Chúng ta của hiện tại là hai kẻ xa lạ với những ký ức đã từng vì nhau
2022-02-09 11:30
Tác giả: Mèo Bánh Bèo Giọng đọc: Hà Diễm
Chúng ta của năm ấy, yêu một người cứ ngỡ là mãi mãi. Chúng ta của hiện tại mới hiểu ta chỉ là những người đi ngang qua cuộc đời nhau. Người dưng, người thương rồi cuối cùng vẫn trở thành người lạ. Mời bạn đến với lá thư tâm sự được gửi đến từ Mèo Bánh Bèo.
Lúc mới yêu, ta luôn nhìn cuộc sống bằng lăng kính màu hồng, khi cả hai đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào, trong đầu chẳng nghĩ đến sẽ có ngày chúng ta buông tay nhau, quay lưng lại và đi về hai hướng, coi nhau như hai người xa lạ.
Cuộc sống vốn chẳng thể biết trước được điều gì, nay đây mai đó, vật đổi sao dời, cứ sống ở hiện tại nào đoán trước được tương lai sẽ như thế nào và vẽ lên câu chuyện ra làm sao, mọi thứ đều vô định không có gì là chắc chắn cả.
Chúng ta gặp nhau sau khi anh tan vỡ một mối tình khờ dại trong im lặng, cô ấy quay lưng đi mà chẳng hề cho anh biết bất cứ một điều gì. Rồi em đã đến, bên cạnh anh, quan tâm chia sẻ, kéo anh ra khỏi nỗi buồn không tên đang nhấn chìm anh bơ vơ trong men rượu.
Ngày ngày tháng tháng bỏ hết mọi phiền muộn và nỗi đau trong quá khứ, anh bước ra khỏi tấm màn sương mờ đục mà cô ấy để lại, anh nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay em, nắm thật chặt, chúng ta bên nhau trong sự ủng hộ của bè bạn, gia đình, một cuộc tình thật đẹp và tròn trịa.
Năm cuối Đại học, cả hai như đang chập chững bước vào đời với cái ý chí đợi nhau ra trường, kiếm tìm một công việc ổn định, cùng nhau vượt qua mọi sóng gió để tìm đến bến bờ yên ấm của hạnh phúc. Chúng ta như hai con cá nhỏ nương tựa vào nhau, cùng nhau tiến dần ra đại dương mênh mông cuộc sống.
Những vấp ngã đầu đời, công việc tiền bạc dần xâm chiếm cuộc sống của cả hai, có lúc tưởng chừng như gục ngã nhưng động viên nhau cùng cố gắng. Nhớ những ngày đi ra đường, trong túi hai đứa vét mãi mới đủ tiền hai cốc nước mía vỉa hè, hay thật vui mừng cầm những đồng lương đầu tiên, anh và em đi ăn những món thật ngon rồi chia đôi nhau ra trả tiền. Rảnh rỗi anh lại chở em đi dạo lòng vòng quanh phố với chiếc xe máy cà tàng của bố anh cùng cái ôm của em từ phía sau thật chặt kể cho nhau nghe tất cả mọi chuyện trên đời, bất kể trời mưa hay là nắng, em thích là được.
Tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết và mộng mơ với suy nghĩ giản đơn chỉ bên nhau là đủ, chỉ cần bình yên như thế này thôi là đã thật hạnh phúc rồi. Ấy vậy mà vượt qua ngần ấy chuyện, chúng ta lại chia tay trước sự ngỡ ngàng của bạn bè và gia đình sau bốn năm gắn bó, bên nhau lúc chúng ta chẳng có gì và trở thành hai người xa lạ khi cả hai đều có sự nghiệp dần ổn định. Việc kiếm tiền và ma lực của nó khiến anh dần thay đổi, cuộc sống anh xung quanh phần lớn chỉ tiền và địa vị trong công việc, tiếp xúc nhiều với mọi thứ thì anh bắt đầu có những cái nhìn khắt khe với em nhưng lại nhẹ nhàng với người lạ, anh đem hết sự ngọt ngào vun đắp cho các mối quan hệ ngoài xã hội rồi mang mọi bực bội, muộn phiền về tặng lại cho em.
Có lẽ đã quá quen thuộc nên anh cảm thấy không cần thiết nữa, em ở ngay đây rồi, chẳng thể nào rời xa. Nhưng anh nào có biết, mọi sự vô tâm hời hợt như những nhát dao cứa vào lòng em mỗi ngày, nó đau một cách âm ỉ và lớn dần theo từng ngày. Những buổi hẹn hò dần ít đi, anh tập trung nhiều vào cái gọi là giải trí sau giờ làm việc căng thẳng cùng những đồng đội trong game online hoặc những cuộc nhậu thâu đêm với bạn bè và để em một mình héo mòn nơi góc tối.
Em chơi vơi và lạc lõng, tự mình gào thét và giãy giụa trong màn đêm cô quạnh, phía trước là bóng lưng anh thật gần nhưng em chẳng thể nào với tới và anh cũng không hề ngoảnh mặt lại để nhìn em lấy một lần. Đến cái giao hẹn giữa chúng ta rằng khi em mệt mỏi hay buồn phiền anh có thể đến và cho em một cái ôm, để em cảm thấy được bình yên, bớt trống trải mà thật sự anh đã đưa cái giao hẹn ấy vào dĩ vãng mình em chờ đợi.
