Thơ Radio: Lạc nhau giữa mùa mưa tháng Bảy
2018-07-29 01:45
Tác giả:
Giọng đọc:
Tuấn Anh, Việt Nho
Tháng 7, vẫn là những con mưa ào ạt và dai dẳng. Tôi mắc kẹt trong buổi chiều tan tầm. Chiếc áo mưa mỏng mảnh không ngăn được những giọt nước thi nhau trút xuống. Mọi thứ nhòa nhạt, khiến người ta chẳng còn nhìn rõ được gì nữa.
Xa xa, ai đó trông thật giống em. Tôi cố lách mình qua làn xe cộ, đuổi theo bóng hình mơ hồ ấy. Nhưng… không phải em. Có lẽ chỉ là một thoáng ký ức đã theo những cơn mưa trở về… Em đã biến mất khỏi đời tôi, như một giọt mưa tan biến vào không trung…
Còn bạn thì sao, những giọt mưa ấy có đánh thức điều gì trong bạn? Hãy cùng lắng nghe mưa và trải lòng với những vần thơ của Thơ Radio hôm nay.
Mình lạc mất nhau giữa cơn mưa tháng Bảy (Phạm Huỳnh Xuân Trúc)
Cuối cùng thì chúng mình cũng để lạc mất nhau
Sau bao nhiêu tháng năm đã vẹn tròn hạnh phúc
Chiều tháng Bảy mưa rơi rả rích

Bởi bao nỗi giận hờn, bao ích kỉ vu vơ
Bởi bản tính trẻ con của em, bởi cái cách anh trưởng thành
thật nhanh hơn bản thân em vốn dĩ
Và cố chấp, rồi buông tay... và bỏ lỡ
Giữa một trời chiều ướt đẫm những cơn mưa
Ta bỏ lỡ nhau giữa biển người vô tận
Ta hối hả với những niềm say riêng, những trái tim ấm khác
Mà đâu dễ có đôi lần nhìn lại
Người bên ta những tháng năm ngông cuồng trẻ dại nhất
Lại chính là người đâu dễ kiếm ở mai sau
Là anh, là em...
Là những trái tim vốn dĩ thuộc về nhau nhưng lại vô tình bỏ lỡ nhau
bởi tháng năm ngờ nghệch.
Tuổi trẻ khờ dại
Năm tháng ngông cuồng.
Và ngày sau đi bên nhau sẽ là ai đó khác?
Liệu một ngày nếu chúng mình có duyên gặp lại
Một cái vẫy tay, một câu xin chào
Sẽ có thể không... như ngày đầu gặp gỡ?
Em còn nhớ không, những buổi về muộn, chúng ta đã chung nhau một chiếc ô nhỏ bé. Chỉ một chiếc ô nhỏ, mà anh thấy như một cõi bình yên của riêng mình, ngăn cách với thế giới mưa gió và ồn ào ngoài kia. Em nhẹ nhàng nép vào anh, mỉm cười. Những giọt mưa vẫn luôn đem khoảnh khắc ấy trở về trong anh. Giờ nơi em ở có mưa không? Và ai sẽ là người che em khỏi ướt?
Trong cơn mưa của em! (Thạch Phan)
Với bàn tay bé nhỏ
Em gói tròn những giọt mưa xinh
Rơi trong chiều
Tóc rối
Bởi những yêu thương đã vỡ tan
Em không còn thấy anh bên mưa nữa
Giọt mưa trong như mắt em ngày ấy

