Blog Radio 518: Mùa cúc họa mi này lòng em đã bình yên
2017-10-27 22:00
Tác giả:
Nguyễn Công Tậu
Giọng đọc:
Titi, Tuấn Anh
Bạn thân mến! Bạn còn nhớ câu chuyện trong Blog Radio 496: Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình? Đó là câu chuyện về tình yêu đơn phương của một anh chàng, vì muốn chạy trốn trái tim mình nên đã sang tận đất Nhật xa xôi và quyết tâm trồng những luống cúc họa mi trắng muốt. Điều kỳ diều đã xảy ra khi những cánh hoa đã bung nở giữa miền đất lạnh giá, cũng như hoa nở trong những trái tim thổn thức yêu thương. Bạn còn nhớ cô bé Yumi, người em gái đã làm chất xúc tác cho chàng trai tên Nam tìm về với tình yêu của mình? Ba năm trôi qua, cô bé ngày nào đã trở thành một cô gái rất duyên dáng rồi.
Cách đây gần một năm, Blog Radio 496 đã lên trang và sau một năm, chúng ta sẽ cùng trở lại mảnh đất Osaka để lắng nghe câu chuyện về cô bé Yumi. Những bí mật phía sau cuộc tình mà chúng ta chưa từng được biết. Mời bạn lắng nghe:
Truyện ngắn: Rồi lòng cũng bình yên (tác giả Nguyễn Công Tậu)
Tôi cũng không ngờ rằng mình lại thay đổi nhiều đến thế, không còn là con bé Yumi hồn nhiên, tinh nghịch như ngày nào. Tôi trầm tính hơn, hay im lặng và ngồi một mình trầm tư nghĩ về một điều gì đó tôi cũng không biết rõ.
Anh đã rời xa mảnh đất Osaka trở về Việt Nam, bởi lẽ đó là quê hương, là nơi người thân anh ở. Có nhiều thứ khiến anh trở về, cho dù tôi có níu kéo cũng không thể nào làm được, huống hồ tôi chưa hề níu kéo. Nhưng tôi lại hối hận, tại sao lúc đó tôi không thử níu kéo anh một lần, cho dù là thất bại nhưng có lẽ tôi cũng sẽ thấy thoải mái hơn, không phải ngồi đây mà dằn vặt như bây giờ. Có người đã từng nói với tôi “Hối hận vì những điều đã làm rồi cũng sẽ qua, còn hối hận về những điều chưa làm sẽ theo ta đến suốt cả cuộc đời”, và hình như điều đó đang nghiệm đúng với tôi.

Con người thật là lạ, chỉ có mỗi con tim và lí trí mà chẳng bao giờ bảo được nhau cả, cứ mãi đấu tranh và dằn vặt nhau. Lúc lí trí thắng thế, quyết định hi sinh vì một nghĩa cử cao đẹp, hi sinh vì người mình yêu đâu có nghĩ rằng sẽ có lúc con tim quặn đau đến thế. Lúc con tim trỗi dậy lại trách móc lí trí khi đó sao quá dại khờ, sao mà ngu ngốc để giờ đây kẻ chịu đau khổ là chính bản thân mình. Tôi chính là đang ở trong trạng thái như thế.
Giờ đây tôi đang trách móc chính mình, đang để con tim nổi loại mà thét gào, mà dằn vặt. Có lẽ tôi đang hối hận vì ngày xưa đã giúp anh trở về với người mình thương và hối hận vì đã giống anh chôn chặt thứ tình cảm này. Nhưng biết làm sao được, nhớ thì cứ nhớ, thương thì cứ thương thôi, tất cả giờ đã là quá khứ.
Tôi ngồi một mình trong phòng, lặng nhìn bó cúc họa mi khô đặt trong tủ kính. Đây là những bông cúc họa mi do chính tay anh trồng. Ngày anh trở về chỉ mang theo một bó nhỏ, còn đâu đều để lại hết cho tôi và cũng để lại cho tôi bấy nhiêu thương nhớ. Những bông cúc họa mi mỏng manh, trắng muốt dặt dìu khoe sắc trong cái nắng vàng đầu đông Nhật Bản. Những bông cúc li ti, giản dị nhưng tôi lại yêu nó tự bao giờ.
Gió nhẹ làm những cánh hoa rung động như những rung động trong lòng tôi, nhưng chỉ mình tôi biết và có chăng là những bông hoa kia biết nữa. Tôi đem chúng sấy khô, bọc trong túi bóng kính và cất giữ cẩn thận. Tôi nâng niu và bảo quản chúng như một thứ quý giá nhất của mình, thỉnh thoảng lại lấy ra ngắm nhìn một chút cho vơi bớt nỗi nhớ anh.
Đã có những lần tôi định vứt bỏ chúng đi nhưng rồi không làm được. Đó là những lần lí trí vùng lên, cố đè nén cái cảm xúc trong con tim nhưng cuối cùng kẻ giành chiến thắng vẫn là con tim.