Anh cũng đã quên mất rằng, anh có công việc nhưng em cũng có, em cũng mang những nỗi lo, những sự căng thẳng mệt mỏi như anh, chỉ mong đêm về được anh san sẻ mà đâu ngờ được rằng đêm về xung quanh chỉ một mình em.
Chúng ta cãi nhau nhiều hơn, không còn vui vẻ với nhau như trước, từ những chuyện vô cùng nhỏ nhặt chúng ta người đắp kẻ xây và cùng phá tan tành tất cả mọi thứ, suy nghĩ của chúng ta dần rẽ ra hai hướng từ lúc nào chẳng hay, mọi ngây thơ hồn nhiên buổi ban đầu dần không còn xuất hiện nữa thay vào đó là sự hời hợt đến vô tâm.
Cái sai đầu tiên của em có lẽ là quá trọng tình cảm, quá chú tâm vào anh, lúc nào cũng mong anh thành công và hoàn thiện để làm chỗ dựa cho em dựa vào nên em đã bỏ hết tất cả mối quan hệ tập trung hết vào tình yêu của chính mình để rồi tự một mình héo tàn trong đó.
Có tâm sự, có những nỗi buồn chả dám chia sẻ với ai mà anh thì lại hờ hững như chẳng bận tâm điều gì. Cái sai thứ hai đó chính là tin rằng anh sẽ vì em mà thay đổi nhưng thật ra anh chẳng hề thay đổi vì bản tính là vốn dĩ, trong cơn say ngập ngụa anh lại làm tổn thương em bằng những thái độ và hành động mà anh đã từng... Để rồi một ngày không còn chịu nổi nữa, em cất bước rời đi, vì lòng tự tôn anh không níu kéo với cái suy nghĩ em sẽ chẳng thể đi đâu, đến khi biết em đi thật rồi anh mới vội vã quay trở lại với vầng trán mướt mồ hôi nhưng mọi thứ đã quá muộn màng.
Anh khóc, em cũng khóc nhưng trái tim em đã chịu đựng quá nhiều mọi sự tổn thương mà anh dành cho em, em không thể cố gắng thêm được nữa. Anh ngồi ngoài hiên nhà mỗi đêm hờ hững nhìn dòng xe qua lại, em lặng lẽ ở một góc thở dài nhìn những vì sao sáng lấp ló hiếm hoi sau áng mây buồn buổi đêm và cùng lặng lẽ tuôn trào những dòng nước mắt mặn đắng cuối cùng cho chuyện tình của chúng ta. Mọi dằn vặt, mọi hối hận, mọi níu kéo đều vội vã trôi đi theo làn mưa của sự tổn thương.
Cứ ngỡ là trọn vẹn nhưng không hề vẹn nguyên, cả thanh xuân tuổi trẻ nhiệt huyết là cùng vì nhau nhưng cũng như bao người, trước thế gian vội vã ta đã không thoát được vòng xoáy của cuộc đời, chỉ từng chút một lơ là nhau rồi từ từ lớn dần lên như một loại khí nén bơm đều theo dòng chảy thời gian vào trong quả bóng tình yêu của chúng ta, đến khi vỡ tan rồi thì chẳng còn lại bất cứ điều gì ngoài mảnh vỡ mang tên kỷ niệm mà ta gom nhặt lại rồi cất ở một góc trong lòng mỗi người.
Có những kỷ niệm thật đẹp chúng ta cùng bên nhau với những tiếng cười, cái ôm, cái hôn hay ánh mắt, những cung đường chúng ta đã cùng bước, cũng có những kỷ niệm thật buồn để mọi lý do từng tồn tại trở thành câu chuyện giữ mãi ở trong lòng của mỗi người.
Chúng ta của quá khứ với tình yêu thật đẹp, chúng ta của hiện tại là hai kẻ xa lạ với những ký ức đã từng vì nhau. Kết thúc mọi chuyện ai cũng đều đã có cuộc sống riêng của chính mình, vẫn sống như thế nhưng khác là mình chẳng còn tồn tại trong cuộc sống của nhau nữa mà đều quay lưng rẽ sang hướng khác,không ngoảnh mặt lại mà đi mãi, đi mãi và không bao giờ gặp lại.
Trong tình yêu, chẳng phải cứ lâu bền sẽ là mãi mãi và trong tình yêu cũng chẳng phải cứ yêu là đủ, để xác định một mối quan hệ lâu dài, ta cần nhiều thứ hơn. Là yêu, là thương là sự san sẻ mọi gánh lo trong cuộc sống, là bảo vệ tình yêu trước mọi khó khăn cám dỗ của cuộc đời và không bao giờ mặc định trong đầu rằng chúng ta đã đủ tốt, đã yêu đủ lâu và chẳng có gì khiến chúng ta rời xa nhau cả.
Có những thứ đã quá quen thuộc, ta vô tình biến nó thành thói quen để rồi không cần bận tâm đến nữa vì đã là thói quen thì chẳng thể nào biến mất, để rồi một ngày nào đó mọi thứ đổ nát chẳng thể nào lành lại, như khói bụi sương mờ mau chóng hóa hư vô.
Tác giả: Mèo Bánh Bèo
Giọng đọc: Hà Diễm
Thực hiện: Hằng Nga
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.