Phát thanh xúc cảm của bạn !

Replay Blog Radio: Tìm em nơi đâu giữa kiếp này?

2022-02-24 00:05

Tác giả: Hoàng Nguyên Nguyễn Giọng đọc: Thắng Leo, Bạch Dương

blogradio.vn - Tôi là một bác sĩ tâm lý, thế giới quan của tôi bao năm nay đều được xây dựng dựa trên lý trí và cơ sở khoa học tự nhiên. Chỉ duy lần này, tôi tình nguyện nghe theo trái tim của mình. Tôi tìm em đã ngàn năm, cuối cùng, cũng thấy được em giữa kiếp này. Và lần này, tôi nhất định sẽ giữ chặt lấy em…

***

Trong Replay Blog Radio phần trước chúng ta đã lắng nghe phần 1 truyện ngắn Người đến từ giấc mơ của tác giả Tiêu Dao. Truyện ngắn được lấy cảm hứng từ sự kiện lịch sử về công chúa An Tư thời Trần. Nàng công chúa phải kết hôn với Trấn Nam Vương Thoát Hoan để quân dân nhà Trần có lợi thế trong cuộc chiến chống quân Mông Nguyên lần thứ 2 năm 1285. Nhiều trăm năm sau sự kiện đó, hai nhân vật của thời hiện đại là bác sĩ Lâm và cô giáo dạy nhạc tên An có những giấc mơ kỳ lạ về tiền kiếp của mình. Mời bạn lắng nghe phần tiếp theo của câu chuyện.

4. Áo cưới đỏ như màu máu

Từ năm mười tám tuổi, tôi đã bắt đầu mơ những giấc mơ kỳ lạ về một thiếu nữ đến từ ngàn năm trước. Trong mộng, tôi cũng chính là nàng, dùng đôi mắt của nàng mà nhìn ngắm thế giới – một thế giới đối với tôi thập phần xa lạ, cũng thập phần quen thuộc. Ở thế giới đó, người ta gọi tôi là “công chúa”, từ nhỏ đã dạy tôi cầm, kỳ, thi, họa, cũng dạy tôi một điều: thân là công chúa, tôi không có quyền sống cho riêng mình.

Tôi không chỉ là bản thân mình, mà còn là con gái của Thái Thượng Hoàng, là em gái của Đức Vua, là công chúa của toàn dân.

Mười tuổi, tôi rời khỏi hoàng cung, bắt đầu cuộc sống giữa dân gian.

Trong truyền thống của hoàng tộc, trước tôi đã có không ít công chúa, vương thân lựa chọn tới sống và sinh hoạt giữa nhân dân, có người hành nghề y khám bệnh, có người dạy học, dạy đàn hát thơ ca, có người dạy dân trồng dâu nuôi tằm, dệt lụa... Tôi thì không tài giỏi tới mức đó, chỉ có thể làm chút trà an thần, làm chút hương liệu để tặng cho người dân quanh vùng, thỉnh thoảng dạy cho các thiếu nữ vài kỹ năng đàn hát, viết chữ, vẽ tranh…

blogradio_timemnoidaugiuakiepnay

Những giấc mơ cứ liên tục và đều đặn tìm tới mỗi đêm như vậy, tính tới nay đã sắp chẵn mười năm. Sau khi mặt trời khuất bóng, chỉ cần chìm vào giấc ngủ, tôi dường như ngay lập tức bước sang một thời không hoàn toàn khác biệt. Mười năm, ban ngày tôi đều đặn đi học, tốt nghiệp, rồi làm việc, ban đêm lại sống cuộc sống của một nàng công chúa trong những giấc mơ.

Trong suốt mười năm đó, có một hình bóng người con trai không ngừng lặp đi lặp lại.

Chàng là hàng xóm của tôi nơi dân gian, cũng là người cùng tôi lớn lên, bầu bạn cùng tôi trải qua những năm tháng mơ mộng thanh bình.

Thành Thăng Long bốn mùa như tranh vẽ. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày tôi đều có chàng ở bên chia sẻ.