Năm năm trước, tôi gặp anh.
Tôi là con gái một ông chủ nông trại nhỏ ở Osaka. Cứ vài năm một lần, nông trại của ba tôi lại đón một đoàn lao động nhập cư mới, đa số đều là từ Việt Nam sang. Trong số đó có một người có phần đặc biệt làm tôi chú ý. Đó là một chàng trai còn khá trẻ, dáng cao gầy, có đôi mắt sâu và buồn rười rượi. Anh ta có vẻ lãnh đạm, ít nói nhưng luôn giữ một thái độ lịch sự và lễ phép. Có cái gì đó bất cần, không quan tâm đến những thứ xung quanh nhưng lại luôn làm việc rất chăm chỉ và hiệu quả. Cũng hay giúp đỡ mọi người và được mọi người quý mến.
Có điều tôi chưa bao giờ thấy anh ta cười một nụ cười thực sự vui vẻ cả. Hình như là có một cái gì đó đang đè nén trong lòng anh ta mà không thể nói cho một người nào biết. Chiều chiều, mỗi khi hết giờ làm việc, anh ta lại ngồi một mình nhìn những ngọn níu ở phía xa, cứ trầm tư như thế. Đôi lúc tôi thấy anh ta ngây ngốc nhìn hoài vào một bức ảnh một người con gái đang đứng cuời thật tươi bên những bông hoa trắng muốt. Một sự hiếu kì dấy lên trong lòng tôi:
- Là người yêu của anh hả?
- À… Không. Là bạn của tôi thôi.
- Còn không phải. Em thấy anh nhìn bức ảnh này đắm đuối đến thế, chắc chắn không phải chỉ là bạn bình thường rồi.
- Là bạn của tôi thật mà. Cô không tin cũng đành chịu.
- Nói cho em nghe đi, em hứa sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai đâu.
- Không có gì mà. Thôi cũng muộn rồi, tôi xin phép. Chào cô.
Chẳng để cho tôi kịp phản ứng lại, anh ta cất bức ảnh vào túi áo rồi đứng dậy đi về phòng bỏ lại tôi một mình với vẻ mặt có đôi chút sững sờ.

