Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

2017-07-28 22:00

Tác giả: Nguyễn Thị Bích Thoa, Mèo Ú Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh

blogradio.vn - Khóc? Nước mắt rơi nhưng nỗi đau liệu có vơi đi không? Vậy thử hỏi khóc để làm gì? Ta bây giờ, yếu đuối, đáng thương thì để ai xem? Cách duy nhất chính là mạnh mẽ bước đi và mỉm cười thật tươi. Ta không muốn khóc nữa và cũng chẳng còn dư nước mắt để khóc mãi như thế. Và cuối cùng ta cũng biết được, ta bình yên chỉ vì nỗi đau đã chai sạn với ta rồi.

***

Bình yên trước những nỗi đau (Mèo Ú)


Có những này bỗng chốc ta lại thấy bình yên như thế. Bình yên giữa phố thị đông đúc và chật chội, bình yên ngay cả khi trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ.

Bước thật chậm trên con đường quen thuộc dẫn lối về trọ. Cái yên tĩnh của đêm khuya khiến mọi thứ xung quanh như đang trôi chậm lại theo những bước chân của ta. Con đường ấy mỗi ngày ta chẳng biết đi qua bao nhiêu lần cùng với dòng người vội vã, tấp nập. Nhưng sao hôm nay nó bỗng trở nên yên tĩnh đến như thế?

Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

Nhìn lại khoảng thời gian đã qua, ta tự hỏi ta đã sống như thế nào? Đã bỏ lỡ những gì? Ta cứ thế, mãi chạy theo những thứ vốn dĩ không thuộc về mình mà chẳng bao giờ thấy được cái hạnh phúc hiện hữu trước mắt. Và rồi ta lại đắm chìm trong những tháng ngày của nước mắt, của cô đơn và những mất mát không thể tìm lại được. Hạnh phúc đôi khi tưởng chừng như ngay trong tầm tay nhưng cuối cùng lại khiến nó vụt mất bởi những suy nghĩ ngu ngơ và khờ dại. Có những ngày, ta mệt mỏi đến rã rời, chỉ muốn tìm một nơi nào đó thật yên tĩnh để nghỉ ngơi nhưng cuối cùng ta nhận ra, nơi yên tĩnh nhất chính là tâm hồn ta. Tâm bất ổn thì dù có đi đâu hay làm gì, ta cũng chẳng thể bình yên. Vậy hôm nay, tại sao ta lại bình yên như thế? Dù rõ ràng, trong tâm ta bây giờ vẫn là những hỗn độn của nỗi đau, nỗi nhớ người.

Đi qua những vấp ngã, trải qua những tổn thương, ta lại học được cách mạnh mẽ hơn để bình yên trước nó.

Khóc? Nước mắt rơi nhưng nỗi đau liệu có vơi đi không? Vậy thử hỏi khóc để làm gì? Ta bây giờ, yếu đuối, đáng thương thì để ai xem? Cách duy nhất chính là mạnh mẽ bước đi và mỉm cười thật tươi.

Chẳng ai trong đời không một lần trải qua thất bại trong tình yêu. Chẳng ai trưởng thành mà không trải qua những vấp ngã. Ta cũng thế thôi, bởi ta cũng chỉ là một người bình thường.

Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

Hít một hơi thật dài và nhẹ nhàng thở ra như thể đẩy hết nhưng muộn phiền ra khỏi cơ thể ta. Ngước mắt nhìn bầu trời đêm, vài ngôi sao lác đác nhưng vẫn đủ làm sáng cả bầu trời. Ta cũng giống như những ngôi sao ấy. Đứng một mình lẽ loi giữa bầu trời đen tối. Nếu những ngôi sao kia không tự phát ra ánh sáng thì sẽ chẳng ai có thể nhìn thấy nó. Chính vì thế nếu ta không tự mình đánh thức bản thân thì ta sẽ dần dần lui mờ trước màn đêm tối tăm ấy. Nếu hôm nay ta không tự mình đứng dậy, thì mọi thứ quanh ta vẫn sẽ diễn ra theo những quy luật của tự nhiên. Chỉ có ta, một mình ta nằm đó với những vết xước của cuộc đời và sẽ lại bị bỏ rơi lại phía sau mà thôi.

