Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

2018-07-27 21:00

Tác giả: Giọng đọc: Hằng Nga, Tuấn Anh

blogradio.vn - Chỉ cần qua được mùa đông lạnh giá, nắng xuân sẽ sưởi ấm cõi lòng. Không cần trăm hoa cùng đua nở, chỉ cần lúc về già vẫn ngồi bên anh cùng nhau nhìn lại thuở thanh xuân còn vương chút dư vị ngọt ngào.

***

Khi xem một bộ phim, không ai muốn bộ phim có kết thúc bi kịch. Cuộc sống vốn dĩ đã đủ mệt mỏi và quá nhiều nỗi buồn, người ta tìm đến phim để tạm thời quên đi những lo toan, bộn bề của cuộc sống. Để được sống trong thế giới của các nhân vật, được buồn vui, khóc cười cùng nhân vật. Đã 8 năm trôi qua kể từ khi bộ phim High Kick Through The Roof (Gia đình là số 1, phần 2) ra mắt nhưng trái tim những người hâm mộ bộ phim này vẫn không ngừng tổn thương vì cái kết.
Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

Bộ phim High Kick 2 mang đến những nụ cười và những giọt nước mắt.

Nhiều năm sau, người ta vẫn còn nhớ đến bộ phim như một tác phẩm thân thuộc với mọi gia đình, nhưng đồng thời cũng không quên nhắc đến cái kết hết sức phi lý và tàn nhẫn. Mối duyên ngắn ngủi, đứt đoạn giữa anh chàng bác sĩ Ji Hoon và cô gia sư Jung Eum đã để lại nhiều tiếc nuối trong lòng người hâm mộ. Không chấp nhận một cái kết như vậy, nhiều người hâm mộ đã viết lại một cái kết khác. Trong Blog Radio tuần này, mời bạn lắng nghe một truyện ngắn được lấy cảm hứng từ bộ phim High Kick 2.

Truyện ngắn: Giấc mơ mang tên anh (tác giả Muộn)

Tuyết lại rơi, những bông tuyết đầu mùa trắng trong tinh khiết chậm rãi bay theo gió, lặng lẽ phủ đầy mặt đường lạnh lẽo. Tôi đứng dưới trạm chờ xe bus, giơ bàn tay về phía trước, hy vọng giữa dòng người hối hả sẽ tìm được hơi ấm thân thương. Nhưng đáp lại chỉ là khoảng trống mênh mông. Chỉ cần không có anh, Seoul hoa lệ cũng chẳng khác gì sa mạc khô cằn khiến tôi vừa bước đã lạc, càng đi càng cô độc.

"Cô vẫn kiên nhẫn đứng đây mỗi khi tuyết đầu mùa rơi sao?"

Giọng nói trầm đục của Joon Hyuk kéo tôi về thực tại, giật mình vội thu lại bàn tay tê cứng: "Sao cậu cũng tới đây?"

"Làm một ly chứ?" Joon Hyuk đưa ra chai rượu.

Tôi lắc đầu. Lúc hay tin anh mất trong tai nạn giao thông, tôi tưởng mình đã uống hết rượu ở Hàn Quốc. Ngày đêm gì cũng say, tôi muốn say để quên đi ký ức đau thương nhưng càng say lại càng nhớ. Nhớ ngày đầu tiên bị anh bỏ rơi ở bãi biển, nhớ anh vì cứu tôi mà nằm viện, nhớ tôi từng hứa sẽ chịu trách nhiệm với anh cả đời...

"Mẫu người tôi thích phải chân mày rậm, trên mặt có chấm, thích uống rượu và... tên là Hwang trách nhiệm."

Đã ba năm trôi qua mà lời anh vẫn văng vẳng bên tai. Gió thổi qua vạt váy nghe lành lạnh, tôi vội ngồi xuống ghế, kéo áo khoát kín hơn: "Dì hai Eum trách nhiệm vẫn ở đây, dượng hai Ji Hoon anh rốt cuộc ở đâu?" Nói xong tôi nhếch môi tự cười sự si ngốc của mình.

"Trước lúc gặp tai nạn, cậu nói đã nhận ra tình cảm chân thật với chị Shin Se Kyung nên đưa chị ấy ra sân bay để tạm biệt cha và Shin Ae. Cậu bảo sẽ lựa lời mà nói với cô nên... cô quên người đàn ông phản bội đó đi." Joon Hyuk tu một hơi, dưới ánh đèn vàng hoe chai rượu sóng sánh nước.

Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

Tôi cảm thấy Joon Hyuk đang nuốt thứ gì đó đắng chát. Ba năm qua cậu ta vẫn đều đặn truyền lại lời trăn trối của anh với nửa khuôn mặt đầy đau khổ. Nhưng tôi không tin. Chỉ khi nào Lee Ji Hoon anh đứng trước mặt tôi nói rằng không cần Hwang Jung Eum này nữa, lúc đó tôi mới... mà có lẽ tôi sẽ không từ bỏ. Cô gái hiện đại càng mạnh mẽ kiên cường thì càng cố chấp với tình yêu. Dù rằng ngây dại và chẳng có kết quả.

"Về thôi." Tôi nghe người ta bảo ai chết đi đều biến thành ngôi sao để soi lối cho người ở lại nên ngẩng đầu nhìn trời. Màn đêm Seoul bị ánh đèn chiếu sáng, trông lên chả thấy gì, tôi đành nén tiếng thở dài cất bước.

"Cô không thể ở lại đây luôn sao?" Joon Huyk có vẻ đã ngà say, lảo đảo bước phía sau.

Nhớ thuở chỉ biết nằm trong phòng, chìm vào hơi men mà quên hết ngày đêm, tôi lắc đầu: "Cậu cứ coi như tôi hèn nhát trốn tránh kỷ niệm đi."

"Vậy sao mỗi năm đến mùa tuyết đầu mùa rơi cô lại mò lên Seoul làm gì?" Joon Hyuk cười khẩy: "Nói chứ, cô còn can đảm hơn tôi vì dám quay đầu chạy trốn."

Tôi biết tình cảm sâu đậm cậu ta dành cho Shin Se Kyung nên nhất thời không rõ phải nói gì, bèn đút tay vào túi áo khoác. Cảm giác mấy ngón tay lạnh ngắt, lạnh đến độ nước mắt cũng đóng thành băng. Nhớ mùa đông của ba năm trước, tôi cùng anh đi ngắm tuyết, cùng nhau uống rượu, dùng chung cái khăn choàng. Tôi nép vào lòng anh để sưởi ấm rồi bất chợt hôn nhau dưới giá rét, trong men rượu cay nồng.

"Giờ này họ có hạnh phúc không ta?" Tôi bất chợt quay đầu nhìn bộ dạng lẻ loi của Joon Hyuk buột miệng hỏi một câu khá vô duyên. Cũng may cậu ấy im lặng.

Tiếng gót giày lại nện xuống nền gạch nghe lộp cộp. Tôi thong thả đi trên con đường dài mà chẳng rõ phải về đâu. Năm nào cũng lang thang ở Seoul vào dịp này, tôi mong có ai đó xuất hiện và giết chết mình đi. Nhưng tôi lại sợ lên trên thiên đàng nhìn thấy cảnh anh cùng cô ấy vui vẻ bên nhau. Tôi sợ bản thân không kìm chế được khi vòng tay từng ôm mình lại đang chở che một hình bóng khác.

***​

Quấn chiếc khăn choàng màu đỏ, đeo cái đồng hồ của nam còn loang vểt máu khô, chậm rãi dầm mình trong giá rét. Tôi thường bất chợt nổi cơn điên, cứ đến trước cổng nhà họ Lee, lặng lẽ nhìn vào khoảng sân qua song sắt.

"Dắt theo He Rich em phải ở chỗ có sân..."

"Nhà anh có sân vườn."

"Thì sao chứ?"

"Vườn còn trồng cỏ."

"Liên quan gì tới em?"

"Nhà anh còn có lầu."

"Không lẽ bảo em dọn tới nhà anh sao? Lãng xẹt."

Nhớ chuyện ở quán coffee dạo nọ, tôi nhếch môi cười khổ. Giá mà năm đó mặt dày một chút, kiêng quyết bám theo anh, liệu rằng chúng ta có một kết thúc khác?

Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

Bấu mấy ngón tay vào song cửa, tôi khao khát giọng nói trêu chọc từ đằng sau. Nhớ nhung gương mặt điển trai sau cặp mắt kính dày. Anh lúc nào cũng thích chọc cho tôi giận nhưng chưa bao giờ là kẻ vô tâm. Anh đã cố gắng rất nhiều cho mối quan hệ này. Còn tôi, cứ suy nghĩ tiêu cực rồi giày xéo sự nổ lực của anh khiến thượng đế nổi giận mà mang người đi mãi mãi.

