Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất
2017-03-22 01:30
Tác giả:
Giọng đọc:
Hằng Nga, Tuấn Anh

Sáng nay, anh lại vào Facebook của em. Thấy em post clip em đàn. Anh thấy chiếc nhẫn nơi ngón tay áp út em lướt trên phím piano...Lòng anh nhói đau.
Đọc comment của em với một người bạn:
- Đeo nhẫn rồi hả, thế bao giờ làm đám cưới?
- Mới đính hôn thôi.
- Ôi sao nhanh vậy. Con trai Sư phạm hả mày?
- ...
Nghe tin em đính hôn và sẽ làm đám cưới vào một ngày mùa thu không xa, anh thấy lòng mình thắt lại, không thể nói lên lời. Em chưa bao giờ là của anh, nhưng em từng suýt là- của-anh. Cảm giác này sao mà trống rỗng, khó tả đến thế, nỗi đau đớn vô hình như ăn vào xương tủy anh... Anh đã biết được một điều rằng mất em anh đau khổ như thế nào.
Lúc trước, em nói với anh rằng em thích con trai học sư phạm lắm, em luôn dành sự ngưỡng mộ nhất dành cho những người thầy - những người dạy người trong tương lai. Nhưng em hết mực ủng hộ anh bỏ học Toán ở Sư phạm để thi lại ngành học mà anh thật sự đam mê.
Nhưng anh là người con trai khờ khạo không biết trân trọng em, không biết trân trọng tình cảm của em để mải miết đi, để chạy thật xa đến một nơi không em. Em thì không phải là cái bến đò cho anh muốn quay lại lúc nào thì quay lại…Em đã cho anh cơ hội ở bên em, quan tâm em nhưng tuổi trẻ nông nổi, anh đã thờ ơ không bước về phía em. Em đã đau đớn, khổ tâm biết nhường nào vì bản thân em tự hỏi em không tốt ở điểm nào mà anh cứ mãi thờ ơ.
Anh biết em đã tổn thương như thế nào, một mình em chịu những vết thương chưa kịp khép mí thì lại bị anh xát thêm muối vào vết thương chưa lành…em đau, em buồn và tưởng chừng như hận, như căm ghét anh nhưng em chẳng thể hận anh, để rồi tất cả chỉ còn lại chữ yêu.
Thời gian cứ thế trôi đi đến một ngày anh nhận ra cuộc sống của anh trống trải, buồn tẻ và ảm đạm như thế nào khi thiếu vắng hình bóng em. Anh không thể ngờ được, anh đã yêu em từ lúc nào. Anh tưởng chỉ cần anh đưa tay ra là em sẽ nắm, sẽ ở bên cạnh anh nhưng anh đã nhầm. Em lạnh lùng và đẩy anh ra xa. Anh kiên nhẫn im lặng chờ đợi sự mềm lòng nơi trái tim em. Anh đã mỏi mòn chờ đợi em như thế…
Nhưng rồi em đâu biết sự chờ đợi nơi anh…
Em đã không hề hay biết sự đợi chờ ấy. Em luôn nghĩ rằng ở anh không tồn tại thứ tình cảm mang tên là “tình yêu” dành cho em, trái tim anh hoang hoảng phiêu du đến một nơi xa lắm - nơi không em. Giờ đây tự nhiên anh đã trở về và nói thương em, cần em. Nhưng em nói với anh những điều khiến anh tê tái, bàng hoàng: “Thứ tình cảm em dành cho anh đã chôn sâu tận nơi đáy tim. Sau một thời gian nó đã trở thành đồ cổ. Đồ cổ thì quý giá nhưng vô dụng và không thể sử dụng cho hiện tại. Trái tim em đã thôi không còn rung động khi đứng trước anh . Trước đây anh nói rằng em nhất định sẽ hạnh phúc, vì lời chúc của anh ngày ấy, em sẽ hạnh phúc. Anh đừng đợi em, đừng liên lạc với em nữa, đừng cố gắng để bước chân vào cuộc đời em.”
Từng lời, từng câu, từng chữ em nói với anh vẫn im đậm trong tâm trí anh mãi không thể phai nhạt đi. Không, làm sao anh buông tay, làm sao anh chấp nhận để chúng mình mất nhau khi mà giờ đây anh yêu em, trước đây em cũng từng rất yêu anh mà. Không lẽ, em đã hết tình cảm với anh nhanh đến vậy sao. Anh không muốn để hạnh phúc vụt mất khỏi tầm tay. Anh không thể để mình lạc mất nhau thêm dù chỉ là một lần nữa. Những tin nhắn, những tâm thư anh gửi đều là những lời, những tình cảm chân thành của anh nhưng em càng ngày càng cố đẩy anh ra xa. Em lảng tránh anh, không nghe điện thoại của anh, không cho anh gặp mặt. Sự im lặng của em khiến anh không thể chịu nổi nữa rồi, em biết không. Anh cần em. Em đã ở ngay trước mặt anh rồi nhưng sao mình như xa lạ quá đỗi? Anh chẳng thể chạm vào em, anh chẳng thể có được trái tim em? Em gần gũi, thân thuộc nhưng lại xa tầm tay với của anh quá!
Một năm trôi qua kể từ khi em cự tuyệt tình cảm của anh, anh đã quyết định đi du học Thạc sĩ như một cách trốn chạy…những điều dang dở vẫn còn hành hạ trái tim anh từng cơn đau thắt. Chủ Nhật…Tháng 6, anh đi dọc bờ biển Los Angesles sương giăng mờ ảo và lặng lẽ nghe Blog Radio để nghe những câu chuyện về tình yêu đẹp đẽ có, những câu chuyện tình tan hoang như những mảnh ghép hoang tàn, tan vỡ không thể ghép lại với nhau cũng có…Không biết từ bao giờ, anh đã học được thói quen nghe Blog Radio từ em. Bản nhạc quen thuộc hòa cùng tiếng sóng biển bên tai…Anh đã thôi không còn hằn học và đau đớn.
Anh học được một điều rằng “có không giữ, mất đừng tìm”. Vì Trái Đất tròn mà thời gian thì lại thẳng. Chỉ cần quay lưng, chỉ cần thờ ơ là đã mất nhau thật rồi. Người mà hôm nay anh từ bỏ chính là người ngày mai anh muốn tìm lại nhất. Anh đã không đón nhận và đáp lại tình cảm của em sớm hơn. Anh đã thờ ơ làm trái tim đơn phương của em đau đớn ròng rã suốt ba đằng đẵng. Khi em quá đau đớn và mòn mỏi vì chờ đợi anh, em sẽ tự khắc buông tay. Em là cô gái tốt, thế nên ở ngoài kia có người con trai yêu em hơn tất cả những gì anh ta có. Em - cô gái chẳng thuộc về anh, nhất định phải thật hạnh phúc nhé, cô gái từng yêu anh - cô gái anh yêu - nhưng tình cảm chúng ta dành cho nhau không cùng thời điểm, thế nên ta chẳng thể thuộc về nhau…
© Quỳnh Nga – blogradio.vn
Giọng đọc: Tuấn Anh, Hằng Nga
Biên tập và sản xuất: Hằng Nga

Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.