***
Bạn thân mến! Tiết trời se lạnh của mùa đông khiến lòng ta nao nao, nhớ về những mùa đã qua. Có cô gái đã nắm tay chàng trai của mình đi qua những mùa nắng mưa, những ngày xuân tháng ba Đà Nẵng, tháng tư Hội An với góc phố nhỏ, tháng năm xưa cũ với một Sapa mát lạnh. Mỗi mùa qua là một kỷ niệm gắn bó với vùng đất ghi dấu chân qua. Liệu mùa đông này, tình yêu của họ có cập bến bờ hạnh phúc, mời bạn lắng nghe:
Lá thư: Nhớ những ngày còn nhau (Bảo Trân)
Em thường nhớ những ngày tháng ba xưa cũ!
Những ngày Đà Nẵng chuyển mình không còn cái se lạnh của ngày xuân khí trời trong xanh và ấm áp hơn. Con đường Sơn Trà đầy nắng và gió, em ngửi thấy cả được mùi hương của những bông hoa dại mọc ven đường, hơi ấm của anh, gió biển miền Trung quê em. Nhịp tim thổn thức, vòng ôm siết chặt, nụ hôn ngọt ngào... em tưởng như gió đang mang em về với những ngày tháng ba ấy.
Em thường nhớ về những ngày tháng tư!
Hội An với những góc phố nhỏ, con đường nhỏ, ngôi chùa nhỏ và những chùm hoa Jun nhiều màu sắc trên khung cửa sổ đầy rong rêu. Anh nắm tay em, cả thế giới dường như chỉ còn hai đứa và nụ hôn vội vàng bên ngôi nhà cổ.
Hội An với vẻ mặt thích thú của anh khi được thưởng thức những món ăn chay dân dã, những món anh chưa từng biết đến lần nào. Câu chuyện kéo dài từ Hội An về Đà Nẵng, bên bãi biển với tiếng sóng rì rào mà vẫn chưa đến hồi kết. Ta đã từng nói với nhau nhiều như thế anh nhỉ?
Em thường nhớ về những ngày tháng năm!
Sapa... em đã từng rất háo hức, không phải vì lần đầu tiên được đặt chân đến vùng đất Tây Bắc này, mà là trên con đường đi ấy em có anh. Em vẫn còn nhớ như in khi anh lén hôn em trên chuyến tàu đêm ấy, là hai bàn tay nắm chặt nhau ngay cả trong giấc ngủ. Em nhớ cái se lạnh của Sapa huyền ảo sương bay, nhớ bàn tay anh siết chặt bàn tay em. Ôi, những ngày tháng năm xưa cũ!
Em thường nhớ về những ngày tháng bảy!
Ngày mà anh đã tạo ra email để lưu giữ lại những điều ngọt ngào nhất của đôi ta.
Ngày mà em "đếm ngược" để được hẹn hò cùng anh.
Ngày mà em ương bướng đi Đà Lạt một mình.
Ngày mà anh đổi mật khẩu email, chỉ giữ lại email đó cho riêng mình. Có ích kỷ lắm không anh nhỉ?
Ngày mà anh viết "email kết cho tình yêu", em viết email "lời cuối cho anh".
Ngày mà anh không còn muốn gặp em nữa, ngày mà em viết email tạm biệt những chông chênh....
Anh và em, ta đã làm đau nhau đến nghẹt thở, tưởng chừng như không thể bên nhau nữa. Đau vì còn yêu nhau, vì còn muốn bên nhau ta đã kết thúc những ngày giận hờn dài đằng đẵng, những đêm ta không thể say trong giấc nồng. Em đã cười thật rạng ngời vào cái ngày nhận được "hoa gửi yêu thương". Bão giông đã tạm lắng lại và anh đến, có người mong anh, đợi anh. Giận nhau để rồi gần nhau hơn, để biết rằng cơ hội không còn nhiều nữa, để mở ra tháng tám đầy ngọt ngào, anh nhỉ?