Mùa xuân, chàng sẽ trèo lên cây, ngắt những bông ngọc lan trắng muốt thả rơi xuống sân gạch. Tôi đứng chờ ở dưới, lượm hoa về ướp trà, pha hương liệu, lại len lén đem nó gửi vào những chiếc túi vải, ném qua bức tường gạch cao quá đầu người, tặng lại cho chàng.

Mùa hè nắng lên cao chót vót, tôi đem những bức tranh hong đầy khoảng sân u tịch. Trên cành ngọc lan, có một chàng trai cầm cuốn sách, lẩm nhẩm ôn luyện, chờ ngày báo danh dự thi.

Mùa thu gió hiu hiu thổi, cây ngô đồng nhẹ buông lá rụng, tôi ôm đàn tựa gốc cây, đàn lên khúc nhạc chàng vì tôi mà soạn. Tiếng sắt chen với tiếng cầm, gửi gắm vào đó bao tâm tư tình cảm mà hai chúng tôi chưa từng nói thành lời.

Mùa đông mây xám đầy trời, tôi dệt tơ thành áo, lén dì Năm gửi sang cho người thư sinh cạnh nhà…

Tháng năm bình dị như dòng nước chảy. Ngày tôi mười sáu, chàng hứa hẹn cùng tôi năm tới sẽ gắng thi đậu Trạng Nguyên, công thành danh toại, lúc đó sẽ xin hoàng huynh được đón tôi về.

Ngày ấy đã thành lệ, mỗi thiếu nữ khi bước vào tuổi cập kê đều sẽ bắt đầu may áo cưới cho mình. Từ trồng dâu, nuôi tằm, ươm tơ rồi đến dệt lụa, nhuộm vải, thêu thùa… mỗi công đoạn đều tốn mất mười ngày nửa tháng. Thế nhưng, có thiếu nữ nào lại không muốn được tự tay gửi gắm trong từng đường kim mũi chỉ những tâm tư tình cảm đẹp nhất, những ước nguyện hạnh phúc chân thành nhất của bản thân mình? Tôi mất ròng rã hơn một năm, cuối cùng cũng có thể hoàn thành bộ hỉ phục trước kỳ chàng ứng thí.

wabi-sabi

Tơ lụa thướt tha thêu uyên ương, đỏ tươi như ráng chiều ngày chúng tôi lần đầu gặp mặt. Nắng mới phủ đầy sân vắng, áo cưới như một dải mây phấp phới trước mái hiên. Tôi ngắt một nhành hoa lan, ủ hương thơm ngọt ngào đó vào giữa những lần vải phẳng phiu, nâng niu nó như thể báu vật trân quý nhất thế gian. Dì Năm thấy vậy chỉ lắc đầu mỉm cười đầy từ ái.

- Công chúa mặc váy cưới chắc chắn sẽ rất đẹp.

Lời của dì giống như một tách trà pha mật, dịu dàng ngấm vào trong lòng tôi.

Tơ lụa như một dải mây vắt ngang trời, sa vào đáy mắt người thương lại phiêu linh như cánh bướm bay qua. Chàng tựa bên bờ tường gạch, ánh mắt hạnh phúc và si mê nhìn vạt áo đỏ rực bay bay, hưởng ứng dì Năm mà gật đầu, nở một nụ cười:

- Công chúa vốn đã rất đẹp.

Tôi là một công chúa, nhưng tôi cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, cũng sẽ biết yêu, biết chờ mong, biết ao ước một mái ấm nho nhỏ, có người tôi thương sáng tối chung đôi, có một mảnh vườn xanh biếc rau và ngát hương hoa, có một mảnh sân nho nhỏ, nuôi mấy đôi gà béo mập, có một bầy nhóc dễ thương…

Nhưng tôi không ngờ, hạnh phúc nhỏ bé bình dị tưởng chừng như đã sắp nằm gọn trong lòng bàn tay ấy, chỉ sau một đêm đã vỡ nát tan tành...

