Thơ Radio: Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế?

Tác giả: timbuondoncoi Giọng đọc: Titi, Tuấn Anh

Các bạn thân mến, trong tình yêu, điều đáng sợ nhất không phải là khoảng cách địa lý mà chính là khoảng cách của tâm hồn. Cạnh bên nhau mà trái tim chẳng còn chung nhịp đập, đi cùng nhau nhưng đôi chân chẳng còn sóng bước, nhìn vào mắt nhau, chẳng còn thấy những tin yêu… Hai người như thể hai lục địa dạt trôi về hai hướng.

Điều đáng sợ là những vết nứt giữa hai ta cứ xảy ra âm thầm, từng chút, từng chút – để rồi đến một ngày – ta nhận ra “Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế?”. Cũng là khi ta hoặc vô vọng níu kéo, hoặc buông xuôi chấp nhận, rằng ta và người đã có một khoảng cách không thể hàn gắn.

Ngày hôm nay, hãy để những vần thơ của Thơ Radio chia sẻ, đồng cảm với câu chuyện của bạn nhé.
Thơ Radio: Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế?

Khoảnh cách vô hình (timbuondoncoi)

Khoảng cách hữu hình không đáng sợ đâu anh
Đáng sợ là khi ở cạnh nhau vẫn nghe lòng lạnh giá
Là khi rất quen bỗng hóa thành xa lạ
Là lúc đôi tim chẳng còn hòa một nhịp lời ca.

Khoảng cách hữu hình đâu làm chúng ta lìa xa
Mà xa bởi trái tim chẳng thể gần thêm được nữa
Chẳng kẻ ra đi, không người thất hứa
Vậy mà xa, xa mãi đến muôn trùng.

Khoảng cách vô hình là khoảng cách tận cùng
Lúc hai người chẳng còn tìm được chung tiếng nói
Lúc gần nhau nhưng lại mong thời gian qua vội
Lúc xa nhau lại chẳng còn buồn vì nỗi nhớ thương.

Khoảng cách vô hình là khoảng cách khôn lường
Khi yêu thương đã lùi vào kỷ niệm
Khi người và ta đã chẳng còn lưu luyến
Với một cuộc tình đã từng rất đậm sâu.

Có những khoảng cách vô hình đẩy chúng ta xa nhau...


Thế giới này thật kỳ lạ. Những người từng gắn kết đến mức ngỡ như chẳng thể tách rời, bỗng một ngày thành hai kẻ xa lạ đi ngang nhau chẳng còn một cảm xúc. Không biết người có lúc nào nhớ ta, như ta vẫn bất chợt nhớ đến người – nỗi nhớ như một cơn đau bất chợt nhói lên trong lồng ngực, như cơn bão đến chẳng báo trước, cuốn theo sự bình yên mà ta ngỡ mình đã có được. Sau khoảng cách vô hình của tác giả timbuondoncoi, mời bạn cùng lắng nghe câu chuyện bằng thơ của tác giả Kem – bài thơ Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế? Bài thơ giống như một lá thư gửi tới nơi xa, nối những yêu thương mà khoảng cách địa lý chẳng thể nào dập tắt được.

Thơ Radio: Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế?

Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế? (Kem)


Anh với em,
hai đứa hai thành phố.
Chiều nắng nhạt,
gói ghém nỗi nhớ,
gửi tới em.

Anh với em,
vẫn cùng nhau qua những quán quen.
Chiều vội vã hai người chia hai ngả.
Em ngoảnh lại, nắng hoàng hôn lơi lả.
Khẽ vẫy tay, mắt chất chứa nhớ thương.

Nơi anh nắng, nơi em có mưa không?
Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế.
Mưa tuôn dài cuốn theo những giọt lệ.
Em tủi thân khóc nấc:
- Sao anh chẳng chở che?

Bức ảnh đen trắng chỉ có mái tóc em
Không tay anh nhẹ xoa đầu âu yếm.
Anh thương, xót xa em mỏi mệt.
Buồn tủi,
nhưng vẫn làm bạn với cô đơn.

Hai thành phố, sao chẳng thể gần hơn?
Anh thường thèm mùi hương trên mái tóc.
Nắm tay em, chạm trái tim gai góc.
Nhẹ môi hôn, bàn tay ấy run run.

