Lời ru cho tình đầu
2017-07-18 01:30
Tác giả:
Mylien Pham
Giọng đọc:
Tuấn Anh
Nhìn vợ ôm con ngủ say sau một ngày vất vả, tôi thấy lòng mình dâng trào cảm xúc. Cơn mưa chiều nay không làm dịu đi cái nóng oi ả của mùa hè. Tiếng máy quạt vẫn quay đều nhưng tôi không tài nào chợp mắt được. Kí ức ngày xưa hiện về như vẫn vẹn nguyên.
Tôi quen em cũng gần được mười năm chẵn. Trong khoảng mười năm ấy, tình yêu sao mà đẹp đến thế, bao kỉ niệm, nhớ thương, vui buồn đều được tôi chắt chiu, cất giữ cẩn thận trong trái tim mình. Đôi khi trong cuộc sống, em cũng hay giận dỗi mỗi khi tôi cùng bạn bè, đồng nghiệp vui quá chén quên đường về nhưng em không giận lâu. Những đêm trăng thanh vắng tôi cùng em đi dạo trên con đường vào bản. Ánh đèn đêm lấp lánh ước mơ những cô cậu học trò nghèo. Những trưa hè nóng bức lại rủ nhau ra suối bắt cá, bắt ốc. Tiếng cười trong trẻo làm rộn ràng vang tận cánh rừng xa. Những đêm đông giá rét, lại đốt lửa sưởi ấm cùng nhau. Cầm tay truyền cho nhau hơi ấm khi bên ngoài rét run. Kỉ niệm thật ngọt ngào...
Em không đẹp nhưng có cái mặn mà, duyên dáng của người Á Đông. Mắt hay nhìn mơ mộng. Nhìn cuộc đời em cũng tô vẽ về tương lai của mình.

Thế rồi em được luân chuyển công tác. Tôi ở lại nơi cũ. Một năm trôi qua, tôi lao đầu vào công việc để nguôi nhớ em. Mọi thông tin liên lạc lúc bấy giờ còn thô sơ nên mọi thứ cứ chờ thời gian. Nỗi nhớ như chồng chất lên nhau. Chỉ trông chờ cuối tuần tôi mới được gặp em. Bao nhiêu điều muốn nói rơi dọc sườn đồi, triền núi, chảy theo tiếng suối, bay cùng với gió đại ngàn. Mắt nhìn nhau cười như bày tỏ nỗi niềm riêng. Cuộc đời cứ lặng lẽ trôi như vậy thì hay biết mấy.
Sang đến năm thứ hai, lòng tôi có sự chao đảo “say nắng” cô đồng nghiệp trẻ. Có lẽ nào tôi đã đi quá giới hạn rồi chăng? Em là một người nhạy cảm nên không khó để nhận ra sự thay đổi của tôi. Em im lặng và thường tránh gặp mặt tôi. Khoảng cách và sự im lặng của em làm tôi như tự ái hơn, tôi lao vào mối tình kia như con thiêu thân để trả thù em nhưng dường như em mặc nhiên không biểu lộ cảm xúc. Rồi em gọi tôi ra để nói chuyện. Câu chuyện của chúng tôi kéo dài tận đến khuya. Tai tôi như ù đi chẳng nghe được gì cả. Tôi chỉ nhớ câu cuối cùng em nói: “Nếu anh đã có lựa chọn con đường đi cho mình thì em cảm ơn anh đã ở bên em trong suốt thời gian vừa qua”.
Câu chuyện kết thúc, em đứng lên thanh thản gọi xe để về lại. Em nói: “Hãy để em yên tĩnh một mình suy nghĩ một cách nghiêm túc hơn về tình yêu. Anh hãy nhớ đừng bao giờ làm tổn thương người mình yêu, đừng để người đến sau coi thường người yêu của mình”. Em bước lên xe mà không quay đầu lại nhìn tôi. Nhìn bóng em bước đi trong ánh nắng xuyên qua kẽ lá tôi biết em đã khóc.
Một tháng sau, cả em và cô nhân tình đều được thuyên chuyển công tác. Em ra đi mà không một lời từ giã để lại tôi nơi đây gặm nhắm nỗi buồn. “Có lẽ em không đủ can đảm để đối diện với sự thật. Em không đủ tự tin để sánh bước cùng anh trên chặng đường còn lại. Em không trách anh đâu, đừng dằn vặt bản thân mình nữa. Hãy cố ru ngủ mình và hướng đến tương lai. Em sẽ tìm hạnh phúc khi không có anh bên cạnh...”. Lời cuối em gởi lại tôi, trái tim em tan vỡ, tình cảm bị tổn thương, nước mắt tuôn trào, cảm xúc chai sạn.
Có lẽ đây chính là ngã rẽ của chúng ta sau mười năm em nhỉ?
Trong tim tôi luôn có một góc dành cho em. Em mãi nằm yên đấy và được tôi ru ngủ. Mối tình đầu ấy tôi đã đánh mất chỉ bởi một phút ích kỷ của bản thân. Tất cả kỷ niệm chỉ đành ru lại trong tim mình.
Giờ đây cuộc sống tôi đã khác, có một gia đình, một mái ấm và tôi cũng hy vọng em cũng sẽ hạnh phúc, em nhé!
© Mylien Pham – blogradio.vn
Thực hiện: Tuấn Anh và nhóm sản xuất
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.

Đi Xa Hơn Để Trưởng Thành Hơn (Blog Radio 857)
Với những ai từng xa nhà, xa gia đình, xa bạn bè thân thiết đã từng cảm thấu nỗi lòng của những đêm đông thương nhớ hơi ấm vị quê nhà. Đó là nỗi nhớ những bình dị thân thương, những con đường trước nhà, khóm hoa đầu ngõ, âm sắc quê hương, lòng thương nhớ mẹ cha. Và đó cũng chính là những cảm xúc khó nói nên lời của Thảo Uyên.