Lá thư: Anh còn thương em không? (Lê Thị Quỳnh Anh)
Đêm lại về, giữa cái yên tĩnh đến đáng sợ của bóng tối, em trầm mặc, cô đơn và không thể nào ngăn được dòng nước mắt. Ôm vào lòng bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu thất vọng và tủi thân, một mình em ngồi đó mặc cho thời gian trôi, mặc cho hàng mi ướt, cố chấp đợi, đợi một người là anh...
Rất muốn rất muốn hỏi anh một câu rằng: “Anh có còn thương em không?" Nhưng rồi chẳng đủ can đảm bởi sợ câu trả lời sẽ khiến em tổn thương. Cố tỉnh táo để mở lời nhưng sao lại khiến em đau lòng đến thế.
Còn đâu những cử chỉ ân cần quan tâm hồi mới yêu?
Còn đâu những phút giây mặn nồng quấn quýt nhau không rời...
Anh cứ như ngọn gió, mỗi ngày mỗi ngày càng xa vời khỏi vòng tay em. Anh sẽ không biết những lần em chờ đợi trong vô vọng. Chỉ đơn giản một tin nhắn, một cuộc gọi từ anh nhưng sao em cần chúng nhiều đến thế. Liệu chăng anh đến với em trên danh nghĩa người yêu như một bến đỗ để anh có nơi tìm về. Anh vô tâm bỏ mặc em với cô đơn, lạnh lùng bỏ rơi em với những thương tổn. Em là con gái, dù có tỏ ra mình mạnh mẽ đến đâu bản chất cũng là yếu đuối, em thương anh, em cần anh và muốn anh quan tâm, che chở. Yêu anh, em đau lòng là thế nhưng lại chẳng thể nào buông bỏ được.
Nếu một ngày anh bớt thương em một chút, hãy nói với em anh nhé? Đừng giữ im lặng, bởi nó sẽ làm cả hai trầm mặc với nhau.
Nếu một ngày anh bớt thương em thêm một chút nữa, hãy nói với em anh nhé? Hãy để em có thời gian chuẩn bị thật kỹ lưỡng, để em biết mình phải làm gì, tiếp tục níu kéo hay buông bỏ.
Nếu một ngày anh hết thương em rồi, đừng im lặng mà hãy ra. Em sẽ chủ động rời đi, giữ cho mình chút tự tôn cuối cùng, anh nhé!
Em đã từng đọc được rằng: “Một vĩ nhân đã từng nói “Đời vốn không buộc mình vào qui tắc nào cả. Đơn giản chỉ là bản năng và sự dũng cảm”.
Chưa bước vào cuộc sống của nhau không có nghĩa là sẽ không bước vào.
Ai biết được vận tốc để có thể yêu một người là bao nhiêu cm một giây?
Và ai biết được, cần bao lâu để có thể hết yêu một người!
Chỉ là hãy cứ bước đi, cho đến khi bản thân thấy mình nên dừng lại.
Just going!” (*)
Anh à, sự chờ đợi và những hy vọng do chính em huyễn hoặc khiến em phân vân, do dự. Thế nên nếu hết thương em, hãy để em thoát khỏi những ảo tưởng, những mộng mơ về tình yêu, anh nhé!
© Lê Thị Quỳnh Anh – blogradio.vn
Truyện ngắn: Dù thế nào anh vẫn thương em (Hạ)
- Em bận rồi!
Và em tắt máy. Đây là lần thứ năm tôi nghe câu này, và cũng đã năm ngày rồi tôi chưa gặp được em. Tôi không biết chúng tôi xa nhau đến thế từ bao giờ, một cuộc gặp cũng trở nên khó khăn. Tôi vò đầu. Tôi biết em không bận mà, vậy lí do gì khiến em không muốn gặp tôi cơ chứ? Tôi nhếch môi cười, lại nhớ em!
Tôi dong xe chạy dần ra khỏi thành phố, tôi cần phải bình tĩnh lại trước khi phát điên lên vì cái mớ suy nghĩ tự tôi suy diễn. Tôi muốn mình nghiêm túc nghĩ về em, về mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi và em đã từng cùng nhau chạy xe ra khỏi thành phố, chúng tôi không có một điểm dừng cụ thể nào. Tôi cứ lái xe và em thích chỗ nào chúng tôi sẽ dừng lại ở đó. Đôi khi chúng tôi rong ruổi suốt trăm cây số và trở về vào sáng hôm sau, chúng tôi im lặng đi cùng nhau suốt cả đêm dài. Mỗi lúc như thế bình yên biết bao nhiêu!
