Chùm thơ: Con yêu, cha đã khóc thật rồi!
2016-12-08 01:30
Tác giả:
Lãng Khách, Một Thứ Bỏ Đi, MF
Giọng đọc:
Hằng Nga, Tuấn Anh
“Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Nếu như tình yêu của mẹ dành cho con dịu dàng, mát lành, mềm mỏng như nước thì cha luôn là một ngọn núi sừng sững đứng hiên ngang che chắn những sóng gió của cuộc đời. Dù trời có sập thì vẫn luôn có cha chống đỡ cho con. Nếu như tình yêu của mẹ được ví như ánh sáng mặt trời, chan hòa và ấm áp thì tình yêu của cha giống như màn đêm, yên tĩnh và sâu thẳm vô cùng. Bởi vì “Mẹ yêu con bằng dòng sữa ngọt. Cha yêu con bằng giọt mặn mồ hôi” nên “Khi mẹ nhớ con, mẹ gọi. Khi cha nhớ con, cha làm”. Cha lúc nào cũng cất giấu những giọt nước mắt vào sâu thẳm trái tim để con được nở nụ cười rạng rỡ trên môi. Vì vậy, khi cha bật khóc, tức là khi sự đau khổ, tan vỡ đã vượt quá giới hạn chịu đựng.
Có biết bao bài hát, bài thơ về mẹ nhưng những sáng tác về cha lại quá ít. Vì lẽ đó, trong chương trình Thơ Radio tuần này, Ban biên tập đã tuyển chọn những bài thơ hay và cảm động nhất về cha. Mời các bạn cùng lắng nghe và cảm nhận.
Con yêu, cha đã khóc thật rồi (Lãng Khách)
Cha khóc thật rồi con
Giọt nước mắt không chảy ngược vào trong như mọi lần nữa
Thế giới này dường đã đóng chặt mọi cánh cửa
Kể cả cánh cửa vấn vương…

Cha và mẹ đã chẳng còn yêu thương
Xin lỗi con vì ngày mai sẽ chìm nổi giữa đại dương bạt sóng
Con thuyền hẳn chênh vênh lắm
Bởi thiếu cánh buồm yên gió xa bay
Cha ôm mặt trời bé nhỏ trong tay
Bỏng rẫy lòng cha sợ niềm vui con thiếu
Mỗi giấc mơ lại thêm đau nhói,
Đau nhói vô chừng…
Con nhìn cha đôi mắt rưng rưng
Như đồng cảm từng niềm lo lắng
Chiều đổi nắng,
Cho nụ cười loang trắng tuôn rơi.
Như một phản xạ bản năng, mỗi khi gặp khó khăn, nguy hiểm, đau đớn, chúng ta thường gọi mẹ đầu tiên. Lúc nào cũng sẵn sàng nói “Con yêu mẹ!” mà ít khi nào dám bộc lộ: “Con yêu cha!”. Không phải là cha khô khan, không tình cảm, chẳng qua cha luôn tỏ ra cứng rắn, mạnh mẽ với cương vị là người trụ cột trong gia đình. Nhưng sâu thẳm trong tim, cha cũng mong chờ lắm một câu “Con yêu cha!”.
Mong chờ con gọi một tiếng cha (Một Thứ Bỏ Đi)
Cha thiệt thòi quá phải không cha
Từ thuở ấu thơ dẫu đi đâu con cứ hoài đòi mẹ
Tiếng “cha ơi” phải chăng con đã vô tình xem nhẹ
Chẳng thốt ra lời
Cha đã từ bỏ thời trẻ trai vùng vẫy khắp trùng khơi
Nép hiên nhà làm thuyền trưởng cho mẹ và con chơi trò hải tặc
Con thơ có biết gì đâu, vẫn yêu mẹ thôi còn cha thì bỏ mặc
Mẹ làm nữ anh hùng, cha thì chột mắt cụt tay.
Để bây giờ con mới hiểu con đủ cánh để bay
Đâu phải chỉ nhờ tình yêu thương từ cái ôm của mẹ
Mẹ yêu bằng những cái ôm thì cha yêu bằng bờ vai mạnh mẽ
Gánh cả năm tháng con đi

Con từng nghe một câu mà lòng cứ mải nghĩ suy
Cha là anh hùng đầu tiên của con trai và là mối tình đầu của người con gái
Nhưng mẹ lại chẳng ưng, mẹ đòi là tình đầu nên cho điều trên là không phải
Vậy cha à, cha sẽ là người tình kiếp trước còn nợ con
Mối nợ này cha trả mãi vẫn không tròn
Cặm cụi bên con cả một đời mà chẳng tỏ ra yêu thương như cách yêu của mẹ
Chỉ biết yêu thương qua những lời răn, qua những quan tâm âm thầm và lặng lẽ
Một phút cũng chẳng rời
Cha yêu bằng giọt mồ hôi rơi
Bằng bữa cơm gia đình đủ đầy, bằng tiền học năm này con đóng đủ
Bằng từng vết chân chim, bằng đôi tay chai sần, bằng đôi mắt mờ hoen của những đêm không ngủ
Bằng cả thời trẻ trai
Cha là một ông vua mà suốt đời chẳng có ngai
Chỉ một đời dùng yêu thương mà xem con là công chúa
Dẫu có mặc áo tơi cũng dành phần con nhung lụa
Bởi vương quốc của cha cũng chỉ có nhà mình
Vậy nên cha à
Cho dù là hải tặc hay một hoàng đế anh minh
Cho dù là anh hùng hay mối tình đầu mẹ và con hằng trân quý
Cha vẫn chỉ là cha của con, cha nhỉ!
Đơn giản vậy thôi mà quá đỗi nghẹn lòng
Cha thiệt thòi rồi đã khi phải chờ mong
Đến phút giây này đây tiếng “Cha ơi” con mới nghẹn ngào mà gọi…
Tiếp theo chương trình, mời bạn đến với một câu chuyện được ví như những lời tự sự bằng thơ.
Chiếc xe Dream (Phan Xuân Nam)
Hai năm rồi cha không lái chiếc xe
Chiếc xe Dream bây giờ đã cũ
Cha mệt quá, dừng chân và nằm ngủ
Con thức, cha không dậy nữa rồi…
Ngược thời gian về ngày tháng xa xôi
Con tìm lại những khoảng trời kỷ niệm
Trí nhớ kém nên mập mờ, ẩn hiện
Dáng cha, con trên những chặng đường dài…

