30 tuổi mẹ giục tôi lấy chồng
2017-03-27 01:30
Tác giả:
Giọng đọc:
Chit Xinh
Ba mươi tuổi mẹ giục tôi lấy chồng.
Ba mươi tuổi tôi bỗng thành gái ế.
Tuổi ba mươi đến nhẹ nhàng như mùa thu sang chậm, chùng chình với hương ổi nồng nàn từ ngoài ngõ.
Nhưng ba mươi đồng nghĩa với từ "ế" cái từ mà người đời gắn cho những cô gái chưa chồng như tôi.

Tuổi ba mươi mang đến cho tôi sự nồng nàn và dịu ngọt trong cách yêu, sự già dặn trong cách sống. Một cuộc sống khá yên bình không bon chen, không vội vã, nó êm đềm như nắng mùa thu xen lẫn sự chóng vánh của những cơn mưa mùa hạ.
Ba mươi, tôi bắt đầu yêu hơn cuộc sống bình lặng khi phải đối mặt với dòng đời xô bồ này.
Vì ba mươi tôi lặng lẽ một mình.
Ba mươi tuổi mẹ giục tôi lấy chồng. Mẹ lo cho con gái ngoan nhiều lắm.
Con còn bé mẹ lo con đau ốm.
Con lớn khôn mẹ lo chuyện chồng con.
Thế nhưng, đáp lại những lời thúc giục của mẹ khiến tôi cáu kỉnh, mệt mỏi. "Cái ấy nhà cô kia lấy chồng rồi đấy! Mày không lo kiếm chồng đi là ế đấy con ạ!"
Bước chân ra đường, chưa kịp ngẩng đầu đã nghe hàng xóm lại dị nghị: "Gớm! Trẻ trung gì nữa đâu mà làm giá!". Thậm chí đến cơ quan cũng chẳng yên khi sau lưng đồng nghiệp vẫn bàn tán, tất cả chỉ vì cái lí do mang hàm định kiến gái ba mươi chưa chồng.
Ba mươi chẳng phải trẻ nhưng cũng chưa hẳn là quá già cho một đời người. Vậy sao cứ ép uổng nỗi cô đơn trong người ta.
.jpg)
Tôi ba mươi tôi vẫn một mình, một mình vui, một mình buồn, ưu tư một mình. Rồi tôi nhận ra, gái ba mươi đâu có gì mà to tát. Bởi tôi là cô gái tuổi ba mươi đâu phải cô gái của tuổi hai mươi nhiều mơ mộng dễ dàng bị đánh gục bởi dòng đời nghiệt ngã. Tuổi ba mươi đã cho tôi một sự trải nhiệm nhất định về cuộc đời, một trái tim nhiệt huyết nhưng cũng chai lì với cuộc sống vốn nhiều cạm bẫy. Dù muốn hay không thì con người ai cũng trải qua những cái bẫy ấy. Bẫy thương trường khốc liệt, bẫy danh vọng mưu mô, bẫy đời toan tính và hơn hết chính là bẫy tình nhiều mộng mị.
Có gì đẹp hơn một mối tình, và ai rồi cũng trải qua một vài mối tình hờ hững có, lưu tâm có. Nhưng với tôi, đó là một mối tình thuở sinh viên mang nhiều dấu ấn. Ngày ấy tôi vẫn chỉ là một cô gái hai mươi nhiều mơ mộng, vẫn ao ước về một tình yêu đẹp, về mái nhà tranh với hai trái tim vàng. Tôi yêu nụ cười ấm áp và đôi mắt man mác nỗi buồn không tên ấy.
Thế nhưng, ai yêu nhiều chính là người đau khổ hơn cả. Yêu nhiều, và rồi nỗi buồn cũng nhiều. Anh rời xa tôi về nơi xa xôi. Đôi tay yếu mềm này không thể nào níu giữ nỗi. Và tình yêu của tôi cũng theo anh đi về miền xa ấy.
Thời gian trôi đi như một cái chớp mắt, thấm thoát tôi đã bước sang tuổi ba mươi. Vẫn độc thân ôm nỗi đau thương ngày ấy. Giờ đây nó âm ỉ và nhàn nhạt không còn sâu đậm như lúc ban đầu nhưng vẫn đủ để nhói đau khi thu về.
Tình yêu, chẳng phải là một thứ quá xa xỉ để không thể nào nắm giữ nổi, nhưng cũng không phải là thứ có thể dễ nhàng nhận cho. Tôi mang theo trái tim này đi tìm tình yêu bù đắp những vết thương ấy.
Hẹn một ngày, và con tim đã vui trở lại!
© Lê Ngọc – blogradio.vn
Giọng đọc: Chit Xinh
Biên tập và sản xuất: Chit Xinh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)
Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.