Thơ Radio: Thư gửi con gái
2017-10-20 01:05
Tác giả:
Nguyễn Thị Bích Thoa, Một Thứ Bỏ Đi
Giọng đọc:
Titi, Tuấn Anh
Bận rộn túi bụi với công việc, suýt nữa thì mình đã quên mất ngày không được phép quên này – một ngày 20/10 dành riêng cho các bà, các mẹ, các chị, các bạn nữ trên toàn đất nước Việt Nam. Sẽ thế nào nếu thiếu đi những người phụ nữ quanh ta? Với mình thì điều đó cũng gần giống như việc trái đất bị khuyết mất một nửa vậy. Vậy mà lắm khi ta vô tâm, ta đâu biết trân trọng những người phụ nữ ta có trong đời.
Hôm nay, Tuấn Anh và Ti Ti sẽ mang đến cho bạn những vần thơ dành riêng cho phái nữ. Hy vọng đây sẽ là món quà ý nghĩa dành cho các chị em phụ nữ trong ngày 20/10 này. Mở đầu chương trình là một bức thư tâm tình của bạn Bích Thoa Nguyễn. Điều đặc biệt là bức thư này là lời nhắn nhủ của người mẹ dành cho cô con gái bé bỏng.

Con gái ơi! Con đã lớn thật rồi
Biết trở trăn khi nghĩ về cuộc sống
Biết gởi cho người con thương mỗi ngày vài tin nhắn
Giúp mẹ việc nhà, lo lắng cho em.
Con gái ơi! Con là buổi bình minh
Sợi nắng ấm trong trẻo ngày hạnh phúc
Mẹ dạy cho con bằng những điều rất thực
Có yêu thương, cay đắng cả giận hờn.
Mẹ đã từng ở lứa tuổi như con
Đã từng ngây thơ đã từng nông nổi
Nhìn cuộc đời màu hồng và bỏ quên góc tối
Chưa hiểu những đau thương hay bối rối nỗi buồn.
Mẹ đã từng khóc, từng vui từng thương nhớ để buông
Từng trở trăn về bao điều bình dị
Từng nuối tiếc bỏ quên, từng xót xa những ước mơ vốn dĩ
Và cũng mộng mơ về những cái chẳng có thật trên đời.
Con gái ơi! Con đã lớn rồi
và chắc chắn con giỏi hơn cả mẹ
Con biết bon chen biết bao điều nặng nhẹ
Biết cuộc đời không nhẹ tựa vần thơ.
Mẹ mỉm cười khi con không chỉ biết ước mơ
Không nhẹ dạ cả tin vào điều hư ảo
Không ganh đua,ghét hờn bằng trái tim gió bão
Con biết yêu thương và cũng biết nhịn nhường.
Con gái ơi! Con đã sắp ra trường
Sinh nhật sang năm con có bằng đại học
Trong tim mẹ các con là vàng ròng duy nhất.
Nhưng quý hơn thứ ấy gấp vạn lần.
Hãy bước vào đời đừng lo nghĩ phân vân
Những lúc buồn có mẹ lau nước mắt
Mẹ của con chốn bình yên rất thật
Cho vai con khi chớm lạnh tựa vào.

Lời mẹ dặn con gái (Trần Thị Luyện)
Tất cả phụ nữ rồi cũng sẽ giống nhau
Lặng thầm bước sau cuộc đời phụ nữ khác
Bởi cuộc đời này khác chi một bản nhạc
Qua những nốt trầm là đến những nốt thăng.
Những gốc tre già thay thế bằng búp măng
Không gì vẹn nguyên tựa trăng rằm tháng tám
Con với cuộc đời sẽ có nhiều va chạm
Bươn trải trên đời để dày gió dạn sương.
Tất cả mọi việc con sẽ phải đảm đương
Như mẹ đã làm trên chặng đường tuổi trẻ
Dẫu có khó khăn, con phải luôn mạnh mẽ
Không phải nơi đâu cũng Mẹ song hành.
Đừng quá tự hào nếu danh toại công thành
Để rồi ru mình ngủ quên trong chiến thắng
Cũng đừng nghĩ rằng có thể đem ánh nắng
Của ngày hôm qua để hong khô quần áo của hôm nay con à!

Chỉ bên mẹ mới bình yên (Một Thứ Bỏ Đi)
Mai con về với mẹ của con nha
Bỏ lại đằng sau trăm nỗi buồn đau, ngàn câu dối gian, vạn điều lừa lọc
Bỏ phố phường xa hoa, bỏ bộn bề cực nhọc
Chỉ muốn được về
làm con gái của mẹ vậy thôi.
Cái ngày con 18
Con tự cho mình cái quyền viễn chinh khắp các nẻo xa xôi
Tự cho mình lớn khôn, dựa vào chữ tự do mà vỗ hoài đôi cánh nhỏ
Mẹ mỏi mắt trông theo, khi mờ, khi tỏ
Con chẳng nhớ đường về.
Để bây giờ khi thấm thía bước qua bao cuộc đam mê
Con bỗng sợ tự do, chỉ thèm khát cả đời con chẳng rời vòng tay mẹ
Vì chỉ mẹ là ôm với yêu thương, chẳng đòi hỏi tính toan như ngoài kia nhiều kẻ
Chỉ coi con như sở hữu riêng mình.
Nếu yêu là một cuộc chơi thì mẹ ơi con muốn dừng cuộc hành trình
Quay về bên chõng tre, nằm cho mẹ đánh cả chục roi như thời con nít quỷ
Cái tội dám mang bản thân – điều mà mẹ cha hằng trân quý
Cho người đời làm đau.

“Cuộc sống vốn điêu ngoa, con đừng cả tin vào bao điều hư ảo”
Xưa con trách mẹ nhiều lời, giờ con giận mình khờ khạo
Sao chẳng nghe mẹ lấy một lần.
Về để ăn bữa cơm mẹ vẫn để dành phần
Mở chiếc lồng bàn liêu xiêu, dăm con cá khô, một tô canh tập tàng lõng bõng
Cầm vội đôi đũa so le, và nhanh bát cơm tơi còn nóng
Vậy mà lại an lòng.
Mai con về với mẹ, có được không
Cho mẹ dạy lại đứa con, mãi giờ đây mới nghe lời dạy bảo
Cho mẹ mớm lại miếng cơm, mới hiểu ra ngoài kia là giông bão
Chỉ bên mẹ mới an yên
Người ta hay nói “Đi thật xa để thèm được về nhà”
Con của mẹ đi đủ xa rồi mẹ ạ….
Có lẽ trong những người phụ nữ, người mẹ luôn là người đáng tôn vinh nhất. Rồi cô gái nào cũng trở thành những người mẹ, và lại tiếp tục dặn dò con gái nhỏ của mình như ngày nào. Xin chúc những người bà, những người mẹ, những người phụ nữ quanh tôi có những tháng ngày thật xanh, thật êm, thật dịu dàng và hạnh phúc!
Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh
Biên tập: Hằng Nga
Sản xuất và minh họa: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?