Cuộc sống bây giờ, chẳng ai quan tâm ta thật lòng ngoài gia đình ta cả. Ta tin người, ta coi người như tri kỉ, ta chọn người cùng ta giải bày tâm sự. Nhưng chợt nhận ra, những điều với ta thật khó khăn thì với người chỉ là chuyện phiếm mà thôi. Lòng tin bây giờ là thứ rẻ mạt nhất. Chỉ vì ta đặt lòng tin vào người quá nhiếu nên khi ta nhận ra đó là những lời nói dối, ta lại khó khăn, chật vật với nó đến như vậy. Nên bây giờ, ta lại sợ những điều gọi là lòng tin. Ngay cả chính bản thân ta, ta cũng chẳng dám tin nữa. Nhưng đôi khi ta lại cảm ơn người vì đã như thế để ta biết được, lòng tin chỉ nên giữ cho riêng mình mà thôi.

Nụ cười của ta hôm nay, thật dễ kiếm và nó trao cho bất cứ ai kể cả người đã làm ta tổn thương. Nhưng nếu nói để tìm một nụ cười đúng nghĩa với nó thì với ta thật khó. Ta bay giờ, mỉm cười với tất cả, với những nỗi đau của chính mình và ta cười ngay cả khi nước mắt đã lưng tròng. Ta không muốn khóc nữa và cũng chẳng còn dư nước mắt để khóc mãi như thế. Và cuối cùng ta cũng biết được, ta bình yên chỉ vì nỗi đau đã chai sạn với ta rồi.

© Mèo Ú – blogradio.vn

Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

Bạn thân mến! Có những người khi hạnh phúc thì chia sẻ cùng nhau nhưng khi đau thì tự mình gánh chịu. Khi yêu một ai đó, người ta không muốn nỗi đau của mình trở thành nỗi đau của kẻ khác. Họ chọn cách trốn chạy, nhưng liệu trốn chạy họ có tìm thấy bình yên?

Sau đây mời bạn lắng nghe truyện ngắn:

Truyện ngắn: Trốn chạy cô đơn (Ny)


Tôi vẫn ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế ngoài ban công chẳng buồn rời, mặc kệ từng hạt mưa đi lạc đôi lúc lại táp thẳng vào mặt tôi như khiêu khích.

“Chị làm gì ở đấy thế?”.

“Ngồi ngắm mưa”.

Chẳng đợi tôi trả lời tôi đã thấy Thắng leo từ ban công sang.

“Thắng này, em có tin trên đời này yêu nhau là do duyên nợ không ?”.

Thắng đưa ánh mắt đầy khó hiểu nhìn tôi.

“Sao em lại chọn Sài Gòn?”

“Giống chị thôi! Chạy trốn…”

Câu trả lời của Thắng khiến cả hai chúng tôi rơi vào im lặng, mỗi tiếng thở khe khẽ lúc này cũng trở nên thật nặng nề đến lạ.

Sài Gòn có thực sự bình yên?

Tôi cùng Thắng nấu ăn, đã lâu lắm rồi trong gian bếp của tôi mới có mùi thức ăn thơm phức như thế. Tôi chẳng mấy khi nấu cơm, từ nhỏ tôi đã ghét phải ăn cơm một mình rồi.

Lâu lắm rồi tôi mới thầy mình hạnh phúc như thế, tôi càng ngày thấy ở bên cạnh Thắng tôi thấy mình nói nhiều hơn, vui vẻ hơn và bình yên đến lạ.

***
Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

Một chiều buồn bã, ánh nắng heo hắt phủ kín mắt tôi những màu u ám. Tôi nhận ra Lân đang đợi tôi.

Nhìn người đàn ông trước mặt tôi chẳng biết nên biểu lộ thứ cảm xúc gì lúc này là phù hợp nhất. Tôi nên cười thật tươi rồi chạy đến ôm chầm lấy anh hay là tôi nên khóc nức nở rồi bỏ chạy?

“Sao anh lại ở đây?”

“Em đừng chạy trốn anh nữa được không ?”

“Chúng ta còn gì đâu mà em phải chạy trốn? Em đang hạnh phúc.”