Những con người lạnh lùng vẫn luôn có một sức hút kì lạ.
Mùa thu năm đó là lần thứ ba anh gặp ba tôi. Vẫn yêu cầu ấy, vẫn vẻ mặt ấy, cương quyết và kiên nghị. Tôi cũng không biết anh trồng thứ ấy để làm gì mà ba năm nay, năm nào anh cũng muốn làm cho bằng được. Hai năm trước anh thất bại, chúng chẳng thể sống nổi đến ngày nở hoa cho dù anh đã chăm sóc chúng vô cùng cẩn thận. Có lẽ là do khí hậu ở Nhật Bản không phù hợp nên những cái cây đó cứ lớn được nửa chừng rồi lại héo úa và chết đi. Anh buồn rầu, cứ ngồi hàng giờ mà đờ đẫn nhìn chúng, đôi mắt sâu hun hút như tự trách mình. Nhưng rồi năm sau anh lại gieo hạt, gieo thêm cả những hi vọng cho anh.
Thấy anh như vậy lòng tôi cũng nhói lên. Từ sâu thẳm trong tim mình tôi muốn biết lí do và làm anh vui trở lại. Từ lúc nào tôi đã lo lắng cho anh nhiều như thế. Tôi biết anh thích mùa thu, đã đôi lần anh kể cho tôi nghe về mùa thu Hà Nội, quê hương anh. Có lá vàng rơi, có hương hoa sữa, có cốm làng Vòng và cả những chiều lang thang phố cổ. Tuy vẫn là vẻ mặt trầm buồn nhưng đó là những lúc hiếm hoi tôi thấy mắt anh sáng hơn, nụ cười tự nhiên hơn.
Thu Osaka cũng rất đẹp, thu Hà Nội có lá vàng rơi thì thu Osaka ngập tràn phong đỏ. Muốn anh vui hơn, tôi dẫn anh đi thăm Osaka, du ngoạn và thăm thú những thắng cảnh nơi đây. Chỉ còn vài tháng nữa anh sẽ trở về Việt Nam, tôi sẽ chẳng còn được ríu rít bên anh mà làm phiền anh nữa, chẳng còn được lặng yên mà đứng nhìn anh ngồi ngắm đất trời, chẳng còn thấy đôi mắt sâu buồn thăm thẳm của anh. Tôi muốn được ở bên anh nhiều hơn.

Đông năm nay đến sớm, chưa sang tháng 12 mà tuyết đã rơi trắng cả một vùng. Nông trại của ba tôi cũng phủ đầy tuyết trắng. Tuyết rơi khiến cho nhiều người thích thú, nhất là lũ trẻ bởi vì chúng được tha hồ mà nô đùa trên tuyết. Chạy nhảy trên những con đường trắng xóa, đắp những người tuyết khổng lồ hay ném nhau bằng những quả cầu tuyết. Những đôi lứa yêu nhau thì trao nhau những cái ôm hôn nồng ấm, nắm tay nhau đi dạo trong các công viên. Còn tôi lại chẳng muốn chút nào, mùa đông thường dành cho những cặp đôi chứ có bao giờ dành cho những kẻ cô đơn như tôi. Hơn nữa tuyết rơi còn làm cho những luống hoa của tôi chết hết. Đó là những luống cúc họa mi tôi trồng. Sau khi anh về, tôi đã nhờ người quen chuyển hạt giống từ Việt Nam sang, và tôi trồng nó, cũng giống như anh. Tôi đã yêu loài hoa này mất rồi.
Tôi bất lực nhìn những luống cúc họa mi đang khô khốc vì lạnh. Chúng yếu đuối quá chẳng chống trọi được với cái lạnh giá nơi đây, từng cây, từng cây cứ héo dần rồi chết như những hi vọng trong lòng tôi đang tắt dần. Tôi lại nhớ đến anh, nhớ đến những ngày anh tỉ mỉ chăm sóc cho những cây cúc họa mi 3 năm về trước. Nhìn cách anh chăm sóc chúng tôi biết tình yêu anh dành cho chị lớn đến nhường nào. Chúng lớn dần lên và ánh mắt của anh sáng ngời khi thấy những thay đổi đó, còn tôi chỉ biết từ xa đứng nhìn. Và rồi lí trí đã hối thúc tôi vun vén cho anh.
Tôi lén chụp những bức ảnh của anh rồi gửi vào mail cho chị. Tôi hi vọng chị sẽ nhận ra tình cảm anh dành cho mình nhưng cũng hi vọng chị đã quên anh nên chỉ chụp những bức ảnh từ phía sau. Tôi mâu thuẫn, có một sự đấu tranh mãnh liệt giữa lí trí và con tim. Nó thực sự làm tôi khó chịu. Nhưng rồi lí trí đã thắng. Tôi nhận ra tôi với anh sẽ không thể đi được đến đâu cả. Hơn nữa người anh yêu là chị ấy chứ không phải tôi, chỉ là tôi đơn phương anh mà thôi.