"Đồ đáng ghét, đứng trước cửa nhà tôi dòm ngó cái gì."

Giọng của Hea Ri vẫn chanh chua như xưa. Nay cô bé đã lớn hơn, nôm rất xinh đẹp. Tôi quay qua, gượng mỉm cười: "Chị nhìn một lát sẽ đi ngay."

"Đi nhanh cho khuất mắt, đồ đáng ghét ngu ngốc. Ở đây mắc công tui lại nói bậy bạ." Gương mặt hống hách của Hea Ri có chút buồn. Cô bé cũng trải qua cảm giác chia ly, nên bên trong dần thay đổi, chỉ cách thể hiện bên ngoài vẫn vậy.

Tôi không có tâm trạng để đôi co với Hea Ri, lại rảo bước trên đường đá. Bất kỳ góc nhỏ nào cũng in hình bóng của anh, khi cười nói, lúc vội vã... Nhìn một lúc, trái tim lại nhói đau, đau đến muốn ngất đi.

"Này, không phải chị là đồ đáng ghét rất mạnh mẽ sao?" Hea Ri đuổi theo, hét thật lớn.

Tôi hạ bàn tay đang ôm ngực, xoay đầu mỉm cười.

"Chị có tin vào phép màu không? Rằng một ngày cậu Ji Hoon sẽ quay lại."

"Hea Ri đi học không vào nhà còn nói linh tinh với ai đó?" Giọng cô Hyun Kyung lôi con nhóc vọt qua cổng.

Tôi gật đầu chào rồi bước trong tiếng hét lanh lảnh của Hea Ri: "Chị tin tui đi, ngày nào đó cậu Ji Hoon sẽ tỉnh lại mà."

"Con nhỏ này, muốn chết hả."

Mẹ con nhà họ Lee lúc nào cũng đối với nhau như vậy nhưng sâu thẳm tâm hồn họ có một khối keo liên kết rất bền chặt. Tôi lại cười, để gió thổi tung mái tóc. Ánh nắng yếu ớt phơn phớt trên mái ngói đột nhiên rơi xuống mũi giày. Tôi ngắm nó rất lâu, ngẫm nghĩ lời của một đứa trẻ. Nếu có lòng tin, anh thật sự sẽ trở lại sao? Nếu anh sống lại với việc đã phản bội, liệu tôi có sống tốt hơn hiện giờ?

Tôi cũng chẳng rõ lòng mình nữa. Giá như con người có thể sống mãi ở phút giây hạnh phúc, hoặc được chết ngay khi còn hạnh phúc. Chứ đã trải qua đau thương họ chả biết sống hay chết mới là hạnh phúc nữa...

Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

Nghĩ ngợi một lúc với ly coffee trên tay, tại góc đường đối diện bệnh viện. Nhìn người qua kẻ lại, đông đúc là thế sao mình vẫn lạc lõng. Màu áo Blue trắng mang hình bóng anh phủ khắp nơi. Tôi thấy anh nhếch môi cười bên chiếc xe hơi màu trắng. Tôi thấy anh bắt chéo chân ngồi đọc sách trên băng ghế, lâu lâu khịt mũi vì lông con He Rich. Bất chợt đưa bàn tay sờ vào hông phải, thứ anh lưu lại trên người tôi không phải hương mật ái tình mà là vết sẹo mổ ruột thừa be bé.

"Đường may rất đẹp..."

Trước lúc gặp anh tôi nghĩ bác sĩ là những người nghiêm túc, mặt mày lạnh nhạt. Gặp anh rồi tôi mới nhận ra cũng còn loại bác sĩ thích đùa nhây như vậy.

"Cô Jung Eum. Phải cô Hwang Jung Eum không?"

"Xin chào, đã lâu không gặp." Tôi chả rõ tên người đang đối diện nhưng nhớ anh ta là người ngồi cạnh bàn Ji Hoon trong phòng làm việc.

"Cô Hwang lâu không gặp tôi, còn tôi mỗi năm luôn thấy cô." Giọng anh ta có chút cợt đùa.

"Anh theo dõi tôi à?"

"Không. Chỉ là thấy cô thường đứng đây nhìn qua bệnh viện, có lẽ vẫn chưa quên được... bác sĩ Lee."

