Blog Radio 488: Yêu chậm thôi để thấy bình yên
2017-03-31 22:00
Tác giả: Ngược nắng Giọng đọc: Phương Dung, Tuấn Anh
Bạn thân mến! Cuộc sống vẫn hối hả trôi đi, đôi khi ta quá bận rộn để kịp nhận ra rằng mình đã bỏ lỡ điều gì trong cuộc đời. Người ta vẫn thường bảo nhau nên “Sống chậm lại, nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn”. Nhưng khoảng cách giữa nói và làm đôi khi lại xa vô cùng. Ai cũng biết, ai cũng hiểu điều đó nhưng không mấy ai làm được. Bạn có thể vội vã trong bất cứ chuyện gì nhưng đừng bao giờ vội vàng trong tình yêu. Yêu chậm thôi để kịp cảm nhận nhịp đập trái tim nhau, để biết ta cần nhau đến thế nào. Mở đầu Blog Radio của tuần này, mời bạn lắng nghe lá thư tâm sự:
Lá thư: Yêu chậm thôi để thấy bình yên (Thanh Vân)
Chỉ khi thật sự cô đơn người ta mới kịp nhận ra rằng tìm kiếm người mình yêu là cả một quá trình. Nó chẳng đơn giản như là những nốt rung nhè nhẹ khi bắt gặp nụ cười của ai đó. Cũng không phải là những cái nắm tay lướt qua rồi thấy ấm lên một phút trong tim. Và đối với em, hạnh phúc không phải là một điểm đến mà là hành trình chúng ta đang đi.
Trước khi gặp được anh, em cũng đã từng trải qua một vài mối tình. Vội vã nhận lời yêu thương, rồi cũng vội vã chia tay, chẳng còn đọng lại trong em chút gì ngoài những tổn thương vụn vỡ. Những yêu thương ấy chưa đủ sâu nặng nhưng quá khứ ấy với em thật đẹp.
Và anh cũng vậy, quá khứ của anh cũng có những mảnh tình theo từng bước anh trưởng thành. Và rồi cũng chia tay, cũng tổn thương sau những lần hạnh phúc. Hai con người đã từng tổn thương và yêu nhau từ những tổn thương đó. Chúng ta bắt đầu từ những vụn vỡ nhưng rồi sẽ có cái kết viên mãn, vẹn toàn.
Nếu tình yêu đã mang cho anh và em nhiều vết sẹo thì cứ hãy từ từ chữa lành những vết thương đó bằng sự chân thành và vị tha. Đừng để những nỗi đau này lại lần nữa đánh gục, lại bóp nghẹt con tim đã có nhiều vết nứt. Em sẽ yêu anh chầm chậm thôi để cảm xúc có thể diễn tả được thành lời, để biết tình cảm này là thật lòng hay chỉ thoáng qua trong phút chốc, anh nhé!
Em chẳng phải là cô gái xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất hay tốt nhất. Thứ duy nhất em có được là sự can đảm để làm những điều mình thích, mình thấy có nghĩa và ngay cả việc can đảm yêu anh, một anh chàng khó hiểu và đầy bí ẩn.
Em chẳng vội vã, ồn ào cũng chẳng màu mè, náo nhiệt. Em vô tư, hồn nhiên và có đôi khi trở nên ngốc nghếch. Em chẳng thể nói những lời yêu thương ngọt ngào, cũng chẳng dịu dàng, dễ thương để được anh cưng chiều. Với em chỉ có sự nhẹ nhàng mà da diết, trầm lắng mà đậm sâu, chân thành mà đầy giản dị.
Nhưng yêu anh, em biết hờn dỗi ghen tuông mỗi khi anh cố tình hay vô tình nhắc đến người con gái khác. Em lo lắng khi anh chẳng nhắn tin lại cho em. Có đôi khi anh vô tâm, lạnh nhạt đến đáng sợ. Anh bận rộn, anh mệt mỏi nhưng xin anh đừng im lặng. Em chẳng thế nói những lời yêu thương, nhưng em có thể có những hành động yêu thương. Lặng im để cảm nhận sự bình yên trong những ngày yêu, nhưng sự im lặng kéo dài có thể khiến ta lạc nhau mãi mãi.
Yêu một cô gái như em, anh sẽ phải cố gắng rất nhiều để có thể chiều theo tính trẻ con ương bướng của em. Nhưng em sẽ là người con gái nắm tay anh đi qua những ngày bão giông của cuộc đời. Em sẽ ngoan ngoãn ngồi phía sau lưng anh, ôm hết thảy những lo toan bộn bề. Em sẽ là người mỗi sớm mai thức dậy anh đều nghĩ tới để anh thấy mỗi ngày là một niềm vui, niềm hạnh phúc khi có em bên cạnh.
Chúng ta hãy cứ yêu nhau như thế anh nhé, yêu một cách chầm chậm thôi.
