Phát thanh xúc cảm của bạn !

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành

2018-07-25 01:30

Tác giả: Giọng đọc: Việt Nho

blogradio.vn - Trưởng thành là lúc bản thân bị thử thách nhiều nhất. Là lúc cảm thấy yếu lòng nhất, bơ vơ lạc lõng xứ người, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, nghe tiếng mẹ mà chẳng dám khóc, chỉ dám kể những gì mình làm được, còn mọi ưu phiền, thất bại chỉ biết giấu nhẹm trong lòng tự gặm nhấm.

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành

Trưởng thành là khoảng chênh vênh nhất của đời người. Ở cái tuổi mà gọi là người lớn cũng chẳng đúng, mà thời trẻ con thì đã qua lâu rồi, mọi thứ trong cuộc sống trở nên khó khăn hơn nhiều.

Không ai định nghĩa trọn vẹn thế nào là trưởng thành vì nó là một chuỗi thời gian, định đoạt nó bằng khuôn rập, cứng nhắc là không thể. Có thể trưởng thành chỉ đơn giản như câu nói của Diệp Lạc Vô Tâm: "Thật ra, tôi cũng không muốn lớn lên. Thế nhưng điều này không phải là điều tôi có thể kiểm soát".

Trưởng thành là điều khó tránh khỏi, đấy là một quy luật tự nhiên trong cuộc sống. Chúng ta chẳng thể cứ bé mãi mà không lớn lên, chúng ta không thể yên vị một chỗ mà phải thoát ra khỏi vòng an toàn, đứng lên và mạnh mẽ bước đi. Lúc nhỏ, tôi vẫn mong mình lớn thật nhanh, được chạm tay vào cái danh xưng "người lớn" vì suy nghĩ của tôi về "người lớn" kia rất oai hùng, rất khí chất. Tôi của những ngày trước dù chưa hoàn toàn hiểu ý nghĩa của việc "trưởng thành" là ra sao nhưng tâm trí hồ hởi vô cùng. Với tôi ngày đó, nếu là người trưởng thành, tôi sẽ tự mình quyết định mọi thứ, không phải nghe lời sắp xếp của bố mẹ.

Và rồi thời gian trôi qua, cái ngày tôi mong đợi cũng đến, tôi bước vào giai đoạn trưởng thành. Mọi thứ diễn ra như những gì tôi hằng mong muốn khi nhỏ. Nhưng rồi tôi nhanh chóng nhận ra cái giá tôi phải trả cho những ngày tháng chênh vênh trưởng thành khá đắt. Đó chính là vấp ngã, tổn thương và những nỗi buồn triền miên!

Như Richard L Evans có nói "Sự trưởng thành bắt đầu vào ngày chúng ta có trách nhiệm đối với hành động của bản thân mình". Xuất phát điểm đấy chính là phát súng cho những ngày cật lực, miệt mài làm việc để có một tương lai sáng, mong đỡ đần cho bố mẹ quê nhà. Nhưng có ai hiểu, cuộc đời này hai chữ "bất công" vẫn hiện hữu nên đôi khi, bạn cố gắng nỗ lực bằng toàn sức nhưng thành công lại gọi tên một người khác.

Càng cố chấp, càng muốn tự do, tôi càng vấp ngã nhiều hơn, trượt những cú ngã thật khủng khiếp. Đau đớn là đó, có thể khóc thật to nhưng rồi nhất định phải đứng lên, lau đi tất cả, tĩnh tâm và bước tiếp trên con đường mình lựa chọn. Và tôi chọn cho mình một châm ngôn sống của William Athur Ward: "Phạm phải sai lầm là con người. Vấp ngã là chuyện bình thường, có thể cười vào mặt chính mình là sự trưởng thành".