Mùa xuân năm ấy, quân giặc từ phương Bắc đánh xuống, người đông thế mạnh, một đường tàn sát từ biên giới tới đồng bằng, chẳng mấy chốc đã tràn tới bao vây kinh thành.

Tôi lớn lên trong thời bình, chưa từng thấy cảnh binh đao loạn lạc. Cuộc sống của tôi đầy tiếng nhạc và ý thơ, chưa một lần vương tiếng vó ngựa cùng trống trận. Thế nhưng, chỉ sau một đêm, vùng đất phù sa bồi đắp hàng ngàn năm, vốn yên bình, trù phú biết bao, nay lại ngập trong binh đao khói lửa. Tiếng rên xiết át đi tiếng đàn hát, cười đùa. Máu đỏ thấm ướt đất nâu. Nước sông mặn vị nước mắt.

Tin thua trận liên tục truyền về, cả kinh thành đều chìm trong hỗn loạn. Nhưng không một ai trong chúng tôi có ý định đầu hàng. Lần lượt, ngay cả những thư sinh vốn bị coi là dài lưng tốn vải, trói gà không chặt cũng gác lại bút nghiên, đem sức mọn góp vào cuộc chiến bảo vệ đất nước. Chàng trai của tôi cũng không ngoại lệ.

Chàng cùng tôi nói lời từ biệt trước khi tòng quân vào đêm rằm nguyên tiêu.

Hoa đào nở muộn thưa thớt run rẩy trong gió, thả những cánh hoa mong manh vào không trung. Mặt trăng sóng sánh rải từng giọt lệ vàng xuống nhân gian, nhuộm lên váy cưới đỏ như màu máu.

Chàng áp bàn tay trên má tôi, ngàn vạn lời muốn nói cũng chỉ có thể gửi vào một ánh nhìn lưu luyến. Giữa cái lạnh se se của đêm xuân, đôi tay chàng mang theo hơi ấm, là thứ duy nhất chống đỡ lấy cả thể xác và linh hồn của tôi vào lúc này.

Tơ lụa đỏ rực nhuốm ánh trăng, như một dải mây la đà… Chàng nhoẻn cười, lau giúp tôi giọt lệ đã lăn dài trên gò má:

- Công chúa mặc áo cưới, đúng là rất đẹp.

my-nu-1

5. Tìm người trong… tiền kiếp

Tôi tới lớp dạy đàn của An sau khi kết thúc công việc tại phòng khám.

Cô dạy ở nhà riêng – một ngôi nhà đậm nét cổ kính ẩn mình dưới tán ngọc lan và giàn hoa thiên lý, tĩnh lặng tới mức dường như tách biệt hoàn toàn với phố phường Hà Nội sầm uất bây giờ. Tôi bấm chuông, mơ hồ có cảm giác ngôi nhà này đáng ra không thuộc về hiện tại, mà phải thuộc về kinh thành Thăng Long của những năm xưa cũ, phồn hoa tấp nập, nhưng cũng thanh nhã, dịu dàng.

Tiếng đàn tranh réo rắt như nước chảy tuôn qua khe cửa, lò hương trầm mơ hồ nhả những làn khói mỏng manh, mang theo mùi thơm như có như không của hoa ngọc lan nhuộm kín bầu không khí. An ngồi bên khung cửa sổ, mười ngón tay thon dài như búp hoa lan lướt trên phím tơ đàn, dạo một khúc nhạc buồn man mác.

“…Tình đã cũ khi qua khung cửa mới dứt vạn lần thương

Người đã cũ trên son môi người mới yêu dấu ta mang

Lá ngô đồng nhẹ rơi vì ai

Đứng đó trăm năm có thấy đau lòng

Chỉ cần một nụ hôn ái ân vẹn nguyên…”

Tiếng đàn theo nhịp hát dìu dặt, thánh thót rót vào bên tai, quyện lấy làn khói hương mông lung hư ảo. Bóng hình An ở trước mắt tôi tựa như nhòe đi, chập chờn nhập làm một với thiếu nữ trong mộng hằng đêm. Cũng là suối tóc đen êm dịu như mây trời, cũng là những ngón tay như búp lan e ấp đầu cành, cũng là vạt áo trắng như ánh trăng đọng lên nụ hoa hàm tiếu…

