phát điên lên không? Em chỉ biết làm theo ý mình, có bao giờ em quan tâm tới anh không?
- Vậy tại sao, hôm ấy, hôm em hẹn anh tới quán cà phê anh lại đi với Thủy, còn ôm cô ta nữa?
Tôi ấm ức quát lại, mỗi lần nhớ tới điều đó tôi lại thấy nhức nhối đến khó chịu. Thì ra, tôi đã quyến luyến sự ấm áp của Vân từ rất lâu mà không nhận ra, bản thân chìm trong cơn say nắng phù du mà không hay biết. Tôi nghĩ, Vân sẽ bối rối khi nghe tôi hỏi, vậy mà anh càng giận dữ hơn:
- Chỉ vì thế mà em bỏ đi, không cho anh cơ hội giải thích? Em thà tin vào cái em nhìn thấy còn hơn tin vào người đã ở cạnh em suốt 10 năm qua?
Nói rồi, anh rút trong người ra một phong thư. Là Thủy gửi cho tôi. Nét chữ tròn xoe, nghiêng nghiêng giống như của cô học trò nhỏ.
“Chị Phong thân…
Khi chị đọc được bức thư này thì chắc là em đang ở Nhật rồi. Em đi du học chị ạ. Em muốn thay đổi. Không, thực ra, em muốn trở thành người như chị.
Chị ạ, trước khi gặp chị cuộc sống của em thật là nhạt nhẽo. Em thấy mình giống như một con robot được lập trình từ trước. Ngày nào cũng phải thật hiền lành, dịu dàng, truyền thống và nữ tính theo đúng những gì mình được dạy từ hồi bé tí. Em vẫn sống như vậy cho tới ngày gặp chị.
Chị không biết, em đã thèm được như chị đến thế nào đâu. Tự do biết bao! Chị làm những gì chị muốn, đi đến bất cứ nơi nào chị thích, chị chẳng cần phải để ý đến việc người ta xầm xì hay bàn tán gì về chị cả. Không như em…
Chị ạ. Có chuyện em cần nói cho chị biết. Em đã từ chối anh Sơn khi anh ấy ngỏ lời với em. Vì em không yêu anh ấy. Em yêu chị, Phong ạ. Chị có biết, bao nhiêu lần em muốn nói với chị câu này không, nhưng lần nào đứng trước mặt chị em cũng dám. Ngay cả lúc này, dù chỉ là viết ra mà em cũng thấy khó vô cùng. Chị có biết, ngày em biết chị có thai, em đau lòng muốn chết đi được. Vì sao em biết ư? Em ước gì em không biết. Chị gái em là bác sĩ siêu âm cho chị ngày hôm ấy. Mà em thì lúc nào cũng kể về chị, khoe ảnh chị cho chị ấy xem.
Chị có thai, nghĩa là chị đã hoàn toàn thuộc về người khác... Hôm ấy, em thực sự không thể bình tĩnh được. Em chạy như điên đến gặp anh Vân, em trách móc anh ấy cướp mất chị khỏi em. Em biết mình rất vô lý, nhưng em không đừng được. Mấy hôm sau, em nghe tin chị xin nghỉ việc em càng hoang mang hơn. Em thấp thỏm chờ chị, em hi vọng là chị chỉ đi đâu đó du lịch thôi, rồi sẽ quay lại. Nhưng chờ mãi. Em gặp Vân nhưng anh ấy cũng không biết chị đi đâu. Anh ấy thậm chí còn không biết là chị đã mang thai.
Khoảng thời gian ấy với em và anh ấy thật kinh khủng. Lần đầu tiên em thấy ghét chị. Chị tự do quá, nên chỉ chẳng bao giờ để tâm tới cảm xúc của những người xung quanh. Em cũng đau đớn nhận ra rằng, chị chưa bao giờ để ý tới em, dù chỉ một phút. Em không muốn thế. Em muốn mình thật nổi bật và xuất sắc trong mắt chị. Bởi vậy, em ra đi. Ngày em quay về, chắc chắn em sẽ làm cho chị phải quan tâm tới em. Còn giờ thì em đi đây, em phải chuẩn bị cho cuộc sống sắp tới của mình. Mong chị vẫn nhớ tới em, tới người đã luôn thầm yêu chị
Thân ái!
Em Thủy”
Tôi thẫn thờ gấp lá thư lại. Vân nhìn tôi cười khổ:
- Xem ra, anh số vất vả rồi. Tình địch không chỉ là đàn ông còn cả phụ nữ nữa. Bây giờ, em còn tin là anh với cô ấy có cái gì đấy nữa không?