- Họa mi nở rồi, đẹp quá. Nhưng ngày mai anh cũng trở về Việt Nam rồi, sẽ không quay về đây nữa.
- Ngốc ạ, anh phải về. Việt Nam mới là quê hương của anh, nơi đó có gia đình, có người thân và cả bạn bè của anh nữa, làm sao anh ở đây mãi được.
- Rồi anh sẽ quên em?
- Làm sao anh quên được em chứ.
Tôi gục đầu vào ngực anh, nước mắt bất giác lăn dài. Đến cuối cùng tôi vẫn không thể nói ra câu nói ấy. “Em yêu anh”, tôi đã quyết định chôn chặt nó ở trong lòng.
Anh trở về Việt Nam, vài ngày sau đó có mail lại cho tôi, cả chị nữa. Tôi biết hai người đã trở lại bên nhau, hạnh phúc. Anh chị cám ơn tôi, cám ơn vì những gì tôi đã làm cho anh chị, cám ơn vì đã giúp anh chị trở về bên nhau và không quên chúc tôi sẽ tìm được một người thật tốt chăm sóc cho mình. Tôi khẽ cười nhưng những giọt nước mắt lại rơi, phải cố kìm lòng để không nấc lên thành tiếng.
Rồi thời gian trôi, tôi như hóa thân thành anh những ngày đầu đến Nhật Bản, lãnh đạm, lạnh lùng và ít nói, hay trầm tư ngồi một mình nhìn về phía trời xa. Thu đến cũng gieo thứ hạt giống đó, đã là năm thứ 3.

Một chiếc áo khoác đặt lên vai tôi. Là ba:
- Con… vẫn còn nhớ đến cậu ta?
-…
Tôi khẽ cúi đầu lặng im không trả lời.
- Đã 3 năm rồi đấy, đến tuyết cũng tan chảy đến 3 lần rồi. Con cứ mãi như thế ba buồn lắm.
- Con… con… xin lỗi ba.
- Con không có lỗi, cũng không ai có lỗi cả. Nhưng phải mạnh mẽ lên con gái ạ. Đừng tự làm khổ mình. Cái gì là của mình thì sẽ mãi mãi thuộc về mình, còn cái gì đã không là của mình thì con có cố gắng đến mấy cũng không thể thuộc về mình được. Trong cuộc sống có thứ cần nắm giữ nhưng cũng có thứ nên buông bỏ. Nắm mãi một nắm tuyết trong tay chỉ làm con bị cảm lạnh mà thôi.
- Nhưng… con…
- 3 năm là quá đủ rồi, hãy trở lại là Yumi vui vẻ, đáng yêu của ba ngày nào nhé, vì ba và cũng là vì con. Con còn trẻ, phải nhìn về tương lai, đừng mãi vương vấn một quá khứ không thuộc về mình. Cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy con như thế này đâu.

- Con biết rồi. Con xin lỗi ba. Cho con yếu đuối nốt hôm nay thôi, từ mai con sẽ mạnh mẽ, con sẽ buông bỏ, sẽ trở lại là con bé Yumi vui vẻ như ngày nào, ba nhé.
Ba khẽ nở một nụ cười, ôm tôi vào lòng, vòng tay ấm áp che chở cho tôi.
Ngày hôm sau, tuy trời vẫn còn rét nhưng tuyết đã ngừng rơi, ánh nắng chan hòa rọi khắp Osaka. Tôi đứng bên bờ biển, nhìn bó cúc họa mi khô dập dềnh trước sóng. Cơn gió thoáng qua thổi tung mái tóc của tôi. Tôi thấy lòng mình bình yên và nhẹ bẫng.
© Nguyễn Công Tậu – blogradio.vn
Bạn thân mến! Câu chuyện Còn thương thì làm sao trốn được trái tim mình dường như đã khép lại với một happy ending, nhưng hóa ra câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đó. Nhân vật phụ trong câu chuyện tình của phần trước lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện này. Chỉ có điều, câu chuyện tình của Yumi giống như một vở kịch độc diễn khi chàng trai ấy chưa một lần biết đến tình yêu đó. Giữa nam và nữ, có thể có tình bạn, tình anh em thuần khiết nhưng cũng có thể là thứ tình yêu âm thầm xuất phát từ một phía. Dẫu sao, cuối cùng Yumi cũng đã có thể buông bỏ nắm tuyết làm buốt lạnh trái tim em và khiến em bị cảm lạnh. Chúng ta hãy cùng chúc cho Yumi sớm tìm thấy tình yêu thật sự của mình nhé!
Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh
Thực hiện: Hằng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Blog Radio 792: Năm nay bạn có về nhà đón Tết sớm?
Vậy là hắn được nghỉ Tết sớm hơn mọi năm rồi. Về nhà vẫn là hơn nhất. Đã bao nhiêu năm hắn chẳng thể về sớm để được ăn cái Tết dài ngày hơn, được ở cạnh gia đình lâu hơn.