"Nếu có cách để quên, anh chỉ tôi đi." Tôi nhấp ngụm coffee cười khổ.

"Nếu vậy..." Giọng anh ta có chút phân vân, tôi phải đợi rất lâu mới nghe được vế sau: "Nếu bác sĩ Lee còn sống, cô có chịu trách nhiệm suốt cuộc đời như trước đây mình đã hứa không?"

"Sao?" Ly coffee tuột khỏi tay, rơi ướt mũi giày, tôi trợn mắt chờ đợi thêm sự khẳng định.

"Cũng chưa hẳn là sống..."

"Anh mau nói rõ ràng đi." Tôi lao qua lắc mạnh vai vị bác sĩ nọ, gào lên như một bà điên ở chợ cá vừa bị giật hụi.

"Ý tôi là bác sĩ Lee đã hôn mê hơn ba năm, khả năng tỉnh lại rất thấp."

Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

Tôi vuốt dọc gương mặt góc cạnh đã gầy sộp, điểm nhẹ hàng lông mày rậm, nhìn đôi mắt luôn nhắm của anh, lòng vừa vui lại xót. Tôi không ngại khi chờ đợi thời khắc anh choàng tỉnh, tôi chỉ sợ lời nói đầu tiên của anh khi thấy người đứng đây chẳng phải Shin Se Kyung. Và anh sẽ sống những năm tháng như tôi, luôn tìm về hoài niệm với sự day dứt vô cùng tận.

Gió xuân lành lạnh lùa qua khe cửa vào phòng. Tôi chậm rãi bước qua, nhìn xuống sân bệnh viện lại phóng tầm mắt ra phố thi ồn ào. Con người đôi lúc chẳng biết làm sao xua tan sự cô độc trong lòng. Mấy ngày trước khi theo chân bác sĩ tới gặp anh, tôi đã tháo chiếc đồng hồ cũ. Vết máu đã được tẩy sạch sẽ, bởi tôi sợ trên đó có máu Shin Se Kyung, cô ấy luôn khát khao mang anh theo. Tôi không muốn Kyung biết anh vẫn ở lại thế giới này còn dưới sự chăm sóc của Jung Eum.

"Bác sĩ Lee hình như vừa phản ứng."

Giọng cô điều dưỡng the thé khiến tôi giật mình, vội kéo rèm cửa, chạy tới. Chỉ thấy anh vẫn nằm thêm thếp.

"Để tôi gọi người tới kiểm tra." Vẻ mặt của cô điều dưỡng chẳng giống đùa, nói xong liền vội vã rời khỏi phòng.

Tôi khom người, vuốt mái tóc bồng bềnh trước trán anh, cười mỉm: "Dù không tỉnh lại Eum trách nhiệm vẫn suốt đời bên dượng hai Ji Hoon."

"Em đã một lần thất hứa, tôi còn tin em được sao?"

Giọng trầm ấm của anh phát ra từ góc phòng. Tôi ngẩng đầu thấy bóng áo Blue trắng dần tan biến vội giơ tay: "Anh đừng đi."

Đáp lại là sự yên tĩnh đến đáng sợ. Tôi vội dụi mắt, xong ghé tai vào lồng ngực Ji Hoon, nước mắt rơi ướt áo anh khi nhịp tim vẫn còn nhè nhẹ. Cảm giác có rồi mất, hy vọng rồi thất vọng, lúc nào đó chắc chắn sẽ giết người.

Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

Tuyết đầu mùa lại rơi, tôi khoác đại cái áo lạnh chậm rãi rời khỏi bệnh viện khi trời vừa nhá nhem tối. Ánh phù hoa của Seoul không còn thu hút cô gái nhiệt huyết năm nào, tôi chỉ muốn ra tiệm mua tách coffee. Nhà họ Lee tạo mọi điều kiện khi tôi nhất quyết dùng cả đời chăm sóc Ji Hoon.

"Bên ngoài rất lạnh."

Tôi không rõ mình đã chờ bao lâu cho giây phút được thấy tia lo lắng từ mắt anh: "Em biết tự lo cho mình mà, ngủ lâu quá anh quên em là Eum mạnh mẽ sao?"

"Có mà thím hai thích diễn."

"Anh..." Tôi trợn mắt với chàng trai ngồi trên chiếc xe lăn. Gương mặt nhợt nhạt đã dần hồng hào lại. Tôi biết phải rất lâu mới có thể cùng nhau tay trong tay đi dưới cái giá lạnh đầu mùa.