© Thanh Vân – blogradio.vn
Bạn vừa lắng nghe lá thư tâm sự Yêu chậm thôi để thấy bình yên được gửi đến từ tác giả Thanh Vân. Bạn thân mến, khi còn trẻ người ta thường tập trung phấn đấu cho sự nghiệp. Phải chăng chúng ta đã quá bận rộn trong vòng quay hối hả này nên không còn thời gian để dành cho tình yêu nữa? Để rồi đến khi sự nghiệp thành đạt như ý muốn, quay trở lại thì tình yêu đã không còn. Liệu bạn có muốn ôm hối tiếc suốt phần đời còn lại vì một mối tình mà bạn đã bỏ lỡ khi còn trẻ? Tiếp theo mời bạn lắng nghe truyện ngắn:
Truyện ngắn: Đừng bỏ lỡ nhau trong đời (Ngược nắng)
Chúng tôi băng qua những dòng người chật chội, những con phố lung linh ánh đèn, những dòng người tấp nập đang bộn bề với những lo toan. Em ngồi sau xe tôi, gục đầu vào lưng tôi nhẹ nhàng. Không cần ngoảnh đầu lại tôi cũng có thể cảm nhận được em đang khúc khích cười. Hoặc đang nhìn những điều bình dị vẩn vơ nào đó bên đường rồi hát vu vơ vài câu hát tôi vẫn thường hát mỗi khi muốn dỗ em vào giấc ngủ. Tôi đã luôn rất nâng niu nụ cười đó, muốn biến nó trở thành thú vui của mình và phải tìm đủ mọi cách để được nhìn thấy nụ cười ấy mỗi ngày. Tôi đã từng hỏi em:
- Điều gì khiến em chọn anh mà không phải những chàng trai khác?
- Bời vì mỗi khi nghĩ đến anh, em đều vô thức mỉm cười.
Chúng tôi yêu nhau rất chậm, chậm theo đúng với nghĩa đen. Tôi và các chàng trai khác cùng theo đuổi em, cũng có thể tôi chậm chân hơn họ, tôi không thể định hình nổi trước tôi đã có bao nhiêu chàng trai thất bại. Họ cũng kiên định và chân thành như tôi. Nhưng em chẳng buồn bận tâm, tôi đã nghĩ chẳng có thứ gì có thể chạm đến trái tim em. Khi mà họ lần lượt bỏ cuộc trong vô vọng, khi mà những món quà to tát cũng trở nên vô nghĩa trong mắt em. Và tôi cũng nghĩ mình chẳng còn cơ hội. Tôi vẫn cứ đều đặn nhắn tin hỏi thăm và kể cho em những câu chuyện vụn vặt vui vui tôi thu gom được ở khắp mọi nơi. Tôi đã không ngờ nó lại vô tình trở thành chính vũ khí đắc lực trong việc chinh phục em.
Tôi yêu nụ cười của em, và tôi tìm mọi cách để được thấy nó mỗi ngày. Tôi hạnh phúc với niềm vui nhỏ nhỏ đó. Bây giờ, em chỉ nhìn thấy bóng dáng của tôi lấp ló ở đâu đó thôi cũng đủ khiến em cười vui vẻ. Chỉ cần ai đó nhắc đến tên tôi, em cũng bất giác mỉm cười. Nụ cười ngày đó em dành cho tôi thật trong veo và ngập tràn hạnh phúc.
***
Chúng tôi học chung trường, chung khoa. Và những khoảng khắc tươi đẹp ngắn ngủi của chúng tôi chỉ diễn ra trong những năm tháng sinh viên tươi đẹp ấy. Những ngày tháng thanh xuân cứ nối tiếp nhau trôi nhanh như một giấc mơ. Đến khi tỉnh giấc chỉ còn biết nuối tiếc, chứ không thể nào quay trở lại. Tôi và em mỗi người sống trên một mảnh đất khác xa nhau, tiếng địa phương đôi khi khiến hai đứa còn gặp nhiều bất đồng. Ra trường, tôi phải quay trở về quê hương lập nghiệp theo đúng ý muốn của gia đình. Còn em học tập và ở lại Hà Nội xây dựng sự nghiệp. Hai từ “yêu xa” bắt đầu là nỗi ám ảnh trong chuyện tình cảm của chúng tôi.
Công việc của tôi bận rộn, ngay đến thời gian lo cho bản thân tôi cũng không có. Những đêm trằn trọc lo toan công việc, những nhịp thở hối hả, dồn dập cứ bám lấy tôi mãi.
- Em có thể chờ anh được chứ?
- Em có thể chờ, chỉ cần anh vẫn còn cần em, em nhất định sẽ ở đây chờ đợi anh.
Khi tôi quay đầu lại loay hoay tìm kiếm những mối quan hệ đứt quãng, em đã chẳng còn bên tôi. Ba năm bỏ bê chuyện tình cảm, em vẫn còn ở đó nhưng những cảm xúc đã chẳng còn nguyên sơ như trước kia.