Tôi vớt vát:
- Nhưng rõ ràng em thấy anh ôm cô ấy mà.
- Hôm đấy anh thấy cô ấy khóc dữ quá, kiểu như ngất đến nơi rồi ấy, nên mới vừa ôm vừa dỗ cho cô ấy bình tĩnh lại. Lẽ ra, người nên ghen là anh mới đúng.
Nói rồi anh lấy tay nhéo má tôi đau điếng. Vừa lúc đó, mẹ tôi bước vào. Anh buông tôi ra rồi chào mẹ. Mẹ gọi chúng tôi ra phòng khách, rồi nghiêm nghị hỏi anh:
- Thế giờ anh Vân định thế nào?
- Cháu xin phép cô gả em Phong cho cháu. Ngày mai cháu sẽ đón bố mẹ cháu xuống nói chuyện với cô và định ngày ạ.
- Thế bố mẹ anh đã biết chuyện chưa? Anh có chắc bố mẹ anh cho anh cưới con Phong nhà tôi không?
- Cháu nói rồi ạ. Ngay hôm cháu biết Phong có thai cháu đã nói chuyện với bố mẹ cháu.
- Thế bố mẹ anh bảo sao? Tôi nói trước cho anh biết, tuy nhà tôi nghèo, con Phong lại không có bố, nhưng nếu nhà anh khinh thường nó thì đừng có nghĩ cưới với xin gì nhé. Con tôi, cháu tôi tôi tự nuôi được. Không khiến ai phải nhọc.
Giọng mẹ tôi gay gắt. Tôi nghe mà ứa nước mắt. Người ta nói chẳng sai, trên đời này tình yêu đích thực chỉ có tình mẫu tử. Mẹ yêu tôi, bảo vệ tôi bằng bản năng, từ lúc tôi còn bé tí cho tới ngày tôi sắp làm mẹ. Vân nghe mẹ nói, anh vội vàng phân bua:
- Không có đâu ạ. Bố mẹ cháu không phản đối. Cháu cũng nói với bố mẹ cháu, ngoài Phong ra cháu chẳng lấy ai nữa.
- Anh nói thật không đấy. - Mẹ tôi vẫn nghi ngờ.
- Cháu không dám nói dối cô ạ.
Mẹ im lặng, chăm chú nhìn anh. Một lúc lâu mới bảo:
- Ở lại ăn cơm, chiều hẵng về qua nhà.
Tôi nghe tiếng Vân thở phào. Nhìn bóng mẹ quay lưng xuống bếp, tôi thấy thương mẹ quá. Tôi lấy chồng rồi, mẹ lại một mình ai chăm? Tôi níu tay Vân lại, bảo mẹ:
- Con không lấy chồng đâu.
Vân hốt hoảng, còn mẹ thì quay ngoắt lại:
- Con nói cái gì?
- Con bảo con không lấy chồng đâu.
Mẹ gầm lên:
- Mày dám nhắc lại câu đấy một lần nữa thì đừng trách tao. Mày muốn cháu tao sinh ra khổ như mày hả? Đừng có giở cái thói ương bướng vớ vẩn đấy ra. Đừng tưởng lớn từng này tao không dám phang cho mày một trận!
Tôi nhìn thẳng mẹ, chậm chạp nói từng chữ một:
- Con sẽ không lấy chồng nếu mẹ không đồng ý lấy bác Chung. Con muốn ngày con cưới con có cả cha lẫn mẹ.
Mẹ tôi sững lại, mặt trắng bệch. Tôi rớt nước mắt bảo mẹ:
- Con xin mẹ. Từ bé tới giờ con chưa dám xin mẹ điều gì. Giờ con sắp lấy chồng, mẹ coi như cho con món quà mừng cưới đi, được không?
Nước mắt mẹ rơi lã chã. Mẹ quay lưng đi, bờ vai rung lên. Tim tôi đau quặn thắt. Tôi nhào tới ôm mẹ từ sau lưng:
- Con xin mẹ. Mẹ biết con thương mẹ nhiều đến thế nào không. Giờ con lớn rồi, không ai dám bắt nạt con nữa đâu. Mẹ không cần phải lo điều tiếng cho con nữa. Người con cần là mẹ, quan tâm là mẹ, không phải là những người bên ngoài kia. Con xin mẹ, mẹ cho con được gọi một tiếng cha, cho cháu mẹ sau này được gọi ông ngoại đi.
Mẹ quay lại ôm tôi, nước mắt chan hòa. Tôi rúc vào ngực mẹ nức nở khóc.