Chẳng đợi anh kịp nói thêm gì, tôi bước qua anh thật nhanh như sợ nếu đứng thêm một lúc nữa tôi sẽ trở thành một kẻ yếu đuối trước mặt anh thôi. Tôi càng cố tỏ ra mạnh mẽ biết bao nhiêu thì giây phút này đây tôi lại mềm yếu biết nhường nào.

***

“Chị vẫn còn chưa quên được anh ấy sao? Em đã nhìn thấy tất cả, em đã nhìn thấy ánh mắt anh ấy nhìn chị vẫn ngập tràn yêu thương. Tại sao chị không cho anh ấy một cơ hội, cho chính chị một cơ hội nữa? Chị đừng lừa dối chính bản thân mình nữa, chị vẫn còn yêu anh ấy chỉ là chị không đủ dũng cảm để đón nhận nó mà thôi”.

Là tôi không đủ dũng cảm đón nhận tình cảm của Lân ư?

Chỉ đơn giản là tôi không đủ dũng cảm thôi ư?

“Chị vô sinh”.

“Em hiểu rồi”.

Đến cuối cùng có lẽ tôi và Lân là hai đường thẳng cắt nhau chỉ có thể cắt nhau một lần rồi mất nhau mãi mãi, càng lúc càng xa nhau hơn.

Anh và tôi, có lẽ chúng tôi chỉ có duyên mà không có nợ.

Mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời tôi đáng lẽ là anh, nhưng có lẽ tất cả là do tôi tự vứt bỏ nó, mảnh ghép ấy đã chẳng thể dành cho tôi.

Tôi tự vùi mình trong mớ hỗn độn của công việc, tôi muốn thời gian cùng những mớ hỗn độn ấy có thể chôn vùi đi tất cả những ký ức thuộc về anh.

***
Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

Hà Nội đón tôi bằng những cơn gió lạnh cuối đông lạnh đến thấu xương.

Hà Nội vẫn thế, vẫn yên bình và quá nhẹ nhàng.

Quán coffe cũ chào đón tôi bằng một bản nhạc mở màn quen thuộc, tôi nên trách móc hay thầm cảm ơn người củ quán đã giữ lại cho tôi những thứ quen thuộc đã cũ xưa đây?

Vẫn là chỗ ngồi này, vẫn là khoảng mênh mông trước mặt, chỉ là chỗ đối diện đã trống hoắc từ lâu chẳng còn ai ngồi cùng. Cái cảm giác lạ lẫm chẳng dễ chịu chút nào. Trong chốc lát tôi chợt nghĩ đến Thắng như một thứ gì đó mặc định, bất giác nụ cười trên môi tôi chợt rang rỡ đến khó tả…

Cơn gió lạnh vừa táp thẳng vào mặt làm tôi thoát ra khỏi những mơ hồ của ký ức. Tôi chẳng hiểu mình đang muốn gì nữa, quá khứ hiện tại cứ chắp nối đan xen lấy nhau như một mớ bong bong chẳng thể nào tháo gỡ nổi.

Tôi lờ mờ nhận ra rằng chính tôi đang dần đổi thay từng ngày, khi nỗi nhớ về Lân chẳng còn bám riết lấy tôi như lúc trước. Hình ảnh Thắng đang dần len lỏi trong trái tim tôi, ngấm vào từng mạch máu, từng tế bào tôi.

Tôi nhớ Thắng, nhiều lúc tôi muốn mặc kệ tất cả, muốn chạy ngay đến cạnh Thắng chỉ để nói rằng tôi nhớ cậu ấy nhưng có lẽ tình cảm trong tôi chưa đủ lớn để tôi có thể làm như thế.

Tôi thấy Thắng đang nở nụ cười với tôi, Thắng cứ thế nhìn tôi? Tôi loạng choạng bước về phía Thắng vòng tay định ôm cậu nhưng cái ôm hụt làm tôi ngã khụy xuống nền nhà lạnh toát. Cú ngã làm tôi tỉnh hơn, thì ra chỉ là ảo giác mà thôi. Tôi đã tắt máy khóa facebook chặn tất cả mọi liên lạc với cậu ấy rồi.