Những bộn bề của cuộc sống đã biến chúng tôi từ những con người dù thân quen cũng trở nên xa lạ. Ba năm tôi lạnh nhạt với em, em buồn, em suy nghĩ, em dằn vặt. Những cảm xúc ấy bây giờ tôi mới thấu hiểu mồn một, những ngày xưa cũ tôi chỉ biết coi đó là những mớ cảm xúc phiền phức. Những năm tháng nông nổi đã chẳng còn, nó khiến tôi thay đổi, rằng nụ cười của một người con gái chẳng đáng giá chút nào. Tôi xếp em ngang bằng với những thứ vật chất phù phiếm tầm thường.
Tôi nhớ da diết khoảnh khắc em vòng tay ôm tôi thật chặt từ phía sau và thì thầm:
- Anh có biết không, em rất thích thành phố này, vì nơi đây đã đưa chúng ta đến với nhau. Em muốn ở lại mảnh đất này, vì em rất biết ơn nó.
- Hãy luôn làm những việc khiến em thấy vui.
- Anh! Những lúc như thế này, em lại ước thành phố cứ tắc đường lâu hơn một chút, đèn đỏ lâu hơn một chút, vì như thế em mới có thể ở gần anh thêm chút nữa. Chỉ cần đèn xanh vụt lên, anh sẽ lao đi, sẽ biến mất, sẽ rời xa em.
Ngày đó, tôi cứ ngỡ em chỉ nói vu vơ. Nhưng khi bình tâm lại, tôi mới thấy mình đã vô tình đánh mất đi thứ đáng trân trọng nhất. Tôi chú tâm vào sự nghiệp, vào công việc, tôi đã nghĩ em sẽ cảm thông cho tôi, nhưng sau này tôi mới nhận ra chính tôi đã vịn vào cái sự cảm thông đó để ngang nhiên vô tâm, hờ hững với em.
Bây giờ em đã trở thành một nhà báo, đã có thể thực hiện được ước mơ đi khám phá những mảnh đất xa lạ. Nhưng, chỉ có một mình. Tôi đã không giữ lời hứa, đã để em một mình thực hiện ước mơ của cả hai đứa. Em vẫn độc thân, vẫn chưa chịu mở lòng với bất kì ai. Nhưng em cũng chẳng hề đến gần tôi như trước nữa. Ngày ngày nối tiếp nhau trôi qua chỉ như cái chớp mắt của thời gian. Còn đối với em nỗi nhớ kéo dài đến từng khoảng khắc. Em đi qua những ngày không tôi thật lặng lẽ. Vì em sợ làm phiền tôi. Vì em sợ tự làm tổn thương chính mình.
Tôi hẹn em tới góc quán cà phê mà rất lâu rồi chúng tôi không ghé tới. Đã từng rất đều đặn, và cũng đã từng nhạt phai. Em tới, cười khe khẽ rồi ngồi xuống ghế đối diện.
- Bốn năm qua, có rất nhiều thứ đã mất đi, nhưng vẫn còn một thứ trong anh vẫn vẹn nguyên.
- Liệu thứ đó có còn trọn vẹn?
- Tình cảm anh dành cho em vẫn vẹn nguyên. Bốn năm qua, anh đã cố gắng đạt được rất nhiều thứ và cũng đã vô tình đánh mất đi rất nhiều thứ, nhưng riêng khoảnh khắc giữa hai ta anh chưa bao giờ lãng quên.
- Anh có còn nhớ em đã từng nói, điều gì khiến em chọn anh mà không phải những chàng trai khác không? Bây giờ, em không còn cảm giác đó nữa, liệu em còn có thể hạnh phúc?
- Em không yêu anh nữa cũng được nhưng anh vẫn cứ yêu em thì anh biết phải làm thế nào đây?
Không cần chờ đợi một câu trả lời dứt khoát, tôi nắm tay em, dắt em băng qua những con phố đã lên đèn. Tay em nằm ngoan trong tay tôi. Cảm giác an yên này đã lâu lắm tôi không được nắm giữ. Chỉ có cô gái này mới có thể đem lại cho tôi cảm giác hạnh phúc thực sự.
Thành phố vẫn tắc đường, vẫn là những dòng người chầm chậm nhích từng milimet, vẫn là những ánh đèn xanh đỏ thay nhau làm việc.
Tôi sẽ không bao giờ để người con gái mình yêu phải níu kéo thời gian. Chúng tôi sẽ cùng nhau tạo nên những khoảng khắc mới. Tôi nợ em một lời xin lỗi, nợ em những năm tháng đáng lẽ ra sẽ rất tươi đẹp. Tôi sẽ dành trọn cả cuộc đời này để bù đắp, để yêu thương, để trân trọng người con gái ấy. Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm, đừng dại dột mà lỡ lạc mất nhau.
© Ngược nắng – blogradio.vn
Giọng đọc: Phương Dung, Tuấn Anh
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.