Yêu thương anh chiu chắt vén vun.
Đếm thời gian ta cùng về mái ấm.
Hai thành phố xa, niềm tin vương bụi phấn.
Ổn cả thôi! Vì ta vẫn yêu thương.

Dù xa cách hai nơi, hai phương trời, tác giả Kem vẫn không ngừng mơ một ngày “ta cùng về mái ấm”. Ước mơ ấy có xa vời quá không? Tuấn Anh tin là chỉ cần hai người còn hướng về nhau, còn cố gắng để vun đắp tình yêu của mình, thì khoảng cách địa lý chỉ là một thử thách để tình yêu thêm sâu đậm hơn mà thôi. Gặp được người mà ta thực sự yêu, có lẽ ai cũng mơ về sự mãi mãi, sự vĩnh cửu. Cũng nói về những khoảng cách – nhưng tác giả với bút danh Cô Gái Tháng Ba lại hướng về khoảng cách thời gian. Nơi đích đến chính là mãi mãi, là sự tồn tại vĩnh cửu của tình yêu. Liệu hai ta có thể cùng nhau đi đến nơi được gọi là mãi mãi đó? Bao lâu và bao xa?

Thơ Radio: Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế?

Mãi mãi là bao xa? (Cô Gái Tháng Ba)

Liệu có gì là mãi mãi không anh?
Khi chiếc lá kia chưa kịp xanh đã rụng
Khi giữa chúng ta còn bao điều sai đúng
Mặc nắng vẫn vàng và gió vẫn hanh hao

Trước cuộc đời nhiều sóng gió lao đao
Em mệt mỏi dựa vào bờ vai ấy
Dù ấm áp nhưng hình như không là của em vậy
Em dựa vào rồi mà quá đỗi chênh vênh

Em quay về mặc sóng biển mông mênh
Em đưa mắt tìm bến bờ đang chờ em về tới
Nhưng chỉ thấy xanh xanh và chân trời vời vợi
Giọt nắng nào còn đọng lại cuối hoàng hôn
mãi mãi


Bão biển chiều nay hình như dữ dội hơn
Sóng gào thét bên mạn thuyền em đứng
Là mưa rơi hay nước mắt người biếng vụng
Rớt nhẹ nhàng mà chẳng hỏi ý kiến em

Chắc gió biển làm cay mắt cũng nên
Em nghĩ vậy và thôi không tìm nữa
Có lẽ bến bờ kia chỉ đơn thuần là cánh cửa
Có lẽ rồi ai đó sẽ bước qua

Em hỏi anh: “Mãi mãi là bao xa”

Cuối bài thơ, Cô gái tháng Ba dường như vẫn mắc kẹt trong câu hỏi của chính mình. Cũng có thể cô đã có câu trả lời. Tuấn Anh nghĩ rằng đừng đi tìm sự mãi mãi, sự vĩnh cửu, thay vào đó, hãy sống trọn với từng giây phút trong hiện tại. Bởi giữa cuộc sống vô thường này, “từ lạ đến yêu rồi trở về xa lạ” – giống như tên bài thơ của tác giả Shine Tử Tế sau đây – là một điều ta sẽ buộc phải chấp nhận, dù nó phi lý đến nực cười.

Thơ Radio: Khoảng cách đôi ta sao giờ dài đến thế?

Từ lạ đến yêu rồi trở về xa lạ (Shine Tử Tế)

Qua thật rồi tháng tư ơi
Hoa băng lăng nở đầy góc phố
Sau hai năm cũng có ngày tương ngộ
Gặp lại nhau nhưng chẳng nói lời nào.

Tối thật buồn và đêm bỗng thanh cao
Gió lao xao giỡn đùa trên mái tóc
Hồi ấy lúc mới vào giảng đường đại học
Ta nhìn nhau cười khuôn mặt ấy ngây thơ.

Có một thời cũng đã từng mơ
Nhưng hạnh phúc tắc đường không đến kịp
Lạc mất nhau giữa dòng đời nhộn nhịp
Rồi nhận ra mình giờ hai nửa cách xa.

Dòng thời gian vẫn âm thầm trôi qua
Cuốn xô đi nhưng ưu tư thủa trước
Nhưng kí ức biết làm sao quên được
Nên giữ trong lòng một chút chưa phai.