"Anh bây giờ hình như rất nghèo, lại còn bệnh tật không biết người ta còn muốn chịu trách nhiệm cả đời?" Ji Hoon từ từ đến gần cửa sổ nhìn bông tuyểt lất phất qua khe hở của tấm rèm.

Tôi vừa đượm bước đã dừng: "Bác sĩ nói khả năng hồi phục của anh rất kỳ diệu."

Ji Hoon quay đầu nhìn về phía tôi. Im lặng.

"Nhưng đó không phải điều em muốn nói. Đời này chỉ cần anh đừng lừa dối em như lần này thì em sẽ chịu trách nhiệm đến cùng." Tôi không biết trách nhiệm ở đây là gì, tai nạn đâu phải do mình gây ra. Có lẽ tôi nên chịu trách nhiệm cho một sự trốn chạy, hèn nhát chăng?

"Anh không cố ý lừa em, trong phút giây đó anh chỉ nghĩ phải làm sao để Jung Eum ít đau lòng nhất. Và... về sau tìm được hạnh phúc."

"Anh nghĩ có người tốt với tôi hơn anh à?"

Ji Hoon chẳng giải thích chuyện anh thích Kyung chỉ là bịa đặt. Và tôi cũng cảm thấy giây phút này giải thích cũng bằng thừa hoặc anh thật sự từng rung động vì cô ấy. Nhưng chẳng sao cả vì người còn sống nên trân trọng hiện tại lẫn tôn trọng quá khứ.

"Anh có biết trên thế gian này Lee Ji Hoon là duy nhất không?" Tôi khịt mũi, trừng trừng mắt.

Blog Radio 557: Em sẽ đến bên anh như tuyết đầu mùa

"Cũng như Hwang Jung Eum vậy." Khóe môi anh vẽ một đường cong thật đẹp: "Năm sau chúng ta sẽ ngắm tuyết đầu mùa ở đâu nhỉ?"

"Paris được không?"

"..."

"Hay Luân Đôn?"

"..."

"Tokyo cũng không tệ."

"..."

"Thôi được, biết anh nghèo rồi nên chỉ cần dẫn em đi uống rượu?"

"Chỉ cần em thích thì Ba Li, Dubai hay Sydney đều được hết."

"Anh đùa hả, mấy chỗ đó làm gì có tuyết chứ." Tôi lao tới ôm cổ Ji Hoon từ phía sau, nghe mùi thuốc trên người anh xông vào mũi. Chỉ cần cảm giác sự sống dần trở lại, nghe hơi thở quen thuộc của người yêu, tôi có ở trong bệnh viện cũng thấy tuyết đầu mùa thật đẹp.

Chỉ cần qua được mùa đông lạnh giá, nắng xuân sẽ sưởi ấm cõi lòng. Không cần trăm hoa cùng đua nở, chỉ cần lúc về già vẫn ngồi bên anh cùng nhau nhìn lại thuở thanh xuân còn vương chút dư vị ngọt ngào...

​Lời tác giả: Dù chưa xem hết Gia đình là số 1, phần 2 nhưng lỡ biết cái kết “lãng xẹt” nên tôi đã sửa lại cái kết theo kiểu khiến trái tim mình ít tan nát nhất có thể. Gần ba mươi tuổi mới thấy phim Hàn có một anh chàng đúng mẫu người mình thích, không phải nam thần hoàn hảo đến trong các truyện ngôn tình. Ji Hoon cũng có tật xấu và tài năng dung mạo vừa đủ dùng, xem rất chân thật thì... đùng một cái cuối phim cho ảnh chết. Chết không kịp tạm biệt người yêu. Dám chắc lúc hồn phách bay là đà lên thiên đàng ảnh cũng cảm thấy mình chết lãng nhách. Và tôi lỡ thích Ji Hoon quá nên không cam tâm để ảnh chết oan ức chết tức tưởi... nên viết ra đoạn kết có hậu trên. Mong bạn nào là fan của bộ phim High Kick 2 đừng ném đá mình.

Bạn có thể tìm nghe bài cảm nhận về bộ phim này trên mục Yêu điện ảnh: High Kick 2 – Em mãi là cô gái của anh!

© Muộn – Theo Gacsach.com

Giọng đọc: Hằng Nga, Tuấn Anh
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Tuấn Anh
Tranh vẽ: Gu xiao yu và Imiko

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top