Trong giấc mơ của tôi cũng từng có những buổi chiều như thế này, hoa lan rơi lả tả vương trên phím đàn, thiếu nữ mặc áo trắng ngồi trong góc sân rêu phong, giọng hát đượm buồn nhè nhẹ tan vào hoàng hôn hoang hoải:

“Nhà trưa vắng chẳng bóng người

Hiu hiu gió thổi, mai cười trước sân

Én niệm tổ cũ, đi tầm

Xuân tàn, ve vội lâm râm chào mùa

Ngự trên sóng nước, sen đùa

Vươn mình măng mải chen đua bên rào

Tựa ngô đồng, thú tiêu dao

Sách xưa để mặc gió nào lật trang…”

Trong khóe mắt nàng đong đầy hình ảnh một trời hoa rơi, sóng sánh tựa như ánh trăng nơi đáy giếng… Tôi đã chìm đắm trong ánh mắt đó, cho tới tận khi tiếng đàn réo rắt bất thần ngừng lại, kéo tôi thoát khỏi dòng suy tưởng miên man.

Từ buổi gặp mặt cùng An lần đó tại quán café, thiếu nữ nhặt hoa lan trong giấc mộng bao năm qua dần dần lộ rõ dung nhan, thay vì chỉ để cho tôi một hình bóng mơ hồ cùng một nốt ruồi son bên cổ trái. Dù là bác sĩ tâm lý, nhưng hiện tại, chính tôi bỗng dưng cảm thấy lòng mình hoang mang tột độ. Tôi không có cách nào phân rõ, là bản thân mình bị An ảnh hưởng mới mơ thấy gương mặt của thiếu nữ nhặt hoa lan giống hệt với cô, hay chính là thiếu nữ trong mơ vốn phải mang dung mạo đó?

Trong lúc tôi vẫn đang ôm tâm trạng rối bời ngồi trên bàn đá dưới gốc ngọc lan chờ đợi, thì An đã kịp thu dọn xong nhạc cụ, ôm theo một khay trà ra ngoài. Cô thả những búp chè đều tăm tắp ủ thêm cánh ngọc lan trắng muốt vào ấm men xanh. Mùi thơm ngọt ngào thanh thản nhè nhẹ tuôn ra, ru dịu từng giác quan. Hương vị man mác mà thấm vào tận tâm can này, với tôi đã thập phần quen thuộc. Trong những cơn mơ lặp đi lặp lại, tôi từng thấy rất nhiều lần hình ảnh nắng vàng như mật phủ lên từng hàng nong tròn gác trên giá gỗ, phô bày những búp chè xanh đều tăm tắp…

- Xin lỗi An vì đã tới làm phiền. Chỉ là, tôi muốn nghe nhiều hơn về những giấc mơ của An. Như vậy có được không?

Gió lùa qua tán ngọc lan xanh mướt xào xạc, rọi xuống bàn đá nơi hai chúng tôi ngồi từng đợt hoa nắng lao xao.

- Tất nhiên là được – An mỉm cười, những ngón tay nhỏ nhắn hơi thu vào trong tay áo rộng. Giọng nói của cô chợt trở nên xa xăm, hoang hoải như những buổi chiều đầy nắng – Chỉ có điều, nó là một giấc mơ buồn…

xuyen-khong-2

6. Hai bờ sinh tử

Những giấc mơ của tôi từng rất sinh động, khi thì ngọt ngào ấm áp, lúc lại bình dị an lành. Nhưng càng ngày, nó lại càng xám xịt và ảm đạm.

Phòng tuyến sông Nhĩ Hà thất thủ, hoàng huynh cắn răng ra quyết sách “vườn không nhà trống”, tất cả tạm rút khỏi kinh thành.