Tôi quen em từ bao giờ nhỉ?
Tôi quen em từ hai tháng trước, tại một quán café nhỏ nhắn, khiêm tốn nằm ở cuối con phố gần nhà tôi. Tôi vẫn thường đến đó vào chiều thứ bảy, ngồi đó thật lâu và viết vớ vẩn vào cuốn sổ nhỏ của quán. Tôi nhớ tôi từng viết vào đó một câu:
“Ngôi sao dù đẹp đến mấy cũng chỉ là những kẻ cô độc đáng thương.”
Và một tuần sau khi tôi trở lại, trên trang giấy xuất hiện một dòng chữ tròn trịa, ngăn nắp.
“Ngôi sao càng cô độc thì càng sáng”. Bên dưới viết cách điệu một chữ “Ly”.
Sáng à? Không, tôi không nghĩ tôi có cái gì sáng sủa. Cuộc sống gia đình tôi không hạnh phúc, bố mẹ tôi đã li thân từ mấy năm nay, công việc hiện tại vốn dĩ không phải đam mê của tôi và bạn bè của tôi thì ít đến thảm hại. Tôi để lại cho em một dòng, và cứ thế tôi chăm chỉ đến quán café quen ấy chỉ để đọc mấy chữ của một người con gái mà tôi không quen biết. Em chưa bao giờ hỏi tôi là ai, chưa từng hỏi tôi có chuyện gì buồn, chưa hỏi ngụ ý đằng sau những lời lẽ chán đời của tôi. Em chỉ đơn thuần thổi vào cuộc sống của tôi chút lạc quan bé nhỏ. Tôi ngày ấy cứ tưởng tượng về em, một cô gái nhỏ nhắn, đôi mắt lanh lợi và vẻ mặt ngây thơ non trẻ nhìn cuộc đời bằng vẻ thánh thiện. Và biết đâu em chỉ là một học sinh hay sinh viên gì đó. Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến việc gặp em, có những mối quan hệ chỉ nên dừng ở mức đó thôi.
Một ngày mưa, tâm trạng tệ thật tệ. Tôi tìm đến quán quen, vị trí quen thuộc của tôi đã có một cô gái ngồi đó, tự nhiên cảm thấy bản thân tôi giống như thứ bị cuộc sống này chối bỏ. Đắn đo một lúc tôi quyết định nhờ cô gái kia nhường chỗ. Lúc tôi chuẩn bị lên tiếng thì chợt phát hiện ra cuốn sổ mà cô ấy đang viết. Tôi vô thức gọi một tiếng “Ly?”. Em ngẩng mặt lên nhìn tôi, mọi thứ tôi đã mường tượng về em đều chẳng liên quan gì đến em cả. Em trông giống như một người từng trải qua ngàn giông tố, đôi mắt buồn sâu thẳm mang một vẻ bất cần mà điềm nhiên, như thể mọi sóng gió với em bây giờ chẳng có gì đáng nói vì em đã trải qua hết thảy khổ đau. Tôi và em quen nhau như thế.
Đúng rồi, quán café ấy! Tôi quay xe trở lại thành phố, quán café cũ vẫn thế, bàn quen của tôi vẫn còn trống. Quán vắng khách, chỉ có tiếng nhạc buồn quẩn quanh và ánh đèn vàng nhàn nhạt. Tôi lục tìm cuốn sổ, những dòng chữ cũ vẫn nguyên, không có thêm một lời nhắn nào từ em. Lòng tôi hụt hẫng đến khó tả, tôi ngồi thêm một lúc rồi rời đi, để lại trên trang giấy hai từ “Nhớ em…”
Tôi không thể gặp em suốt một tháng dài. Cuộc sống của tôi chợt trở về như trước, chán ngắt và tẻ nhạt. Hình như ngoài em ra tôi không còn niềm vui nào khác nữa cả. Thế mà tôi lại chẳng biết gì về em thêm nữa. Tôi chỉ biết em tên Ly và nơi em thuê trọ. Hôm tôi đến đó để tìm em, họ nói em đã chuyển đi. Tôi có trở lại quán đôi lần nhưng vẫn không gặp lại em. Vậy là mối quan hệ này kết thúc bất ngờ hệt như cách nó đến, mà tôi thì… không muốn như thế.