Em thường nhớ về những ngày tháng tám!
Em tựa đầu vào vai anh trên chuyến bay với cảm giác thật ấm áp, yên bình. Cảm nhận ngày đó, chỉ cần đi bên anh, nắm chặt lấy tay anh là đủ. Em chỉ cần có anh thôi.
Côn Đảo đón đôi ta vào một buổi xế chiều, với cơn mưa nhẹ trên bãi biển,với tiếng cười giòn tan của cô gái anh yêu. Em nhớ tiếng cười của cô gái ấy lắm... và có lẽ sẽ rất lâu, hoặc có thể là sẽ không bao giờ cô gái ấy lại có thể cười như thế... bên anh.
Côn Đảo rất tình và nên thơ. Là những ngày em cùng anh đi đến nơi mình thích, được anh ôm vào lòng, được nhõng nhẽo đòi anh cõng trên tấm lưng vững chắc, được nắm tay anh đi qua từng góc phố, được cuộn mình vào vòng ôm siết chặt, được thức dậy trong vòng tay ấm áp của anh. Là đêm nằm cùng anh ngắm sao trời, nghe tiếng sóng vỗ, nói chuyện trên trời dưới đất... mà cặp mắt như muốn nhíu lại vì ngủ không đủ giấc.
Côn Đảo, ta đã cùng nhau đi qua nhiều ngóc ngách, nắm chặt tay nhau leo lên từng bậc thang trong buổi chiều mưa lất phất, giữa cái tĩnh lặng của núi rừng, giữa cái bao la của biển cả, cùng nhau cầu nguyện trong tiếng chuông chùa ngân vang thanh bình ấy. Không gian tĩnh lặng, lòng người tĩnh lặng và cái nắm tay ngày ấy thật tình biết bao.
Anh và em, chúng ta đã sẵn sàng đi qua những ngày bão giông để đón chờ những ngày nắng. Để trên bước hành trình anh đi qua, em sẽ là người đợi anh trở về nhf mỗi ngày, sẽ là nơi đầy yêu thương chứ không phải chỉ là một điểm dừng chân.
Em thường nhớ về những ngày tháng chín!
Có con sóng lớn như muốn xô ngã tất cả. Em và anh đã có với nhau nhiều hơn một ngày trọn vẹn, ta đã có với nhau những giây phút nồng nàn.
Tháng chín mùa thu, anh nhận ra rằng anh còn có thể yêu một cô gái, anh còn có thể viết cho cô những dòng thư lãng đãng, những câu thơ ngọt ngào. Anh nhận ra rằng, cô ấy cho anh cảm giác tin cậy để sẵn sàng sẻ chia... và mùa thu ấy, anh thấy mình rất cần cô ấy trong cuộc đời này. Và em, đã từng rất thổn thức, hạnh phúc về điều ấy.
Là ngày anh bay gần một nghìn cây số vào chỉ để chuẩn bị cho em bữa tối. Là bình hoa tươi anh tự tay chọn lựa và cắm, là anh đi chợ và tự tay vào bếp chăm chút nấu cho cô những món cô thích. Có những hạnh phúc rất đỗi bình dị nhưng ấm áp đầy yêu thương. Và em đã rất cảm động, sẽ luôn trân trọng những giây phút ấy.
Em thường nhớ về những ngày tháng mười!
Anh bảo: "Cô gái lạ đã mang tình cảm đi mất"
Em hụt hẫng, chênh vênh và khóc...
Em đã đánh mất anh thực sự rồi sao? Lý do, lý do… là vì sao nhỉ? Em cố tìm lời giải đáp cho chính bản thân mình, cho những đêm trằn trọc không thể ngủ được. Sự thật có phải do em không hoàn hảo không? Do em đánh mất niềm tin ở anh?
