Thơ Radio: Đừng khổ tâm quá nhiều vì một cuộc chia ly (tác giả Thúy Nhân)
2018-08-10 09:36
Tác giả:
Lê Thị Thúy Nhân
Giọng đọc:
Hằng Nga, Tuấn Anh
Bạn thân mến, “yêu thương mà phải xa rời, biệt ly” – đó là một trong tám nỗi khổ lớn nhất của đời người. Có lẽ ai cũng từng trải qua cảm giác mất đi một ai đó mà mình từng yêu thương, gắn bó. Biết nói thế nào nhỉ? Giống như ta mất đi một phần nguồn sống của mình vậy. Dẫu vậy, chúng ta vẫn phải học cách chấp nhận, vượt qua, vì cuộc sống của ta không dừng lại ở đó. Hôm nay, Thơ Radio xin giới thiệu đến các thính giả những vần thơ của tác giả Thúy Nhân với chủ đề “Đừng khổ tâm quá nhiều vì một cuộc chia ly”. Đầu tiên, hãy học cách lãng quên những điều chỉ khiến ta bận lòng, đau khổ.

Là em đợi mình quên hết những ngày qua
Là em đợi mình quên hết những ngày qua
Học cách vị tha cho đời và người ấy
Duyên phận hay lòng người thì trước sau cũng vậy
Một cái kết buồn, một ý nghĩa, một mình em.
Là em đợi mình quên mất một cái tên
Từng nằm đầu tiên trong hàng dài danh bạ
Từng như thói quen hằng ngày của loài cá
“Bơi” quanh một con người xa lạ để thương yêu.
Là em đợi mình quên đi những giấc mơ
Đã trộm nghĩ một mình khi vẫn còn chung lối
Chưa nói ra thành lời nhưng vẫn luôn chờ đợi
Cho đến khi chết lòng lại còn cho người ta cơ hội
… để về đây!
Là em đợi mình tự biết phải đổi thay
Thương lấy một bàn tay đã chìa ra trước mặt
Thương lấy một bờ vai đã ở đây khi mình rơi nước mắt
Thương lấy cuộc đời mình trước nhất
…để bình yên.

Sẽ có khoảng thời gian, chúng ta chỉ muốn níu giữ những gì đã qua. Những tin nhắn, những bức ảnh, những kỷ vật… khiến ta nhớ đến bóng hình của người ấy. Thực ra ta chỉ giữ lại được những thứ gợi nhớ đến người, nhưng chẳng thể giữ nổi người. Và dù có cố chấp đến đâu, ta cũng không thể mãi ôm lấy những kỷ niệm. Ta vẫn cần hơi ấm, từ một con người thực. Ta vẫn cần yêu thương, từ những quan tâm, săn sóc đời thường. Ta vẫn luôn cần một người gắn bó, san sẻ cuộc đời mình dài lâu. Có lẽ đã đến lúc cất những điều cũ kỹ vào một ngăn nào đó, để dành sự quan tâm cho những điều mới. Mời bạn cùng lắng nghe bài thơ “Xin phép người cho tôi thương người khác”
Xin phép người cho tôi thương người khác
Xin phép người cho tôi thương người khác
Những chuyện đã qua tôi không nhớ nữa rồi
Muốn hạnh phúc lại một lần gõ cửa
Duyên phận đổi dời, đến lúc phải buông trôi.
Xin phép người cho tôi thương người khác
Nhưng đó chỉ là một thông báo giản đơn
Bởi câu chuyện chúng mình như câu hát
Đã lỡ nhịp rồi, không hát nữa thì hơn.
Xin phép người cho tôi thương người khác
Kẻ đến bên tôi không xuất chúng hơn người
Nhưng chỉ là mang cho tôi cảm xúc
Đã lâu lắm rồi không giản dị cười tươi.
Xin phép người cho tôi thương người khác
Cũng xin chúc người có được những an yên
Ai từng là của ai không còn quan trọng nữa
Từ nay về sau
Không thấy, chẳng muộn phiền!