Blog Radio 791: Vì anh thương em như thương màu điên điển (Phần 2 – Hết)
Đừng khóc. Em có anh mà. Ở bên anh nhé, được không? Tôi không đáp, chỉ vùi đầu vào trong ngực Kiên, vòng tay cũng nhẹ nhàng đặt lên tấm lưng to rộng của anh. Có lẽ, chim sáo đã tìm được bến đậu rồi…

Nỗi buồn mang tên hạnh phúc
Có một buổi sáng nào đó, khi bạn ngước mặt lên nhìn bầu trời vẫn bắt gặp khoảng không màu xanh trong veo ấy, nhưng lòng bạn lại ướt mưa…Bởi lẽ Chúng ta chỉ cảm thấy giá trị thật sự của hạnh phúc cho đến khi chúng ta đã đánh mất hoặc sắp sửa mất nó.

Không dám mở lời yêu
Cũng đã lâu rồi con tim này không còn rung động. Có phải nó đã già cõi rồi không? Ai cũng có một thời thanh xuân tươi đẹp còn đối với tôi thanh xuân là một cái gì đó thật xa xỉ, bao nhiêu là lo toan.

Blog Radio 790: Vì anh thương em như thương màu điên điển (Phần 1)
Người ta thường thích trêu ghẹp những bông hoa dại nhưng rồi vẫn trở về với những đóa hoa có danh, có phận được cắm ở trong bình. Những đóa hoa dại mong manh, không còn cách nào khác ngoài việc buộc phải trở nên mạnh mẽ, kiên cường.

Khi ta thay đổi, tiếc nuối chỉ còn là quá khứ
Một chuyện tình kết thúc không chỉ đến từ một phía, nếu ta tự buông bỏ với chính tình yêu của mình, nó cũng sẽ quay lưng lại với hạnh phúc của chúng ta. Khi ta không làm gì cả, tiếc nuối vẫn còn đó. Nhưng ta thay đổi, tiếc nuối chỉ còn là quá khứ.

Có lẽ đã đến lúc để quên em
Anh không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì nữa, giống như là mất mát lại giống như là nhẹ nhõm. Có lẽ là bởi vì anh biết em vẫn đang sống một cuộc sống rất tốt, cũng có lẽ bởi vì anh nhận ra, anh vốn dĩ không có mặt trong kế hoạch của em, tương lai của em, chúng ta rồi sẽ có cuộc sống của riêng mình mà không có đối phương trong đó.

Blog Radio 789: Để anh cho em hiểu thế nào là yêu
Một chàng trai, chưa bao giờ hứa hẹn điều gì cho tôi, nhưng lúc nào cũng âm thầm ở đấy, dõi theo từng bước chân của tôi. Thì ra, tới một ngày, bạn sẽ nhận ra, chúng ta luôn xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp, miễn là ta dũng cảm tiến tới.

Đời thay đổi khi ta chấp nhận đổi thay
Bản lĩnh lớn nhất trong đời người là chấp nhận sự thay đổi, thậm chí là phải học được cách đổi thay chính mình để không ngừng tiến về phía trước. Hãy biết rằng, không gì trên đời này là tự có, thiên nhiên luôn bắt buộc vạn vật phải trải qua ngàn khổ nhọc mới có được điều mình cần.

Ngày mai anh cưới rồi, anh không chờ em nữa
Ngày mai chú cưới rồi, chú không đợi em nữa. Ngày mai em đi rồi, em cũng không về nữa.