Em là ai và anh là ai
Từ xa lạ yêu nhau rồi trở về xa lạ
Bước qua thật nhanh như chưa ai từng quen ai cả
Miệng mỉm cười bởi mỗi người có một lối đi.

Yêu thương xưa giờ chẳng còn gì
Anh và em tìm cho mình mỗi người một nửa
Khi trong tim có một người luôn thắp lửa
Ta có bao giờ nhớ đến nhau không?

Có chăng chỉ là nhớ tháng tư hồng
Hoa bằng lăng nở tím trời xa vắng
Tình yêu xưa như mưa và nắng
Nên chẳng bao giờ tìm lại được nhau đâu.

Tình yêu mà, ta đâu biết khi nào nó đến, ta cũng chẳng thể biết lúc tình yêu rời bỏ ta. Nhưng dẫu đến hay đi – ta cũng cảm ơn người – vì đã xuất hiện trong đời ta.

Giọng đọc: Tuấn Anh, Titi
Thực hiện: Tuấn Anh, Hằng Nga và nhóm sản xuất Blog Radio.
Minh họa: Tuấn Anh

timbuondoncoi

timbuondoncoi

Một trái tim đa cảm - Mọi người thường nuôi dưỡng cô đơn để duy trì cảm hứng sáng tác. Riêng đối với mình, cô đơn lại chính là bản năng. Chỉ có thơ mới có thể khiến mình trải lòng tâm sự và cũng chỉ có thơ mới khiến mình cô đơn đến kiệt cùng.Bút danh khác: Thái Hà

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Từng vì một câu nói mà đợi chờ dẫu qua bao năm tháng

Từng vì một câu nói mà đợi chờ dẫu qua bao năm tháng

2025-11-25 11:14:14

Thanh xuân của bạn, từng có một chàng trai khiến bạn vô thức trộm nhìn rồi bật cười khẽ? Từng có khoảnh khắc khiến tim bạn bỗng loạn nhịp trước ánh mắt ai đó? Từng vì một câu nói của người mà đợi chờ dẫu qua bao năm tháng? Thanh xuân của An Hạ cũng từng dịu dàng và trong trẻo như thế. Vì một biến cố gia đình, cô cùng mẹ chuyển đến một thành phố mới, nơi hai mẹ con bắt đầu lại từ đầu. Và rồi, cô gặp Minh Thiên, cậu bạn cùng lớp ấm áp.

Hoa nở vì mùa, người gặp vì duyên

Hoa nở vì mùa, người gặp vì duyên

2025-10-06 15:09:50

Mỗi người đều có một mùa trong đời mà chỉ cần nhắm mắt lại là thấy rõ mồn một. Có thể là mùa hè năm 17 tuổi – ta biết yêu lần đầu. Mùa thu năm nào – ai đó chở ta về trong cơn mưa dầm. Hay mùa đông năm ấy – có người nắm tay ta giữa trời lạnh căm. Những mùa ấy đều gắn liền với một người không bao giờ quay lại, nhưng mỗi khi nhớ tới, tim vẫn thắt lại trong một nhịp rất khẽ. Ai cũng có một mùa của riêng mình – xanh non, đẹp đẽ, và đầy tiếc nuối. Và thật lạ, dù biết không thể quay về, ta vẫn cứ hoài nhớ.

Tình yêu ở phía bình minh

Tình yêu ở phía bình minh

2025-08-19 17:00:23

Anh và cô, cứ như thế mà mỗi người mỗi ngả. Định mệnh đưa hai người đến bên nhau, trao nhau những yêu thương đằm ấm, nhưng tình yêu của họ lại chưa đủ lớn để bên nhau trọn đời.

Hướng dương không dành cho anh

Hướng dương không dành cho anh

2025-08-13 09:27:01

Có lẽ Dương không biết, lý do thực sự khiến Huy quyết định buông tay, không hẳn vì cuộc nói chuyện với Hân, mà là vì anh đã đến tìm Nguyên. Huy nhận ra anh yêu cô nhưng không hiểu được cô thích gì, muốn gì. Những gì Huy làm với anh là tốt nhưng có lẽ với Dương điều đó lại không tốt chút nào. Năm năm qua, đi bên cạnh anh là Dương, nhưng rốt cuộc, Nguyên mới là người nắm giữ trái tim cô ấy. Vậy thì cách tốt nhất là trả cô về với tình yêu của mình, như vậy sẽ tốt hơn cho cả ba.