Không có một cuộc trò chuyện nào chính thức về những hoài nghi trong anh. Im lặng và mọi thứ cứ thế dần đi vào tiềm thức, nó bào mòn những cảm xúc, những yêu thương, những dại khờ...
167 lá thư ta gửi cho nhau, có niềm vui, có nỗi hân hoan, có nước mắt, có giận hờn, có nỗi đau đến xé lòng, có niềm hạnh phúc ngọt ngào đến vô tận… rồi cuối cùng bỗng chốc tan biến, hóa thành hư không.
Em thường nhớ về những ngày tháng mười một xưa cũ!
Những ngày miền Trung chìm trong cơn mưa kéo dài, mưa trắng xóa, kế tiếp nhau đến não ruột, mưa như giận hờn, trách móc. Mưa nhiều đến nỗi em có thể ngửi thấy được cả mùi sắt tanh tanh của mấy thanh cửa sổ, tưởng như rằng bị ngấm nước đến độ sắp nhão nhoẹt ra ấy.
Em vẫn nhớ những đêm mưa tháng mười một trùm chăn ấm, headphone lại nhẹ nhàng mở "Thư tình gửi một người" đủ nghe để nhớ, để hoài niệm, để ước mong.
Đôi lúc thèm cái cảm giác hanh hao, se sắt của những năm tháng ấy...
Những tháng ngày còn nhau...
© Bảo Trân – blogradio.vn
Bạn vừa lắng nghe lá thư Nhớ những ngày còn nhau được gửi đến từ tác giả Bảo Trân. Bạn thân mến! Khi ở trong bình yên quá lâu người ta lại thèm chinh phục những giông bão, để rồi một lúc nào đó người ta lại muốn tìm lại khoảng trời bình yên mà mình đã từng đánh mất. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe truyện ngắn:
Bầu trời bình yên trong anh (Cục Mỡ)
Trời mùa đông bao giờ cũng thế, kéo tâm trạng người ta tệ hại đến tận cùng. Dường như ngần ấy vẫn là chưa đủ. Vài đốm mây đen bắt đầu phồng to hơn, màu trắng nhợt nhạt bị thay thế bởi màu xám xịt. Những bọt nước chưa kịp tròn đã bị vài giọt mưa tới sau làm vỡ tan tành.
Mái che điểm dừng xe buýt chẳng đủ rộng để mưa không chạm tới ghế ngồi. Gấu chiếc quần jean màu xanh nhạt của tôi xuất hiện vài đốm xanh đậm màu hơn. Đầu ghế bên kia, em bỏ đôi giày vải sang một bên, thò bàn chân trắng tuyết ra mặc cho mưa mơn man. Mấy phút trước chúng tôi đã cãi nhau.
Hôm nay là kỉ niệm hai năm chúng tôi yêu nhau. Công việc bù đầu hơn tháng qua nên tôi đã quên mất ngày quan trọng ấy. Chúng tôi nói với nhau những câu nói làm tổn thương, lấy lỗi lầm của người kia để vá víu cho sự cố chấp của bản thân. Đến khi nước mắt em chỉ trực trào khỏi khóe mắt, cơn tức giận của tôi cũng đã lên tới đỉnh điểm, tôi mới quay người bỏ đi. Vài phút sau tôi quay lại, nén trút một tiếng thở phù nhẹ nhõm. Em vẫn ở đấy, ngồi ở tít mép bên kia chiếc ghế chờ của một điểm dừng xe buýt đã không sử dụng nữa. Tôi ngồi xuống mép còn lại, chẳng dám quay sang nhìn em, chỉ khẽ đưa mắt liếc qua rồi lại vội cụp xuống sợ em bắt gặp.