Tôi trở lại quán vào một ngày đầu đông. Lúc đặt chân vào quán, tôi đưa mắt về chỗ quen trước, tôi luôn mường tượng ra có một bóng dáng trầm mặc, điềm nhiên đến bất cần ngồi ở đó. Đã lâu đến thế tôi không gặp được em, chẳng biết em có còn nhớ tôi nữa hay không. Tôi không ngờ được rằng có ngày tôi lại mong chờ được gặp một người con gái đến mức ấy. Cảm giác chông chênh những nỗi nhớ… Tôi cầm cuốn sổ, nét chữ tròn trịa ngay ngắn hiện ra trước mắt, trái tim như bị ai bóp nghẹt…
“Nhớ anh chính là cảm xúc an yên, kì diệu nhất mà em từng trải qua trong cuộc đời nhiều cay nghiệt này.
Nhớ anh, cảm xúc xa xỉ ấy đã tồn tại trong cái thân xác nhớp nhúa này.
Nhớ anh, cảm xúc khiến em một lần có thể nghĩ em vẫn còn là một con người, chẳng phải là thứ vật bị cuộc đời xa lánh.
Nhưng mà chỉ đến thế thôi.
Cảm ơn anh vì những điều tốt đẹp đã qua, anh xứng đáng có được nhiều hơn là thân xác mục ruỗng của một gái điếm. Em từng khuyên anh hãy từ bỏ công việc hiện tại và theo đuổi điều anh đam mê, em từng khuyên anh hãy nói với bố mẹ anh rằng nếu không còn yêu thương nữa thì li hôn, em từng khuyên anh rằng cuộc đời này có bao nhiêu mà ủ dột buồn rầu. Vậy mà em không khuyên nổi bản thân mình lơ đi những lời lẽ xã hội để đến bên anh. Có những ngày em sợ lắm phải gặp anh, mỗi lần gặp anh em lại thấy mình thật đáng khinh bỉ, mặc dù từ trước đến nay chẳng có ai coi em là thứ gì đó đáng được tôn trọng, chỉ có anh! Thật đạo đức giả, gái điếm, kẻ phá hoại hạnh phúc của biết bao gia đình, có quyền gì để lên tiếng về hạnh phúc, có quyền gì để hưởng hạnh phúc? Nhớ anh, cảm xúc ấy khiến em cảm nhận được cuộc sống, cảm ơn!”
Tôi ra về, xé trang giấy ấy cho vào túi áo khoác. Tôi không hình dung nổi tâm trạng tôi nữa… Gái điếm. Em mang vẻ bất cần, điềm nhiên và mạnh mẽ đến mức ấy vì em đã quen với tất cả cái nhìn kì thị từ thiên hạ. Em đã chịu đủ loại đau đớn nên trông em chẳng còn bận tâm gì đến chút giông tố của cuộc đời ngoài kia nữa. Em tôi, cô gái thích rong ruổi cùng tôi suốt đêm dài trên những cung đường xa lạ, cô gái cho tôi sự lạc quan… Em là gái điếm! Nhưng hơn hết, em là người tôi thương nhớ.
“Bao nhiêu khó khăn em hãy chia sẻ cùng anh. Mình cứ hãy bên nhau bình yên như trước. Anh chờ em, cô gái khuyên anh hãy sống thật vui vẻ”.
Sau tất cả, tôi cần có em.
© Hạ - blogradio.vn
Thơ: Mình thương nhau thật nhiều hôm nay (cobehaybuon)
Biết nói gì với đêm
Khi bình yên chẳng về theo bóng tối
Khi ngoài kia gió mưa buồn vời vợi
Và lòng em bão nổi muôn trùng
Biết nói gì với người thương?
Khi ngữ ngôn bỗng tầm thường, vô nghĩa
Khi mình cách xa nhau đến thế
Nên ánh mắt chẳng thể nói thay lời.
Em chợt buồn như lá hiên rơi
Mới hôm qua xanh ngời sắc thắm
Mà nay đã buông mình, tịch lặng
mặc nước cuốn trôi, dông tố dập vùi.
Và kiếp sống vốn dĩ cũng vầy thôi
Cũng mong manh như lá
Em chỉ ước đời không gieo nghiệt ngã
Chưa xanh đến kiệt cùng, vội vã tàn phai
Mình thương nhau thật nhiều hôm nay
Quẳng hết sầu lo người yêu dấu hỡi
Ngoài kia gió mưa chẳng ngừng và lòng em muôn trùng bão nổi
Đêm dài đằng đẵng nhung nhớ vô ngần
Người yêu ơi!
© cobehaybuon - blogradio.vn
Giọng đọc: Titi, Việt Nho
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang
Chú thích:
(*): Trích đoạn truyện ngắn 5cm 1 giây (Blog Radio 94)