Tết nguyên đán sắp tới, nhưng thành Thăng Long chỉ còn lại những dãy nhà trống trải, tựa như một vùng đất chết. Không có trẻ con chạy khoe áo mới, không có gió đông hây hây trên má những thiếu nữ ngại ngùng, không có người người lo sắm tết, không có xác pháo nhuộm hồng đầu ngõ, góc sân… Cả một tòa thành từng trù phú và yên bình, giờ chỉ còn trơ lại những cành đào nở sớm hao gầy đứng dưới bầu trời bàng bạc.

Chàng trai nhà bên tòng quân ra trận, trận địa của chàng cũng chẳng cách tôi bao xa, ngay phía bên kia của bờ sông Nhĩ Hà. Bờ bên này đã từng là nương dâu xanh bát ngát, nơi tôi hái những lá dâu bánh tẻ nuôi tằm dệt lụa may áo cưới. Bờ bên này đã từng có những đêm nguyên tiêu mênh mang sóng nước, tôi cùng chàng thả đèn hoa đăng, nguyện cho quốc gia ngàn năm thái bình, nguyện cho chúng tôi trăm năm vĩnh kết…

Gió đông len lỏi vào những trận mưa bụi lây rây, khiến lòng người cũng trở nên nặng trĩu. Ngọn đèn dầu lờ mờ chiếu rọi một vùng bóng đêm nơi căn gác mái, nơi tôi mỗi ngày đều viết một thẻ bài cầu bình an treo lên cửa sổ, nguyện chàng gặp hung hóa lành giữa chốn sa trường.

Nhưng thần phật không hề nghe thấy ước nguyện của tôi. Hoặc giả, người nghe thấy, nhưng không xót thương cho tôi.

Tôi chờ hoài, chờ mãi, chỉ chờ được một mảnh chiến bào nát bấy loang lổ những vệt máu khô.

Chàng đã hi sinh thân mình ngay tại bờ bên kia của sông Nhĩ Hà, để chặn đứng đợt tiến công vượt sông của địch, thi thể cũng bị nước cuốn trôi, chỉ còn một mảnh chiến bào mắc lại giữa khe đá, lưu luyến không rời.

Tôi run rẩy nhận lấy mảnh chiến bào nát tươm. Tôi từng nghĩ mình sẽ gào, sẽ khóc, sẽ chết ngay lập tức vì nỗi đau đó.

Nhưng không hề.

Tôi chỉ đơn giản là chết lặng.

Thậm chí, nước mắt cũng không thể rơi lấy một giọt.

tinh-yeu-1

Ngày hôm đó, trời đổ mưa to. Có lẽ ông trời biết tôi không thể khóc, nên đã thay tôi thương khóc tiễn đưa chàng. Bầu trời tối đen như mực, gió đông gào thét ngoài song cửa sổ. Tôi thắp lên hai ngọn nến hồng, lần thứ hai khoác lên người áo cưới, ôm mảnh giáp vương đầy máu đào đó, cùng chàng lạy tạ đất trời.

Một lạy, cảm tạ ông trời tác hợp, cho hai ta gặp nhau.

Hai lạy, cảm tạ tổ quốc, cho hai ta một đoạn thanh xuân yên bình.

Ba lạy, cảm tạ người, đã hẹn cùng ta sinh tử không rời, kiếp này chưa thành, nếu có kiếp sau, nhất định không dám phụ người…

Đêm đó là lần đầu tiên tôi uống rượu. Một chén nho nhỏ, nhưng đốt cháy cả ruột gan.

Rượu rất thơm, nhưng cũng rất cay, rất nồng nàn, nhưng cũng vô cùng rát buốt. Có cơn gió nào vừa lướt qua khung cửa, đem theo mưa ướt mát lạnh một góc hiên, đem theo băng giá giăng mắc phủ kín cõi lòng.

Tôi biết, kể từ đêm nay, linh hồn tôi có lẽ cũng đã chết theo chàng…

7. Người nay kể lại chuyện xưa

Ngọc lan rơi rớt quanh bàn đá, cánh hoa trắng muốt tựa làn da thiếu nữ. Trà đã nguội bớt, mơ hồ nhấp được vị đắng chát len lỏi trong làn nước xanh xanh. An thu hai bàn tay vào sâu hơn trong tay áo rộng, bờ mi khe khẽ rủ xuống, giấu đi tất thảy tâm tư vào trong đáy mắt vời vợi của mình.

