Từ bỏ tất cả để yêu người đàn ông đeo nhẫn! (Thì thầm 271)
2013-07-14 21:00
Tác giả:
Giọng đọc:
Radio Online Team, Bum Bum
Nàng 28 tuổi, đang yêu say đắm một anh chàng giáo viên được 2 năm thì nàng bỗng dưng tuyên bố hết yêu. Hết yêu có nghĩa yêu thương nhiều quá hóa nhạt nhòa. Nàng thay số và bốc hơi, mặc kệ anh chàng vật vã, níu kéo. Nàng là thế, khi yêu nàng yêu hết mình, khi hết yêu nàng sống như người dưng. Bố mẹ nàng lo lắng vì mất con rể hụt thì ít mà lo nàng Ế thì nhiều, nàng chỉ giải thích để các cụ yên tâm với một câu lạnh lùng, đầy dứt khoát – KHÔNG HỢP. Người ta có hàng ngàn lý do để nói lời yêu nhưng khi hết yêu thì chỉ cần nói rất ngắn. Cuộc sống là một hành trình bất tận và trong chuyến hành trình này, nàng thừa nhận mình đang trở thành gái hư ngoan cố và liều lĩnh.
Nàng không gặp gỡ, không hẹn hò, không xinh đẹp nhưng cuốn hút, công việc bình thường. 28 tuổi xung quanh nàng vẫn có nhiều vệ tinh - toàn tâm toàn ý lo cho nàng. 28 tuổi nàng vẫn mộng mơ trước nhiều cám dỗ và sự lựa chọn: Được – mất. 28 tuổi nàng từ bỏ tất cả để đi theo tiếng gọi trái tim, cái điều mà từ trước tới nay chưa bao giờ có trong từ điển của nàng “luôn để cái đầu nóng và một trái tim lạnh”- Đúng là tình yêu giống như một chứng bệnh truyền nhiễm, càng sợ bao nhiêu thì càng vướng bấy nhiêu, nàng đã vướng anh và đang sống lại tuổi đôi mươi” yêu, yêu say nắng- yêu sét đánh - một thứ tình yêu xa xỉ đối với nàng. Anh - người đàn ông nàng vứt bỏ tất cả để chạy theo hội tụ đủ mọi yếu tố của một người đàn ông lý tưởng: Hài hước, tình cảm, tâm lý, từng trải, có sự nghiệp và … anh – có - một - gia – đình. Tình yêu anh dành cho nàng 8 tiếng đồng hồ ở công sở / 1 ngày, trừ thứ 7 và CN. Vì sao ư? Thời gian còn lại anh phải dành cho gia đình và quây quần cùng vợ con – dành cho ngôi nhà và những đứa trẻ.

Lao vào một biển tình ngang trái để yêu anh – hàng đêm khi anh đang hạnh phúc bên vợ con, thì một mình nàng vò võ với nỗi nhớ anh đến quay quắt, rồi nàng thấy thương hại chính mình vô cùng.
Nhưng yêu anh có nghĩa là nàng chấp nhận không có danh phận!
Yêu anh nàng biết anh sẽ chẳng bao giờ đeo nhẫn vào tay nàng, Vậy mà nàng lại si mê anh đến điên cuồng, bỏ quên tất cả. Chỉ cần một cuộc gọi hay 1 SMS của anh đã làm tim nàng đập loạn xạ, bao giận hờn, trách móc tan biến và nàng lại lao tới bên anh, quên đi mình đang sống vì cái gì. Tình yêu anh trong lòng nàng đã quá lớn.
Yêu anh, nàng biết anh cũng như bao gã đàn ông có vợ, thích cơi nới chứ không bao giờ xây mới, anh cũng chỉ để thõa mãn những dục vọng tầm thường của mình, còn tình yêu anh dành cho nàng ư? Có lẽ là không có, chắc chắn không có vì anh yêu vợ, anh cần gia đình, cần những đứa con và cần vợ anh hơn bao giờ hết. Nhưng để từ bỏ anh nàng đau lòng lắm, mặc dù mỗi ngày trôi qua nàng đều nuối tiếc, khi đưa mắt sang ngang nơi mọi người đang sống hạnh phúc một cách đúng nghĩa. Nhưng điều đó không làm cho nàng thôi nghĩ và yêu anh. Giờ đây việc nghĩ về anh hàng ngày với nàng như là hơi thở vậy mà không thở thì làm sao mà sống được.
Yêu anh, nàng chấp nhận “một ngày anh có thể dành cho em vài phút, nhưng cũng có thể vài ngày anh dành cho em tất cả (đó là những ngày anh đi công tác)”- như anh đã nói, nhưng cũng có lúc hàng tháng trời nàng và anh không thể gặp nhau, những tin nhắn cuộc gọi bỗng dưng biến mất – mà nàng có nhớ anh đến mấy cũng không thể chủ động gọi cho anh vì sợ ảnh hưởng đến anh, hay họa chừng có nhắn tin, gọi điện đi nữa cũng trong trạng thái gấp gáp, vội vàng vì vợ anh đang bên cạnh.
Yêu anh! Nàng vẫn giữ mình và nói không với “chuyện ấy”, dẫu biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ cưới nàng để mà chờ đêm tân hôn, nhưng thật là mâu thuẫn khi nàng vẫn chấp nhận yêu anh - người đàn ông đeo nhẫn. Thế mà nàng càng giữ bao nhiêu thì anh càng trần trụi bấy nhiêu, thời gian đầu anh còn tranh thủ nắm tay nàng đi dạo và tất cả chỉ dừng lại ở cái nắm tay nhẹ nhàng và những cái ôm siết chặt. Nhưng sau đó thì anh càng đòi hỏi “ mình vào Nhà Nghỉ để tâm sự, anh muốn có khoảng trời riêng khi bên em, anh hứa sẽ không làm gì em cả”. Nàng nắm tay anh, chiếc nhẫn lại cộm lên trong tay nàng, e dè bước vào vườn yêu.
Một bữa, hai bữa chàng đều giữ lời hứa với nàng, nàng càng tôn trọng và yêu anh nhiều hơn. Đúng là “Không có tình yêu nào chân thật mà thiếu tình cảm. Không có tình yêu nào đầy đủ nếu không có tình dục chen vô”. Yêu là cho và được yêu là mất, nàng vẫn theo anh vào nhà nghỉ và cái gì đến vẫn phải đến… phải chăng đó là cách để duy trì một tình yêu, duy trì một mối quan hệ. Lúc này mọi thứ xung quanh đều đẹp khi nhìn bằng đôi mắt của tình yêu.