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành

Trưởng thành là lúc bản thân bị thử thách nhiều nhất. Là lúc cảm thấy yếu lòng nhất, bơ vơ lạc lõng xứ người, gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, nghe tiếng mẹ mà chẳng dám khóc, chỉ dám kể những gì mình làm được, còn mọi ưu phiền, thất bại chỉ biết giấu nhẹm trong lòng tự gặm nhấm. Là có những đêm không tài nào ngủ được, mắt trao tráo nhìn xung quanh, tự ôm bản thân vào lòng thủ thỉ vài ba câu động viên, rồi khóe mắt chợt đẫm nước, cảm xúc dâng trào nên khóc vội, mai lại cười tươi với thiên hạ. Là đi qua những ngày tẻ nhạt, lặp lại mọi thứ, chẳng có gì thú vị. Là ngày tôi nhận ra mẹ tôi dáng lưng đã còng, tóc cũng bạc màu. Ngày cha tôi sức khỏe càng yếu dần.

Trưởng thành là lúc ta biết cách nhún nhường mọi thứ. Ngày trước có chút coi thường nhưng giờ mới hiểu nó là điều kiện tiên quyết của cuộc sống. Bạn phải biết cúi đầu. Khi ở nhà chúng ta là những đứa "con vàng, con ngọc" nhưng ngoài đời chẳng ai có trách nhiệm đối đãi thật tốt với bạn. Cuộc đời là guồng xoáy, lôi mọi người vào bộ máy vật vã, bạn bè thân khi này mỗi người lại một cuộc sống riêng, cảm thấy bản thân tách riêng ra khỏi cuộc sống của nhau không còn chút ràng buộc.

Ở lưng chừng này, yêu một người cũng chẳng còn quá mặn nồng, chẳng phải ơi ới họ cả đêm để nghe mình tâm sự muôn vàn câu chuyện, chẳng muốn ràng buộc đối phương vào những khuôn khổ như cũ. Chỉ cần người đến ôm tôi mỗi lúc tôi gục ngã, người vỗ về tôi vài câu là đã cảm thấy lòng này được ủi an. Trưởng thành khiến những cuộc vã không còn to tiếng mà chỉ còn biết im lặng, im lặng để trái tim bình yên. Chẳng biết đó có gọi là yêu hay không?

Theo Mộc phù sinh "Con người khi trưởng thành, góc cạnh tất nhiên phải bị mài mòn", thế nên trưởng thành chính là khoảng thời gian rèn dũa bản thân kiên cường và khôn lớn. Chúng ta nên học cách biết tự trân trọng bản thân vì cuộc đời không có quá nhiều người tốt quan tâm thực sự đến mình. JackMa đã từng nói "Khi bắt đầu xây dựng sự nghiệp, bạn sẽ nhận ra rằng người đầu tiên tin tưởng bạn sẽ là những người xa lạ. Bạn bè sẽ là những người dè chừng bạn, thậm chí bạn thân sẽ xa cách bạn và người vứt bỏ bạn trước tiên chính là bạn nhậu.

Còn người khinh thường bạn nhất có khi lại là bạn học và người thân…" Điều ưu tiên thứ yếu trong cuộc sống là hãy vẫn là chính mình, không sa ngã làm bản sao của bất kỳ ai. Giấc mộng trưởng thành bị vỡ tan, không còn thơ mộng như lúc nhỏ vẫn suy nghĩ. Đừng cố tỏ ra mình yếu đuối, hay lương thiện, cũng đừng thể hiện mình quá giỏi, vì nhiều người sẽ không nghĩ rằng đó là điều bạn cố gắng mà mặc nhiên sẽ cho rằng đấy là việc bạn phải làm.

Suy đến cùng, trưởng thành như một chuyến phiêu lưu để học hỏi. Ở khoảng thời gian đó, thứ mình cần vượt qua đó chính là bản thân mình, quan tâm, giúp đỡ mọi người là hương vị cho cuộc sống trưởng thành thêm đậm đà.

© Phạm Thị Kim Ngân – blogradio.vn

Giọng đọc: Việt Nho
Thực hiện: Hằng Nga
Minh họa: Hương Giang

Chuyến phiêu lưu trên con đường mang tên trưởng thành

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Thời gian đã trôi qua đâu thể lấy lại | Blog Radio 887

Tôi chỉ biết lặng lẽ nhốt mình trong phòng, cả ngày chẳng buồn ăn nổi miếng cơm nào. Mẹ cũng ngồi sau cánh cửa phòng, bà không cằn nhằn như mọi người, không một tiếng la rầy.

