Giữa cơn say và vết thương cũ
2025-12-05 18:00:00
Họ từng yêu nhau tha thiết, nhưng vì một lần tổn thương mà lạc mất nhau giữa những năm tháng tuổi trẻ. Bốn năm xa cách, tưởng chừng tình cảm đã ngủ yên, thế nhưng chỉ một ánh mắt, một cái chạm, tất cả ký ức lại ùa về. Giữa ngập ngừng và khát khao, họ đã chọn dũng cảm thêm một lần: “Mình bắt đầu lại từ đầu nhé?”.
Vết thương mùa lũ
2025-12-04 20:05:00
Trong ký ức non nớt của tôi khi ấy, hình ảnh anh Tư với khuôn mặt rám nắng, hàm râu quai nón rậm rạp và đôi mắt kiên định giữa dòng nước cuồn cuộn vẫn còn in sâu không phai. Anh ra đi trong buổi chiều mưa xám năm ấy, để lại một khoảng trống lớn trong lòng những người ở lại và trong ký ức tuổi thơ của tôi, đó là lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là cái chết vì lòng dũng cảm.
Cánh cửa khác của cuộc đời
2025-12-04 09:11:21
Tôi sống và học nghề trong nhà cô được ba năm thì tôi đã thạo nhưng cô nói tôi cần ở lại học thêm và làm thêm cho thật chắc chắn, đó là thời gian tôi đã cân bằng lại được những cảm xúc của mình, cú sốc quá lớn kia của gia đình tôi tưởng như đã làm tôi sụp đổ và ước mơ cũng hóa xa vời, nhưng bây giờ tôi đã hiểu, tôi đã chấp nhận được thực tế cuộc sống là như vậy, khi mình không thể thực hiện được ước mơ thì hãy bước theo một con đường khác, vì ở đó luôn có một cánh cửa khác đang chờ đợi mình bước vào và dũng cảm sống tiếp.
Định mệnh của em
2025-12-02 20:00:00
"Tình yêu chân chính không phải là sự chiếm hữu mù quáng hay những toan tính vật chất, mà là sự hy sinh, thấu hiểu và cùng nhau đi qua giông bão. Những sóng gió cuộc đời chỉ là phép thử để ta nhận ra ai mới là người sẵn sàng cầm ô che mưa cho mình. Hãy cứ sống thiện lương và chân thành, rồi nắng ấm sẽ đến, dù là giữa trời Âu lạnh giá hay ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này."
Những năm tháng không quên
2025-12-02 18:00:00
Hưng và Khánh, hai cậu học sinh với tính cách đối lập, tình cờ gặp nhau trong lớp học thêm và dần trở thành bạn thân qua những lần cùng chia sẻ sách vở, bài học. Họ gắn bó qua các kỳ thi căng thẳng, những buổi ôn luyện, và cả những giấc mơ về tương lai: Hưng muốn trở thành kỹ sư, còn Khánh mơ làm bác sĩ để chữa bệnh cho mẹ.
Ngày tôi chạm vào vùng ký ức
2025-12-02 15:10:00
Có những ngày ta vô tình bước ngang qua một ký ức cũ — chỉ một mùi đất, một tiếng cười, hay một vệt nắng trên tường cũng đủ khiến lòng chùng lại. Tôi gọi đó là vùng ký ức — nơi tuổi thơ vẫn nằm im lặng, trong veo và dịu dàng đến lạ. “Ngày tôi chạm vào vùng ký ức” là một lát cắt nhỏ, không có gì lớn lao ngoài vài buổi trưa đầy nắng, vài đứa trẻ nhem nhuốc và những trò chơi tưởng như chẳng nghĩa lý gì. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra rằng: hạnh phúc đôi khi chỉ là được sống trọn trong một ngày mà ta không biết sẽ nhớ cả đời.
Có những người chỉ có thể đi cùng chúng ta đến một trạm dừng
2025-11-25 13:00:00
Họ phải đi về phía ngọn núi mà họ khao khát chinh phục. Ta lại phải xuôi về vùng biển bình yên mà ta thuộc về. Hoặc có lẽ, hành lý của họ quá nặng, và họ không thể mang thêm ta. Hoặc hành lý của ta quá nhẹ, không đủ sức níu giữ họ...
Bình thản bước qua câu chuyện tình của hai ta
2025-11-25 10:00:00
Anh đứng đó, là anh của hiện tại, một người xa lạ vừa đủ để không làm em tổn thương, và thân quen vừa đủ để em gật đầu chào...
Chiếc xe của ông Đình
2025-11-24 09:20:00
Mỗi chiều, sân nhà ông lại rộn rã. Ông Ba, ông Tư, bà Năm, chú Mười… cứ thong dong bước qua cổng tre. Người bưng ấm trà xanh, người đem đĩa bánh, có hôm thêm con cá rô chiên giòn hay mẻ ốc luộc. Họ quây quần quanh bộ bàn ghế cũ, tiếng cười nói vang vọng cả góc trời.
Những mảnh tình vụn vặt
2025-11-23 16:05:00
Mai cũng không thấy nuối tiếc gì, bởi với bất kỳ mảnh tình nào, cô vẫn sống đúng theo phương châm “là của mình thì chắc chắc sẽ là của mình, không phải là của mình thì next một cách dứt khoát cho đỡ lãng phí tuổi xuân của cả hai”.
Giọt nước mắt đã khô
2025-11-22 15:25:00
Bà ôm lá thư của ông, cố gắng cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng của người mà bà yêu thương nhất. Ông đi rồi, trái tim của bà cũng nguội lạnh theo. Ông đi rồi, cuộc đời bà rơi vào nốt trầm bi thương nhất.
Ba người bạn
2025-11-21 14:30:00
“Phải thử mới biết mình hợp cái gì. Tớ không muốn sau này chỉ đi làm thuê, càng không muốn quay về quê trong tay trắng. Ở lại Hà Nội, phải có chỗ đứng, dù phải đánh đổi.”




