Mặt trời sẽ lên, hoa sẽ nở

Mặt trời sẽ lên, hoa sẽ nở

2025-08-06 14:41:56

Bạn thân mến! Trên đời này nếu một người cần bạn, họ ắt sẽ dành cho bạn một khoảng không gian để bạn tự do bay nhảy. Bạn không cần phải giãy giụa và đau khổ trong tình yêu của mình. Nếu họ không thể cho bạn sự tự do tối thiểu bạn cần, tốt nhất nên chọn cách buông bỏ và đi tìm kiếm lối thoát riêng cho mình.

Có những cuộc gặp gỡ, ngoảnh đầu lại chỉ còn là kí ức

Có những cuộc gặp gỡ, ngoảnh đầu lại chỉ còn là kí ức

2025-07-24 15:18:56

"Giữa biển người mênh mông, ai vô tình gặp bạn, bạn bất ngờ gặp ai, ai bỏ lỡ bạn, bạn để ý đến ai, ai cùng bạn đi một đoạn đường, bạn theo ai đi hết một đời? Dọc theo đường đời, bạn gặp gỡ rất nhiều người, có người ở cùng một trạm nghỉ chân, có người là khách qua đường, để lại trong đời bạn rất nhiều dấu phẩy, mỗi một việc trải qua một dấu phẩy, một đoạn tình cảm một dấu phẩy, một đoạn nỗ lực một dấu phẩy, vô số dấu phẩy như vậy cũng chỉ vì chờ đợi dấu chấm tròn trĩnh cuối cùng."

Gặp người đúng lúc mùa hoa nở

Gặp người đúng lúc mùa hoa nở

2025-06-24 09:26:59

Có những người theo đuổi bạn suốt mấy năm trời, cũng có những người âm thầm chăm sóc bạn suốt bao năm, nhưng cuối cùng, bạn và họ vẫn không thể ở bên nhau. Còn có những người, chỉ vừa xuất hiện chưa đến một tháng, có khi chỉ vài ngày, vài câu nói, thế mà bạn và họ lại ở bên nhau. Có người nói, đó là duyên phận. Còn tôi thì nghĩ, khi một người lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bạn, thân phận của họ… đã được định sẵn rồi.

Anh của năm tháng ấy, yêu em hơn cả sinh mệnh

Anh của năm tháng ấy, yêu em hơn cả sinh mệnh

2025-05-26 16:20:33

“Nếu nói chia xa là nuối tiếc của thanh xuân vậy thì tái ngộ chính là hồi âm mà chúng ta luôn khắc khoải mong chờ.” Phải chăng từng có một giây phút nào đó, bạn nhớ đến họ nhưng không dám liên lạc, không buông được nhưng lại không dám làm phiền họ, yêu người đó đậm sâu nhưng không dám quấy rầy? Muốn bước thêm một bước thì không có tư cách, lùi một bước thì lại chẳng cam lòng, cũng biết ghen nhưng lại danh bất chính, ngôn không thuận…”

Nếu trên đời tồn tại hai chữ Giá Như

Nếu trên đời tồn tại hai chữ Giá Như

2025-05-14 14:51:59

Thanh xuân chúng ta giống như một cơn mưa rào, dù có từng bị cảm lạnh, ta vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. Mỗi năm đi qua như thước phim quay chậm, lần lượt thắp lên những viễn cảnh cuộc đời. Có những điều lòng ta giữ mãi không buông, là không muốn hay không thể? Nếu ngược dòng thời gian, liệu rằng chúng ta có nói ra những lời yêu thương thầm kín? Ta sẽ chấp nhận để tình cảm đó ngủ yên hay bày tỏ để không hối tiếc? Có lẽ, chỉ có thời gian mới trả lời được.

Vì chúng ta chỉ sống có một lần trong đời

Vì chúng ta chỉ sống có một lần trong đời

2025-04-28 15:35:41

Có thể ví cuộc sống chúng ta như một chiếc xe đẹp, nếu bạn muốn có cuộc sống được thăng bằng thì phải tiếp tục di chuyển và không ngừng cố gắng. Mỗi người chọn cho mình cách khác nhau để đi hết những đoạn đường nhưng tôi tin rằng chúng ta sẽ cần cho mình một lựa chọn chung là thái độ sống tích cực.

back to top