Chúng tôi đã ngồi thế hơn một tiếng. Từ lúc dòng người đông đúc hối hả chạy chốn cơn mưa ngày đông dai dẳng này, đến khi đường phố thưa dần, và giờ thì dăm phút chỉ có hai ba người đi qua. Chúng tôi như hai con người lạc vào một thế giới khác ở điểm dừng xe buýt bị lãng quên này. Không, không hẳn là thế. Thế giới của tôi thì có hai người, nhưng dường như, thế giới của em thì chỉ có một. Em đưa mắt ra khoảng không ngoài kia, ánh mắt xa xăm, tuyệt nhiên không liếc tôi dù chỉ là tích tắc. Những hoen gỉ được sơn sửa kĩ càng trong lòng tôi có chút bị chà xát. Cái lạnh được dịp ngấm vào từng tấc da thịt, tê buốt hơn. Quán cà phê đối diện có một đôi tình nhân dựa vào nhau rất gần. Tôi không nhìn rõ gương mặt họ, nhưng mơ hồ có thể cảm nhận được ngọt ngào lan tỏa qua những đường nét nhạt nhòa trên khuôn mặt. Ánh đèn vàng sáng rực nhuộm không gian thêm ấm áp. Họ, trong kia. Tôi, và em, ngồi đây.
Trong đầu tôi ngay lập tức hiện ra suy nghĩ rằng họ mới yêu nhau, vì khi mới yêu nhau, tôi và em cũng thế. Tôi đã từng gạt hết mớ hỗn độn, những núi công việc sang một bên để dành cho em một cuối tuần trọn vẹn. Tôi hồi hộp lên kế hoạch cho em bất ngờ vào ngày tròn sáu tháng chúng tôi yêu nhau. Valentine chúng tôi cùng ra hồ Tây, nắm tay nhau đi dạo trên con đường Thanh Niên lãng mạn nhất Hà Nội. Chúng tôi thường ngồi thật gần nhau, thủ thỉ những câu chuyện lặt vặt. Rồi vì những lí do tôi lần lượt đưa ra, hay vì thời gian tôi cũng chẳng biết, không gian chúng tôi dành cho nhau ngày càng ít hơn.
Những bó hoa hay những món quà chọn vội là đủ cho một ngày lễ hay một ngày kỉ niệm. Tôi không còn mong ngóng nhiều đến những chuyến đi chơi, những cuộc hẹn. Tôi lấy cái cớ “ưu ái tương lai” để biện minh cho sự thiếu trách nhiệm trong mối quan hệ tình cảm này. Và đỉnh điểm là hôm nay đây, tôi đã quên mất rằng hai năm trước chúng tôi đã tự nguyện (và cũng không kém phần mãn nguyện) đặt chân vào sự ràng buộc nhất định cho dù không phải về pháp lí.
Có đôi khi, tôi đã mong em có thể giận dỗi khi tôi không dành nhiều thời gian cho em, chẳng quan tâm em nhiều như trước. Nhưng em chỉ im lặng, không trách móc, không giận dỗi, dặn dò tôi phải chú ý sức khỏe nhiều hơn. Em như người lớn không thèm chấp một thằng trẻ con là tôi, mặc tôi cố sức khiêu khích. Tôi mong em là một cô gái cá tính hơn, biết hờn dỗi, biết tức giận. Tôi đã trông chờ vào mối quan hệ này nhiều hơn những gì chúng tôi đã có.
Tôi ưa mạo hiểm, thích tìm hiểu và chinh phục những gì thú vị khó nắm bắt. Tôi đã luôn nghĩ tôi là một con người như thế, đến tận lúc những câu nói của em làm tôi khó chịu đến ngạt thở. Núi công việc đã đè bẹp mọi sự dễ chịu trong tôi. Những câu nói trách móc gằn hắt của em làm đầu tôi muốn nổ tung. Giây phút ấy, tôi cần bình yên hơn bất cứ lúc nào khác. Tôi hiểu, tôi cũng cần em. Tôi đã có thể tìm đến em, để em xoa dịu mọi bức bách nếu thời gian qua tôi không ấu trĩ giết dần từng chút một tình cảm của mình. Tôi quên mất rằng tôi có một nơi yên bình như thế để nương tựa. Cuối cùng, kẻ ngu ngốc thèm khát sóng gió đã bị quả báo. Những vô tâm của tôi đã chạm đến giới hạn của em.
