Chùm thơ: Tháng 12 về cần lắm một bàn tay!
2016-12-15 01:00
Tác giả:
Cá Kho, Nguyễn Công Tậu, Trần Thị Luyện
Giọng đọc:
Hằng Nga, Tuấn Anh
Để mùa đông cứ tần ngần ngoài cửa
Ngày dài thế và đêm đi vội vã
Em chưa về viết cho tháng mười hai”
(Dũng Ngô)
Hẳn các bạn vẫn còn nhớ những dòng thơ này trong số Blog Radio 315: Sao em chưa về…tháng mười hai? Một tháng mười hai nữa lại về bên ô của với nhiều cảm xúc bâng khuâng. Tháng mười hai với những người con xa xứ là những nỗi nhớ miên man về cái tiết trời se lạnh, hanh hao nơi quê nhà. Tháng mười hai có một người đi xa, tháng mười hai có một người mong ai đó trở về để ủ ấm một bàn tay trong những ngày đông giá rét. Ngay sau khi Blog Radio số 315 phát sóng, đã có những bài thơ gửi đến chương trình như những lời đồng vọng tri âm.
Tháng 12 em có về không? (Cá Kho)
Tháng 12 em có về không?
Nghe gió rét thì thầm ngoài hiên cửa
Ngày vội xa, và đêm qua thật chậm
Sao em chưa về tháng 12?
Sao em chưa về tháng 12?
Ngắm lòng phố đang mùa bông tuyết nở
Mây trắng đan một vùng trời thương nhớ
Góc phố buồn thương, ngóng bước em về

Sao em chưa về, để đông dài lê thê
Anh lạc bước giữa chiều đông hoang hoải
Cơn gió cuối ngày, vô tình thổi mãi
Chạm mái hiên nhà, nứt nẻ những nhớ mong
Tháng 12, em có về nữa không?
Để hàng cây, ngóng chờ buồn xơ xác
Chiếc lá mùa đông trở mình xào xạc
Đợi em về, ủ ấm những bàn tay.
Tháng mười hai về, có cô gái đứng chông chênh giữa hai bờ quên nhớ. Mùa Giáng sinh năm trước, còn có những lời hẹn ước nhưng Giáng sinh năm nay chỉ còn hai bàn tay lạnh ngắt vì yêu thương năm nào đã trôi tuột qua những kẽ tay. Tháng 12, chở em về với nỗi nhớ, còn anh, anh có trở về không?
Tháng 12 chở em về nỗi nhớ (Gà Con)
Tháng mười hai gõ cửa rồi đó anh
Gió thêm phần hanh hao, se sắt
Tháng mười hai, bàn tay em lạnh ngắt
Anh có về nắm chặt, sưởi ấm không?
Tháng mười hai, má em bớt ửng hồng
Bước chân nhỏ chông chênh, lo sợ
Tháng mười hai chở em về nỗi nhớ
Có nỗi nhớ nào rơi qua kẽ tay.
Tháng mười hai chẳng còn gió heo may
Chẳng còn tay đan tay, chân cùng nhau sóng bước
Tháng mười hai nhắc em nhớ mùa Giáng sinh năm trước
Có anh, có em, có hẹn ước đôi mình.

Tháng mười hai em cố xóa bóng hình
Đã ăn sâu vào trong tâm linh, tiềm thức
Tháng mười hai em chợt thấy đau nhói nơi lồng ngực
Có thứ nước mặn chát nức nở ứa ra.
Tháng mười hai, anh và em chẳng còn là “chúng ta”.
Tháng 12, cuối đông, có một mùa hoa cải, có tấm áo sờn vai của mẹ, có những lời ru ầu ơ thuở bé, có những điều thân thương để người ta có thể viết nên những vần thơ giản dị. Anh sẽ về viết tiếp tháng 12, để mùa đông chẳng còn tần ngần bên hiên cửa.
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12 (Cá Kho)
Anh sẽ trở về tháng 12
Để mùa đông chẳng tần ngần bên hiên cửa
Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội
Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.
Anh sẽ trở về tháng 12
Để được ôm vai gầy áo mẹ
Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé
Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu
Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau
Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức
Về một mùa hoa cải bên sông
Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng
Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông
Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại
Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ
Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn

Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn
Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ
Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở
Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui
Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi
Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối
Để viết về những bộn bề kí ức
Anh sẽ về để viết tháng 12.
Tháng 12, có cô gái run rẩy trong từng cơn gió lạnh vẫn lo cho người ở nơi ấy liệu có lạnh hay không? Bàn tay ấy đã ấm áp bên bàn tay khác hay vẫn lạnh tanh mỗi độ gió đông về. “Xa nhau rồi, trăn trở lắm ai ơi. Tuyết rơi đầu đông người có trở mình cảm lạnh? Sức khỏe của người là điều tôi lo lắng nhất, dẫu bây giờ tôi chẳng quyền gì để thăm hỏi, quan tâm. Nơi trời xa có bao giờ tôi là người được nhớ, có ngấn lệ nào người đã rớt cho tôi?” (Thanh Tần).
Tháng mười hai về nơi ấy lạnh không anh (Trần Thị Luyện)
Tháng mười hai về nơi ấy lạnh không anh
Gió có hanh hao mơn man ngoài cửa sổ
Bàn tay ngày nào đã có người thế chỗ
Hay vẫn lạnh tanh mỗi độ gió đông về?
Chẳng còn lại gì ngoài kí ức ngủ mê
Những lời quan tâm hóa dư thừa cũ kĩ
Ai từng bên ai nói đôi lời thủ thỉ
Bây giờ có còn nhớ những dư vị của một mùa đã qua?

Cũng bởi mùa đông khiến chúng mình chia xa
Cũng bởi mùa đông mà nỗi nhớ nào bỗng trở nên ngây dại
Nhờ cơn gió kia nhắn tới người ở lại
Hãy giữ nụ cười mãi mãi ở trên môi
Khung trời ngày nào giờ cũng đã chia phôi
Một người nghĩ về là đủ rồi ai ạ
Câu chuyện hôm nào giờ ngỡ xa xôi quá
Ngậm ngùi ngang nhau như người lạ qua đường.
Tháng 12, thời tiết chùng chình, đỏng đảnh, có gió sắt se, có mưa dầm ủ dột, có những cơn gió mùa và cả nắng giữa trời đông. Tháng 12 đem đến cho người ta bao cảm xúc và cứ đi vào thơ một cách tự nhiên, đầy thi vị như thế. Để khép lại chương trình hôm nay, mời bạn lắng nghe bài thơ:
Tháng 12 về có nắng giữa gió đông? (Nguyễn Công Tậu)
Tháng 12 về mang theo cả mùa đông
Có gió sắt se, có mưa dầm ủ dột
Có nỗi cô đơn cứ lớn từng chút một
Theo mỗi đợt gió mùa ngang qua cửa từng đêm...
Tháng 12 về, một nỗi nhớ không tên
Cũng về theo, gieo vào lòng thổn thức
Xa, dẫu rằng xa mà không sao quên được
Ngồi nhớ một mình lạnh lẽo có ai hay...
Tháng 12 về cần lắm một bàn tay
Ủ ấm một bàn tay trong những ngày mưa lạnh
Tháng 12 về chẳng còn ai bên cạnh
Chẳng ai đem nắng về xua cái rét đi xa...
Tháng 12 về, gác vắng chỉ mình ta
Với nỗi nhớ, cô đơn trong những chiều ảm đạm
Cố gắng với tay vén những vầng mây xám
Liệu có thấy nắng vàng rực rỡ giữa gió đông?
Chùm thơ: Tháng 12 về cần lắm một bàn tay! được gửi đến từ các tác giả Cá Kho, Gà Con, Trần Thị Luyện và Nguyễn Công Tậu.
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập: Hằng Nga
Sản xuất: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?