Thời gian của chúng ta là hữu hạn, và có bao giờ bạn thử tính xem đã sống được bao nhiêu phần của đời mình? Khi chúng ta dừng lại, ngược hướng về quá khứ, thời gian vẫn cứ trôi, tuổi xuân không đợi ai cả. Một ngày của chúng ta chỉ có 24 giờ, hãy để dành những thời giờ hiếm hoi ấy cho niềm vui. Bởi lẽ, đời này còn rất nhiều vui vẻ, như lời thơ của Thúy Nhân
Đời này còn rất nhiều điều vui vẻ
Đời này còn rất nhiều điều vui vẻ
Chỉ có bản thân mới cho phép mình buồn
Anh vẫn thường bảo người ta như cỏ
Ngoài học kiên cường còn phải học cách buông!
Có thể là trong những người em thương
Coi thường và lãng quên
Đổi thay và rời bỏ
Để lại nơi em rất nhiều câu hỏi khó
Chẳng thể trả lời trong nước mắt và đau.
Nhưng mấy ai trả lời được câu hỏi vì sao
Người từng là cả đời nay trở thành người cũ
Chỉ biết ru mình đó chỉ là giấc ngủ
Mộng mị đủ rồi phải tỉnh dậy mà thôi!
Câu chuyện buồn của ai cũng là chuyện cách trở, xa rời
Rồi cũng sẽ quen thôi, khi qua là sẽ khác
Đừng vội vã bi quan, nhìn đâu đâu cũng dối gian, lừa gạt
Mặc áo khoác vào, ủ ấm chính mình đi.
Hạnh phúc ở ngoài kia, nghĩ thoáng ra thì có khó khăn gì?

Bảo rằng phải quên, phải mạnh mẽ, dứt khoát… nhưng trong tình yêu, những lời khuyên dường như chẳng mấy có tác dụng. Có lẽ cứ để mọi thứ tự nhiên đến, tự nhiên đi, như tình yêu vậy. Chúng ta có thể cho phép mình buồn, cho phép mình nhớ, hoặc làm đủ mọi cách để quên... Nhưng sẽ đến lúc ta nhận ra, ta chỉ đang làm khổ bản thân mà thôi. “Mình thương nhau nhé cuộc đời. Rồi mai tỉnh dậy cho người khác thương”. Yêu mình và yêu đời trước, rồi sẽ có một ai đó yêu thương ta.
Đừng khổ tâm quá nhiều cho một cuộc chia ly
Đừng khổ tâm quá nhiều cho một cuộc chia ly
ai ở lại, ai rời đi cũng không còn quan trọng nữa
đời người nếu thiếu đi một nơi cho lòng làm chỗ dựa
cũng chẳng chết được đâu, dẫu có thể hơi buồn.
Thương một người? Ừ, chắc hẳn còn thương
nhưng lòng tin đã chẳng còn để sáng tối kề bên một người mà thủ thỉ
câu chuyện của trái tim được kể bằng lý trí
biết sẽ rất muộn phiền nhưng có khác gì đâu!
Không thể xem mối tình sau như là mối tình đầu
bởi sợ hãi trao đi sẽ nhận về nước mắt
chúng mình không thương nhau bằng cả trái tim
mà bằng nét mặt
nên khó để trọn đời chỉ ghi khắc người kia.
Sau câu chào nhau thì mình sẽ trở về
nghe nắng, nghe mưa thay vì nghe tiếng nói
dẫu chẳng đủ yêu thương vẫn cứ là đau nhói
chán ngán đến thế nào sỏi đá cũng buồn thiu.
"Sau này có thương ai phải thương thật là nhiều!"
là câu mình dặn nhau trước khi chiều khuất bóng
sau này có bên ai nhớ phải là rung động
cảm động chẳng ích gì, sẽ khó được dài lâu.
Có lẽ sau này mình không gặp nữa đâu
thế giới thì to, còn con người quá nhỏ
mà khoảng cách chúng mình thì mênh mông biển cả.

Bạn thân mến, bạn vừa lắng nghe Thơ Radio “Đừng khổ tâm quá nhiều vì một cuộc chia ly” – chùm thơ của tác giả Thúy Nhân. Là một tác giả trẻ nhưng Thúy Nhân đã có đến 2 tập thơ riêng và 1 tập thơ in chung. Thúy Nhân quan niệm: “Thơ cần chú trọng cảm xúc và sự tối giản của ngôn từ, không đánh đố độc giả, không bó buộc vào một thể loại nhất định, không đi theo lối mòn”. Những bài thơ của Nhân nhận được sự đồng cảm và chia sẻ từ rất nhiều bạn đọc.

© Thúy Nhân - blogradio.vn
Sản xuất: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?