Cô kể cho tôi nghe câu chuyện một nàng công chúa vì nghĩa nước mà dâng mình cho địch.

Năm đó, công chúa vừa tròn đôi tám, xinh đẹp như một đóa hoa lan, viên mãn như trăng đêm rằm. Vậy nên, khi nàng tới tìm cha và anh trai, xin được hi sinh vì nước, tình nguyện biến mình thành cống phẩm dâng cho tướng địch, hòng làm nội gián cho quân ta, chẳng một ai nỡ đồng tình.

Nhưng tâm ý công chúa đã quyết.

Nàng quỳ xuống trước bệ rồng, cơ thể nhỏ nhắn, sống lưng thẳng tắp ngạo nghễ trong chiếc giao lĩnh trắng đơn bạc, dịu dàng mà cương quyết thưa:

- Bẩm cha, bẩm anh. Chính hai người đã dạy con rằng: trước khi học cách làm một công chúa, con phải học cách làm người, nhưng trước khi sống cho mình như một con người bình thường, con phải không bao giờ được quên trách nhiệm của một công chúa. Lời cha và anh dạy, con một khắc cũng chưa dám quên.

Đôi mắt nâu thăm thẳm của nàng tựa như sóng nước sông Nhị Hà, bình lặng mà mạnh mẽ, khiến Thái Thượng Hoàng và Hoàng Thượng phải ngậm ngùi rơi lệ.

Sinh ra làm một công chúa, rốt cuộc là phúc hay là họa của nàng? Nàng không biết, cũng không muốn biết. Nàng chỉ biết, đổi một nàng công chúa lấy cơ hội bảo vệ chủ quyền của dân tộc, cuộc mua bán này, nàng vẫn tính là lời…

Công chúa đứng trước sân tòa lầu vắng vẻ, lặng lẽ ngước mắt nhìn trời, cẩn thận ngắm kỹ lại từng góc sân, từng tán cây đong đầy kỷ niệm. Mưa bụi sa vào trong đáy mắt nàng, nhuộm lên một trời thương nhớ. Mùa xuân hẹn ước đã tới, nhưng người năm xưa hẹn ước cùng nàng đã không còn, chỉ có ngọc lan vẫn nhớ lời thề năm cũ, đúng ngày xuân về lại nở ra hoa trắng, hương thơm phủ ngát một vùng trời.

Cánh hoa như mưa trút xuống, quay quắt giữa không trung. Công chúa đổi áo trắng thành áo đỏ, tô lên môi son chưa từng tô, vẽ nên mày ngài trước nay chưa từng điểm, ôm đàn dạo một khúc ca ly biệt. Tạm biệt quốc gia đã nuôi nàng khôn lớn, tạm biệt người thân đã bao bọc yêu thương nàng, tạm biệt, vị hôn phu của nàng – người đã vì đất nước mà vĩnh viễn không về.

Mùa xuân năm ấy, mưa bụi phủ đầy trời. Công chúa mặc áo cưới, áo cưới đỏ như màu máu, chân trần đạp lên cát bụi mà một mình đi tới quân doanh của địch. Bờ sông hiu hiu gió thổi, không có hương ngọc lan thơm ngát, chỉ có mùi máu tanh cùng mùi rỉ sắt lạnh lẽo cứa vào da thịt. Bên tai nàng văng vẳng từng lời răn dạy: “Con không chỉ là một cô gái, con còn là một công chúa. Là một công chúa, con phải sống cho dân, cho nước trước khi sống cho chính bản thân mình.”

Tiễn nàng đi tới quân doanh địch ngày đó không có tiếng pháo vang trời, xác pháo hồng rợp đất, không có rượu hoa say lòng người, không có dân chúng nô nức chúc phúc, thậm chí, một người thân, một vệ binh đưa nàng đi cũng không có.