Bao lần rồi dưới ánh nắng ban mai
Cha đưa con đi thi ngoài huyện nhỉ?
Cũng là khi ánh mặt trời chân lý
Chiếu qua tim và rọi thẳng qua đầu!
Bao lần rồi kiếm củi tận rừng sâu ?
Gánh nặng trên vai trèo đèo lội suối
Với cơm vắt ,lạc rang hay vừng muối
Cha lái xe Dream, con giữ xe bò…
Chân con ngắn, người con cũng chưa to
Nhưng cha đã dạy cho con tập lái
Năm lớp bảy, vỡ gương – con nhớ mãi
Khi đẩy xe với số một vào nhà!
Con lớn lên và biết đón đưa cha
Giúp đỡ cùng cha những ngày cày ruộng
Cha lấm lem, con lấm bùn thật ngượng
Nhưng vẫn vui tươi và vẫn yêu đời…
Còn bây giờ chỉ có mỗi con thôi
Tay cầm lái đi giữa đời rộng mở!
Chiếc xe ấy không cao sang, rực rỡ
Nhưng chở con tìm lại một khung trời
Mai đây rồi con sẽ có xe hơi
Công danh sẽ đón chờ con phía trước
Nhưng mãi mãi không bao giờ quên được
Chiếc xe Dream và kỉ niệm bên người…
“Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”. Cha hy sinh một đời, vất vả một đời chỉ mong con khôn lớn lên người, vươn thẳng như một cái cây đó ánh sáng mặt trời. Nhưng đôi khi con vẫn yếu đuối, vẫn mắc sai lầm khiến cha phải phiền lòng.
Con biết lỗi rồi con xin lỗi nghe ba (MF)
Sao lại tức giận thế hả ba
Đứa con trai đã làm điều gì hư hỏng?
Khiến cho ba mỗi ngày, mỗi ngày thêm thất vọng
Tóc bạc nhiều nước mắt nuốt vào trong
Bao suy tư ba chất chứa ở trong lòng
Nhưng đến lúc say ba mới “dám” mở lời la mắng
Sợ con trai vốn đã chịu nhiều cay đắng
Thêm đôi lời chua chát, chịu được sao?
Con hư lắm! Con chẳng biết sống sao?
Ngần ấy năm mà chưa bao giờ chịu lớn
Vẫn trầy xước bởi bao gai hồng đau đớn
Buông xuôi mình trước mặn - đắng cuộc đời

Con hư lắm! Con chẳng chịu vâng lời
Cứ để cảm xúc xót thương dìm mình trong ký ức
Rồi rũ rượi quặng thắt trong bất lực
Tung cờ trắng chào thua khi màn đêm xuống
Quên đi mất bao nhiêu lời ba mong muốn
“Sống ở đời phải mạnh mẽ trước phong sương
Là đàn ông phải bản lĩnh giữa đời thường
Bước chân vững chắc cho bao người làm điểm tựa”
À mà sao ba lại giận thế hả ba
Có cái điện thoại con để dành gọi video
Mỗi lúc nhớ nhà và những lúc muốn gặp mẹ để mè nheo
Thế mà ba đập tan tành không thương tiếc
Con ăn chay, một tháng nay đồ mặn không-lưu-luyến
Nhưng thấy mình vô nghĩa quá ba ơi!
Cho dù con có ăn chay hết cả đời
Nhưng tội làm cha mẹ buồn sao mà con trả hết.
Nay, xin gởi cái điện thoại cùi bắp về đền
Đừng có chê rồi mang đi đập nữa nhé!
Con biết lỗi, rồi mọi điều sẽ qua thật khẽ
Con biết lỗi, rồi sẽ cố gắng thật mạnh mẽ
Con biết lỗi, vì với ba, con vẫn còn nhỏ bé
Có sai gì, cứ dạy dỗ nghe ba!
Chùm thơ Con yêu, cha đã khóc thật rồi. Được chuyển thể từ thơ của các tác giả Lãng Khách, Một Thứ Bỏ Đi, Phan Xuân Nam và MF.
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Khoảng Trời Nhiều Gió (Blog Radio 868)
Nghịch cảnh luôn là điều mà trăm vạn lần ta không muốn phải trải qua. Nhưng ấy thế mà ông trời lại luôn biết cách khiến chúng ta phải đối mặt với nó.

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.