- Tôi cũng xin em đấy, được không?
Tiếng bác Chung chợt vang lên làm chúng tôi giật mình. Bác bước vào nhà, trên tay vẫn còn cầm cho mẹ tôi nắm bồ kết mới hái ngoài vườn. Bác nhìn mẹ tôi, chân thành nói:
- Tôi chờ em như thế là quá đủ rồi. Tôi không muốn chờ nữa. Ngày xưa tôi hèn nhát, không dám hỏi cưới em, làm lỡ mất hai mươi năm trời. Giờ chẳng còn bao nhiêu cái hai mươi năm nữa để mà lãng phí. Hôm nay, tôi quyết phải hỏi cưới em cho bằng được. Hôm nay em không đồng ý, ngày mai tôi lại đến. Hỏi cho tới khi nào em đồng ý mới thôi.
Tôi và Vân bật cười. Mẹ xấu hổ, quay đi, khẽ quát bác:
- Vớ vẩn. Già rồi còn nói lung tung.
Bác Chung bước lại gần mẹ, nắm chặt lấy tay mẹ, kiên trì:
- Nếu không đồng ý, tôi còn làm lung tung hơn đấy.
Mẹ xấu hổ, cố gỡ tay bác ra mà không được. Vân cười, nói hùa vào:
- Mẹ đồng ý đi. Nếu không con cũng không cưới được vợ đâu.
Ba người chúng tôi chăm chú nhìn mẹ. Mẹ đỏ mặt, nói tránh:
- Đi ăn cơm. Tôi đói rồi.
- Mẹ không trả lời, con nhịn đói. Cho cháu mẹ nhịn theo.
Tôi bướng bỉnh đáp, lập tức nhận ngay cái lườm từ ba người còn lại. Tôi rụt cổ lại, đổi câu hỏi:
- Mẹ trả lời đi. Mẹ có đồng ý không?
Bác Chung nhìn mẹ chờ mong, ánh mắt vừa chân thành vừa tha thiết. Mẹ không dám nhìn thẳng vào bác, quay đi chỗ khác, khẽ gật đầu. Bác Chung cười rạng rỡ, ôm chầm lấy mẹ. Mẹ giẫy ra, mắng:
- Già rồi còn không nên nết!
Bác cười hềnh hệch, nụ cười của người đàn ông đã chớm đi đến đầu con dốc cuộc đời mà nghe ngây ngô như chàng thanh niên mới lớn. Tôi cũng cười, nghe nắng len lỏi vào tim. Bữa cơm trưa ấm áp, nghe hạnh phúc sóng sánh dâng đầy.
Vân đưa tôi ra bờ đê xem thả diều lúc chiều về. Tôi ngồi dựa vào vai anh, ngửi mùi rạ và mùi đất nồng nồng ngai ngái. Anh đặt tay lên bụng tôi, nhẹ nhàng xoa, rồi khẽ cúi xuống áp tai vào. Tôi cười bảo anh:
- Bụng to thế này mặc áo cưới làm sao được? Hay để đẻ xong rồi cưới?
Anh lườm tôi:
- Tháng sau cưới. Không nói nhiều. Không bàn lùi, cấm cãi.
Tôi nhéo tai anh:
- Dạo này đằng ấy hơi bị đanh đá đấy.
- Hiền như trước để tí nữa hụt cả vợ cả con à, quên đi.
Tôi bật cười. Anh lại hỏi:
- Em siêu âm chưa? Con trai hay con gái?
- Em mới siêu âm tuần trước. Nhưng em bảo bác sĩ không cần nói cho em là trai hay gái. Em chỉ cần biết con khỏe là được. Trai hay gái cũng là con của em.
Anh cấu vào đùi tôi:
- Của mỗi em thôi à? Định chối bỏ trách nhiệm với anh hả?
Tôi cười ha hả. Anh hôn khẽ lên bụng tôi:
- Con mình nếu là con trai thì sẽ tên là Phúc, còn nếu là con gái anh sẽ gọi con là Hạnh. Cuộc đời này, anh mong chúng ta luôn hạnh phúc.
Tôi vuốt tóc anh, nhìn về phía bến sông. Mặt trời đang lặn dần xuống những rặng mây đỏ ối. Tôi nghe bình an dâng đầy trong lồng ngực. Gió, có lẽ nên ngừng thổi rồi.
© Nguyễn Thị Loan – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh, Việt Nho
Thực hiện: Hằng Nga
Xem thêm: Nếu thuộc về nhau liệu mình có trở lại
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.