Ngày mai, ngày mai nhất định sẽ tươi sáng hơn hôm nay.

Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

Ánh sáng chói mắt chiếu rọi lên khuôn mặt tôi. Dụi dụi mắt mình nhìn xung quanh nhưng vẫn chỉ là bốn bức tường quen thuộc chẳng có gì đổi thay.

Chỉ có lúc đó tôi mới có thể gặp Thắng….

Sài Gòn có còn bình yên?

Tôi chẳng biết mình còn chạy trốn tất cả đến bao giờ nữa, tôi không thể đón nhận tình cảm của Thắng, thế thì chẳng thể nào công bằng với Lân với chính bản thân tôi nữa.

Con đường phía trước tôi như dài thêm. Liệu Thắng có giống Lân, điên cuồng tìm kiếm tôi trong đau đớn vô vọng?

Mỗi ngày trôi qua tôi tự lượm nhặt cho những lý do biện minh cho sự rời đi của tôi với hai người đàn ông mà tôi đã đem lòng yêu mến. Tuổi trẻ nông nổi, chẳng thể cho tôi một lý do nào chính đáng để có thể biện minh cho tôi.

Với Thắng cũng giống như với Lân, tất cả như một kịch bản viết sẵn, tôi cứ thế mà im lặng rời đi chẳng một lời chào tạm biệt. Mỗi ngày trôi qua nỗi buồn trong tôi sẽ ít đi một chút, tôi sẽ phải đi về nơi chỉ thuộc về tôi.

Thời gian chẳng bao giờ dừng lại dù chỉ là một tích tắc, lòng người cũng vì thế mà vội vã bỏ rơi nhau giữa những lớp bụi mờ.

© “Ny” – blogradio.vn

Bạn thân mến! Trái tim luôn có những lý lẽ của riêng mình. Dù lý trí bảo phải làm thế này thế khác nhưng trái tim vẫn không ngừng rung lên những nhịp đập yêu thương. Bài thơ sau đây giống như một lời an ủi của một người đàn ông dành cho cô gái mình yêu.

Blog Radio 505: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm

Thơ: Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm (Bích Thoa)

Em mệt rồi tựa vào vai anh
Hãy hồn nhiên đừng ngại ngùng cứ khóc
Cho vơi đi bao nỗi niềm khó nhọc
Cho trôi hết đi em những trằn trọc vì nỗi nhớ tên người

Anh cũng như em đã chọn một tiếng cười
Cười khi người ta hạnh phúc
Cười khi phải buông tay dù tim mình mang nỗi đau rất thực
Tất cả đã qua rồi
Đừng khóc
Nín đi em.

Có nỗi đau nào cứ trả hết cho đêm
Trả hết trong mơ để bình minh em mỉm cười tỉnh giấc
Có lẽ một ngày em nhận ra một đôi điều rất thật
Bên cạnh em đây có vai ấm tựa vào.

Anh chưa phải là người em thích ngồi bên cạnh để kể chuyện ước ao
Kể quê hương ,nỗi buồn vui từ tuổi thơ đến lớn
Kể cho anh nghe những giận hờn vụng vỡ
Đâu đó chưa quên…
Tên người ấy
Khiến anh buồn!

Em có biết?
Con đường đời dài rộng
Và nỗi buồn sâu lắm đúng không em?
Hãy vì anh
Buông nỗi nhớ cho đêm
Đừng thảng thốt gọi tên ai khô khốc

Em có biết
Vầng trăng kia biết khóc
Đá cũng biết buồn nên đứng lặng ngàn năm
Anh đâu thể suốt đời làm mưa nắng rêu phong
Ủ nỗi buồn của em cả trăm năm vào trái tim cháy khát

Em mệt rồi cứ tựa vào vai anh và hát
Chỉ nghêu ngao ít đoạn dù chẳng thuộc hết bài
Anh sẽ chờ em hết nhớ đến tên ai
Và cần lắm bờ vai anh, điểm tựa…

© Bích Thoa – blogradio.vn

Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga

Nguyễn Thị Bích Thoa

Chỉ có trái tim mới hiểu đúng về mình ...( Bích Thoa )

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top