Mùa xuân năm ấy, một dải sông Nhĩ Hà ngổn ngang ảm đạm. Cờ chiến của địch tung bay phấp phới phủ rợp bờ bên kia. Công chúa đứng ở bờ bên này, lưu luyến ngoảnh đầu nhìn lại, quỳ gối bái lạy quê nhà ba lần mới bước chân lên thuyền, đem mình thành cống phẩm cầu hòa.

Khói bay đầy trời, tàn lửa vương vãi…

Gió sông phần phật lùa tung vạt áo, giống như níu lấy chân nàng. Nước xiết ngăn thuyền rời bến, cuộn lên phù sa đục ngầu như nhuộm máu. Công chúa rút nhành ngọc lan cài trước ngực thả xuống nước, chắp tay thành khẩn cầu nguyện:

- Kiếp này, xin cho hai ta được trọn nghĩa chung cùng đất nước. Nếu có kiếp sau, xin được cùng người vẹn mối tình riêng.

Nàng vừa khấn dứt lời, trời bỗng dưng trong lại, nước bỗng dưng êm ả, róc rách vỗ lấy thân thuyền như lưu luyến khóc thương.

Con thuyền nhỏ lẳng lặng rẽ sóng đi sang quân doanh của địch, mong manh như chiếc lá rụng trôi nổi giữa dòng đời. Mưa bụi đầy trời, dệt nên một nỗi sầu man mác…

Thuyền nhỏ vừa cập bến, công chúa vừa đặt chân lên bờ sông bên kia, nhành ngọc lan trắng muốt lập lờ trôi giữa dòng cũng chìm vào đáy nước, không còn mảy may dấu tích. Mà nơi nhành hoa chìm xuống, cũng chính là nơi vị hôn phu của công chúa tử trận hôm nào…

tien-kiep-2

Lịch sử kể lại rằng, mùa xuân năm đó, hoàng tử nước láng giềng cậy nước lớn mang quân sang xâm lược, một đường đánh thẳng tới bờ sông Nhĩ Hà. Quân giặc người đông thế mạnh, quan quân nước Việt chống đỡ không lại, tử trận vô số. Vào lúc đức vua đau đầu chưa tìm ra kế hoãn binh để thay đổi tình thế, em gái út của ngài – vị công chúa năm đó mới tròn đôi tám – xin được lấy chính bản thân mình làm cống phẩm, dùng mỹ nhân kế trà trộn vào trại địch, làm nội gián.

Nàng xinh đẹp, thông minh, không chỉ giỏi thơ ca, còn giỏi đàn hát, nhảy múa, được hoàng tử nước láng giềng yêu thích giữ lại hầu hạ bên người, cưới nàng làm thiếp, còn hứa hẹn sau khi chiếm được kinh đô, sẽ mang nàng về thiên quốc, phong nàng làm phi. Công chúa cũng nhờ vào hắn yêu thích mà nghe được không ít tin cơ mật, mạo hiểm truyền về cho hoàng huynh.

Quân ta nhanh chóng lật ngược thế cờ, trước tiên thiêu cháy kho lương của giặc, sau đó, triệt phá kho quân dụng, vũ khí, ngăn ngắn nửa tháng bức giặc phải thua liểng xiểng, kẻ tháo chạy, kẻ quy hàng.

Ngày quân Việt toàn thắng cũng chính là tiết thanh minh, một dải bờ sông cỏ xanh lấm tấm, hoa dại vươn mình. Công chúa khoác lên áo cưới đỏ như màu máu, trước ngực cài một nhành hoa lan trắng muốt. Nàng nở một nụ cười, lắng nghe tiếng hò reo chiến thắng dậy cả một mảnh đất phù sa, ngắm khói lửa còn vương đầy trời, hướng về kinh thành lạy tạ rồi gieo mình xuống sông.