Ngập phố
Em khóc hay trái tim em
Vẫn cháy trong mưa như mặt trời bỏng rát
Chỉ còn những kỉ niệm thôi!
Gói tròn những giọt mưa
Dù anh cứ thế tan chảy
Trong cơn mưa của em…
Đọc bài thơ của Nguyên Mai, anh đã nghĩ đến em. Em từng nói rằng nếu phải khóc, em sẽ khóc dưới một cơn mưa. Để không ai nhìn thấy giọt nước mắt của mình, để nỗi đau trôi theo những giọt mưa lạnh buốt. Lúc đó anh đã mỉm cười và nói em thật trẻ con. Nhưng chỉ đến khi dầm mình trong cơn mưa, anh bất giác nhận ra mình đang khóc. Không, có lẽ chỉ là những giọt mưa thôi. Còn em thì sao?
Cho ta trốn dưới những cơn mưa (Nguyên Mai)
Cho ta trốn dưới tán mưa mùa hạ
Để nước mắt được tuôn rơi chẳng ngại ngần
Cho ta vùi mặt vào bờ cỏ ướt
Để quên đi cay đắng tủi hờn
Rồi gió sẽ dìu ta vào những cơn mơ
Và ánh nắng sẽ hong khô giọt nước mắt
Mỗi ngày trôi qua ta chẳng còn thảng thốt

Ta sợ bờ vai mình không đủ sức
Ta sợ đôi chân mình sẽ không còn muốn bước
Và bàn tay chỉ muốn buông
Xin cơn mưa mùa hè hãy giấu ta thật sâu
Trong tận cùng kí ức
Những chiều mưa bong bóng chưa kịp vỡ òa trên nền gạch ướt
Mình chẳng vội trở về dưới một chiếc ô chung
Có lẽ sau thật nhiều những đớn đau
Mình mới nhận ra hạnh phúc là bên nhau thôi, bình yên, lặng lẽ
Có lẽ sau những đêm khuya trở về trên lối mòn quạnh quẽ
Ta mới giật mình thèm một bàn tay
Ai dắt ta qua những đớn đau này?
Anh nhớ đôi mắt em, như những giọt mưa long lanh ướt. Mỗi lần đi trong màn mưa ấy, anh luôn thấy thoáng hiện bóng hình em. Tháng Bảy đã sắp kết thúc, những cơn mưa chẳng ngừng rơi. Chuyện đã thành cũ xưa, mà lòng chưa nguôi nhớ. Cao Nam Minh cũng kể những điều ấy trong bài thơ Tháng Bảy này em có về phố cũ.
Tháng Bảy này em có về phố cũ (Cao Nam Minh)
Tháng Bảy về hoa sấu rụng chưa em
Đưa bàn tay mình tìm trên phố nhỏ
Gốc cây già trên phố xưa còn đó
Mùa lại về còn nở những bông hoa
Tháng Bảy về anh lặng lẽ đi xa
Còn lại một mình: Em có về phố cũ?
Nỗi nhớ mong manh mình nghĩ rằng là đủ

Anh lạc mình đi về trên phố lạ
Cơn mưa chiều cứ cuốn trôi vội vã
Nỗi cô đơn cứ thế đến nao lòng
Tháng Bảy lại về, em còn nhớ hay không
Mình hẹn nhau bên chiều hoàng hôn đổ
Nắng Hồ Tây mênh mông con sóng vỗ
Mình xa rồi, ai đợi chờ - ai quên!
Bạn vừa lắng nghe Thơ Radio “Lạc nhau giữa mùa mưa tháng Bảy”. Nếu bạn muốn chia sẻ những tâm sự, sáng tác của mình đến chương trình, mời bạn truy cập website blogradio.vn, đăng nhập và gửi bài. Bạn cũng có thể tương tác với nhóm sản xuất bằng cách truy cập fanpage facebook.com/yeublogviet. Chương trình được thực hiện bởi nhóm sản xuất blogradio.vn, qua giọng đọc Tuấn Anh và Việt Nho. Xin chào tạm biệt và hẹn gặp lại.
Giọng đọc: Tuấn Anh & Việt Nho
Sản xuất: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.

Phụ Nữ Chỉ Khóc Vì Người Đàn Ông Xứng Đáng (Blog Radio 820)
Phụ nữ nếu rơi nước mắt thì chỉ nên khóc vì người đàn ông xứng đáng mà thôi.

Chỉ Là Không Cùng Nhau
Cây kẹo bạn thích lúc nhỏ đến năm 25 tuổi bạn vẫn có thể mua được nhưng vị của nó có còn như khi đó không? đương nhiên là không rồi. Huống chi là lòng người.