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Đừng Hứa Hãy Nắm Lấy Tay Em | Blog Radio 886

Khi còn trẻ ta ấp ủ hy vọng tìm được mẫu người mình muốn. Khi trưởng thành chỉ hy vọng tìm được người hiểu mình.

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Trưởng Thành Rồi Đừng Mãi Mông Lung (Blog Radio 885)

Lớn rồi đừng động tí là bỏ cuộc là quay đầu. Cuộc đời bạn giờ đây không phải như đứa trẻ, ngúng nguẩy quay mặt đi vẫn có người dỗ dành chăm lo. Quay đi nhiều khi không còn đường trở về nữa.

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Khi bình yên, người ta thường quên lời thề trong giông bão (Blog Radio 884)

Phụ nữ ạ. Đừng yêu lại người cũ, đừng yêu lần thứ hai. Đôi khi trở lại không phải là tình yêu, chỉ là vương vấn cảm giác. Đừng nhầm lẫn giữa yêu và cảm giác. Đời luôn có ngoại lệ mà ngoại lệ thường hiếm hoi và ít ỏi. Có những đồ cũ là bảo vật, cũng có những thứ chỉ là đồ bỏ đi.”

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

Kiên Nhẫn Nhé, Đừng Để Sự Vội Vàng Làm Bạn Mất Phương Hướng (Blog Radio 883)

“Hãy cứ yên tâm và bình tĩnh thôi. Có người đi nhanh, có người đi chậm, vì mỗi người có một lộ trình riêng. Bạn không cần nhìn vào lộ trình của người khác để tự ti về mình. Bởi vốn dĩ xuất phát điểm và đích đến của cậu với họ đã khác nhau rồi mà”.

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Hãy Can Đảm Kết Hôn Khi Bạn Sẵn Sàng (Blog Radio 882)

Và rồi khi tuổi 30 thì lại quá xa mà cái giai đoạn tuổi 18 đã qua từ rất lâu rồi ấy, chúng ta lại bắt đầu bước vào cái giai đoạn hối thúc lập gia đình từ các bậc phụ huynh.

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Đừng Chỉ Ngồi Nhìn Em Khóc (Blog Radio 881)

Tôi luôn thấy phiền lòng, vì cô gái năm đó, trong mắt mọi người, có một cuộc sống hoàn hảo, nhưng hóa ra tất cả chỉ là vỏ bọc cho sự yếu đuối của cô ấy.

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Ngọt Ngào Sau Những Gian Nan (Blog Radio 880)

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê, nơi có những cánh đồng lúa trải dài, những con sông uốn mình bên cạnh lũy tre làng. Tuy sinh ra và lớn lên ở một nơi nghèo khó, nhưng tuổi thơ tôi lại ngập tràn sự hạnh phúc, những kỉ niệm mà tôi tin chắc rằng không phải ai cũng may mắn có được.

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Làm Vợ Anh Được Không? (Blog Radio 879)

Ngay trong đêm hôm đó, tôi bắt chuyến tàu sớm nhất trở về quê. Tôi không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, bầu không khí ngột ngạt như thể đang bóp nát tôi. Tôi tắt điện thoại, tắt mọi trạng thái hoạt động trên mạng xã hội rồi lên tàu. Sau một đêm, tôi cũng về tới nhà mình. Suy cho cùng, dù gia đình tôi có thất bại đến mấy thì đó cũng là nơi duy nhất bao dung, che chở cho tôi vào những lúc như thế này.

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Mình Bên Nhau Khi Mùa Cúc Họa Mi Nở (Blog Radio 878)

Thanh xuân – Khoảng thời gian tưởng chừng như mãi mãi, nhưng thực tế lại trôi qua nhanh chóng, để lại trong lòng ta những hồi ức ngọt ngào nhưng cũng đầy những niềm đau và tiếc nuối về những thứ đã mất đi và không bao giờ trở lại.

back to top