Dòng nước tựa như giang tay ra đón lấy nàng. Nàng giống như một vầng mặt trời rực rỡ giấu mình vào lòng biển, trong nháy mắt liền biến mất, chỉ để lại trên sóng nước dập dềnh một nhánh hoa lan…

8. Chấp niệm

An kết thúc câu chuyện với một giọt lệ lướt qua gò má, rơi xuống những ngón tay trắng muốt. Hương ngọc lan êm ái phủ quanh chúng tôi, sắc áo cô ấy trắng tới đau lòng... hệt như cảm giác đau đớn khó tả gặm nhấm tâm can mỗi lần tôi tỉnh dậy từ giấc mộng.

Đêm hôm đó, giữa giấc ngủ chập chờn, tôi mơ thấy một trời gươm giáo nhuốm máu, bờ sông ngổn ngang xác chết.

Sóng nước vỗ về quanh người, tâm trí của tôi tựa như bay về một miền hoang hoải. Vết thương trên ngực vẫn không ngừng rỉ máu, hòa cùng phù sa và đất bùn.

Phải, tôi nhớ ra rồi, người thiếu nữ cùng tôi ước hẹn, trong tên có một chữ “Tư”.

“Tư” là dung nhan diễm lệ, là dáng dấp thùy mị; “Tư” là thiên phú hơn người, thông minh lanh lợi; “Tư” cũng là nhớ mong không thôi, chấp niệm không dứt.

Nàng là công chúa, trời ban nàng nhan sắc diễm lệ, lại ban nàng tư chất hơn người. Một người con gái cao quý là vậy, tốt đẹp là vậy, lại đồng ý ước hẹn cùng một thư sinh hai bàn tay trắng như tôi. Nàng là diễm phúc mà tôi may mắn có được. Chỉ tiếc, một lời ước hẹn cùng nàng trăm năm gắn bó, tôi cũng không thể thực hiện cho nàng…

tien-kiep-1

Giờ phút này, giữa lúc cận kề sinh tử, trong đầu tôi chỉ không ngừng lặp đi lặp lại hình bóng cùng những kỷ niệm với nàng. Ngày tiễn tôi tòng quân, nàng đã bảo rằng, “dù sinh hay tử, chúng ta vĩnh viễn không rời. Người ta có thể sinh ly, cũng có thể tử biệt. Nhưng chỉ cần chúng ta vẫn luôn sống trong tâm trí của người còn lại, chúng ta nhất định có thể một lần nữa tìm thấy nhau.”

Nở một nụ cười, tôi khó nhọc đưa tay tìm trong ngực áo, dưới lần giáp là một chiếc túi nhỏ, đựng đầy những búp trà ướp cánh ngọc lan.

Chiếc túi vốn thuần sắc trắng, nay đã nhuốm ướt máu tươi. Trà vốn thơm hương hoa lan, nay đã nhuộm tanh vị máu.

Tôi biết, một kiếp đó, tôi đã phụ nàng…

Nước mắt chan hòa trên mặt, rơi xuống thấm ướt gối. Tôi bàng hoảng tỉnh dậy từ cơn mơ, trong ngực trái không ngừng dội lên từng cơn đau nhói.

Ngay lúc này, tôi chỉ muốn mở tung cửa, xuyên qua màn đêm lạnh lẽo mà chạy ngay tới căn nhà nhỏ ẩn mình dưới tán ngọc lan, ôm chặt lấy An vào lòng, thay em lau đi giọt lệ ngàn năm trước tôi không thể lau sạch, thực hiện lời thề ngàn năm trước tôi đã nuốt lời.

Tôi là một bác sĩ tâm lý, thế giới quan của tôi bao năm nay đều được xây dựng dựa trên lý trí và cơ sở khoa học tự nhiên. Chỉ duy lần này, tôi tình nguyện nghe theo trái tim của mình.

Tôi tìm em đã ngàn năm, cuối cùng, cũng thấy được em giữa kiếp này.

Và lần này, tôi nhất định sẽ giữ chặt lấy em…

Truyện ngắn: Người đến từ giấc mơ (Phần 2 – Hết)

Tác giả: Tiêu Dao

Giọng đọc: Bạch Dương, Thắng Leo

Thực hiện: Hằng Nga

Thiết kế: Hương Giang

Xem thêm:

Hoàng Nguyên Nguyễn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top