Anh không lấy lòng nàng như cánh đàn ông đã có vợ vẫn làm, vẽ lên một viễn cảnh gia đình không hạnh phúc, hay không yêu vợ, hay một cuộc hôn nhân không tình yêu. Vì khi nhìn vào mắt anh, nàng biết anh đang rất hạnh phúc.
Anh bảo “quyết định đến với nàng, anh đã vượt qua những chuẩn mực của một người chồng, một người cha, em cứ xem anh là một người xấu xa đi”. Anh không hứa gì với nàng, nàng cũng không giống những cô gái yêu anh vì tiền bạc hay danh phận, nàng không đòi hỏi gì ở anh, không chờ đợi, không hy vọng anh sẽ rước nàng về dinh hay làm thay đổi cuộc đời nàng… Người đàn ông có hai sở thích: Thú phiêu lưu và sự nguy hiểm, vì vậy họ thích ái tình, một thứ ái tình vụng trộm thì càng khao khát, thích thú hơn. Anh nằm trong số đó. Nàng vẫn luôn tự vuốt ve, mơn trớn cho mình như thế, để có lúc nàng sống trong đói lả và chết trong no say với tình yêu anh dành cho nàng.
Vậy mà dù đau, dù mệt mỏi với một thứ tình không lối thoát, chằng chịt những vết xước trong tim, nhưng để buông tay anh là điều không thể. Cuối cùng điều nàng tiếc là gì đây, đó là sự khắc khoải, là tình cảm mà nàng đã lỡ dành cho anh.
Đã có lúc nàng tự nhủ. Dừng lại, phải dừng lại, bởi nàng nhận ra những ảo ảnh đó đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay nàng không còn ấm áp, ánh mắt nàng không còn reo vui, nụ cười không còn rạng rỡ nữa, dày vò mình làm chi nữa, ích gì đâu. Nàng không yêu thương bản thân nàng thì ai sẽ yêu thương nàng đây. Nàng đứng giữa hai chiều quên – nhớ. Đúng thật! Ái tình là một liều thuốc đắng, không một ai có can đảm chối từ. Tim nàng đang se sắt lại.
- Gửi từ bạn Muguet Le Nguyen
Thì thầm số 269 được thể hiện qua giọng đọc Bum Bum, Voi Kòi và Nhóm sản xuất Dalink Studio
(...)
Để những câu chuyện và tâm sự, phản hồi của bạn đến với các thính giả của Blog Radio cũng như các chuyên mục đặc sắc khác của Blog Việt và Nhạc Việt Plus bạn đừng quên duy nhất địa chỉ email blogviet@dalink.vn và trên website blogviet.com.vn - nhacvietplus.com.vn.
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Tình yêu của chúng ta từng đẹp như ngôn tình
Cô chẳng phân biệt được đó là cảm giác yên bình trong tĩnh lặng, hay là sự trống rỗng đến hoang hoải khi nhớ về những mảnh ký ức rời rạt chẳng thể nào chắp vá.

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887
Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886
Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)
Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)
Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)
“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)
Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)
Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)
Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)
Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.