Giây phút nhìn thấy em ngồi đó, tôi như người sắp chết khát trên sa mạc nhìn thấy một ốc đảo. Nỗi hân hoan chưa kịp khỏa lấp những mong ngóng, sự lo lắng đã choán lấy tâm trí: ốc đảo kia là thật hay chỉ là ảo giác? Tôi ngồi cùng em trên chiếc ghế ấy, đoán già đoán non những suy nghĩ của em. Thế giới em đang theo đuổi, có chứa một chút nào hình bóng mơ hồ của tôi?
Dòng suy nghĩ hỗn độn bị cắt ngang bởi hai chàng trai người nước ngoài cao lớn. Họ đi về phía chúng tôi, ngồi xuống khoảng ghế còn trống. Trong giây phút, tôi không thấy bàn chân trắng xanh vì mưa lạnh của em nữa. Cô gái nhỏ bé của tôi rơi vào một khoảng không tôi chẳng với tới, chẳng nhìn thấu. Tôi nghe loáng thoáng những câu trò chuyện về trời đông Hà Nội. Họ nói rằng Hà Nội vào đông làm họ thấy buồn. Cái buồn man mác sẽ giết dần những niềm vui nhỏ nhặt còn sót lại sau thu.
Bàn tay lạnh buốt của tôi bỗng thèm thuồng chút hơi ấm. Tay em ấm lắm. Em thường nắm lấy tay tôi, khẽ xoa xoa rồi thủ vào túi áo. Những ngày đông ấy gió bấc chỉ nhẹ mơn man da thịt chứ không làm tôi thấy lạnh căm. Tôi hoảng sợ khi nghĩ đầu ghế bên kia trống không. Em có còn ngồi đó? Chúng tôi rồi sẽ không gặp nhau nữa sao? Sẽ là những người dưng lạnh lùng lướt qua nhau như chưa từng quen biết? Đông này, bàn tay tôi tê tái không vương một sợi ấm?
Mưa ngớt, chỉ còn những hạt lất phất rải rắc theo gió. Câu chuyện miên man về trời đông Hà Nội tạm thời chấm dứt. Tim tôi hụt đi vài nhịp vào giây phút hai chàng trai ấy đứng dậy. Như một chầu cá cược sinh mệnh cả cuộc đời: được ăn cả - ngã về không. Tôi không ngăn được một nụ cười kéo tới tận mang tai khi thấy em ngồi đó, đôi mắt mọng nước đang nhìn chằm chặp về phía tôi. Bầu trời bình yên của tôi vẫn ở nguyên đó, chờ chú chim nhỏ gánh gồng bão táp quay về. Em lao vào lòng tôi khóc thút thít. Hoen gỉ trong lòng được phủ lại bằng một lớp sơn trắng phau tĩnh lặng.
Sau những cuộc chạy đua dai dẳng mệt nhọc ngoài kia, tất cả những gì chúng ta cần cũng chỉ có vậy: một tình yêu nhẹ nhàng, thanh bình và khoan khoái. Đừng nghĩ rằng cuộc sống như vậy thì chắc hẳn vô cùng tẻ nhạt. Cuộc sống luôn mang những thú vị riêng tùy vào cách mỗi chúng ta nhâm nhi nó. Một buổi sáng thức giấc trong vòng tay của người thương; mùi cà phê quẩn quanh trong căn bếp; bữa sáng với bánh mì nướng, trứng ốp la và sữa. Bản nhạc thanh bình của cuộc sống cứ thế vang lên mãi, đến khi anh và em biến thành cát bụi tan vào gió, quấn quýt lấy nhau đời đời kiếp kiếp luân hồi.
© Cục Mỡ - blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hằng Nga