Nếu anh vẫn cô đơn vậy có thể nắm tay em được không?
2022-01-24 00:05
Tác giả:
Giọng đọc:
Bạch Dương
blogradio.vn - Khi em đang ngồi gõ những dòng này, là khi anh đang có chuyến công tác ngắn ngày ở Hàn Quốc. Nếu anh còn độc thân, thì khi trở về Việt Nam, hãy cho em một câu trả lời: Em có thể mở lòng yêu anh được chứ, người dưng?
***
Bạn thân mến! Thế giới này những người cô đơn rất nhiều nhưng tại sao họ lại không đến với nhau để tạo thành một cặp? Đó là bởi vì tìm được một người đồng điệu với mình không hề dễ. Vậy nếu tìm được người ấy, bạn có sẵn lòng chìa bàn tay ra cho họ nắm không? Mở đầu Radio tình yêu, mời bạn lắng nghe lá thư:
Em có thể mở lòng yêu anh được không? (Lục Bình)
Chẳng hiểu vì lí do gì khiến em luôn đặt ra câu hỏi đó trong đầu mình. Em chỉ biết rằng, từ giây phút anh mỉm cười nhìn em đã làm tim em hẫng đi một nhịp và không thôi suy nghĩ về anh.
23 tuổi, em trải qua đủ vụn vỡ, đớn đau của tình đầu, tình giữa. Chẳng còn nông nổi đề vội vàng điều gì. Đến bây giờ, em vẫn cứ tin một nửa của đời em đang ở đâu đó, sẽ xuất hiện và yêu em xứng đáng. Em vẫn luôn chờ, và rồi em gặp anh.
Là tình cuối, không còn chỗ cho mối tình vẩn vơ nào nữa. Bởi em mệt. Đàn ông trong mắt em từng là thứ gì đó không đáng bận tâm, chỉ để nói chuyện, làm bạn mà không thể yêu. Em cũng từng nhìn anh với ánh mắt của kẻ không cần tình yêu. Và em có mặt trong buổi tối gala trước ngày khởi hành hôm đó chỉ có một mục đích duy nhất là tìm hiểu về chuyến hành trình. Chỉ tại ánh mắt và nụ cười của anh.
Cuộc đời dài có bao nhiêu? Con người ta có mấy lần tình cờ gặp gỡ? Em đã gặp anh, người cho em lấy lại cảm xúc yêu thương mà em cứ ngỡ rằng tim mình đã chết. Em nghĩ về anh mỗi đêm, trong những giấc mơ không đầu không cuối. Sau mỗi đêm ấy, em thấy tâm hồn mình như vừa trải qua hành trình cảm xúc dài lê thê. Em luôn tự dằn vặt bản thân quên anh đi thôi, chắc hẳn anh đã có tổ ấm riêng của mình. Rồi dằn lòng, chỉ là người gặp người giữa bộn bề cuộc sống bon chen thôi.
Anh có biết không, suốt chuyến hành trình, mỗi lần xe dừng tại mỗi địa điểm tham quan, mắt em đều dáo dác tìm anh. Cũng chẳng để làm gì, chỉ để an tâm rằng anh vẫn ở đó, vẫn trong tầm dõi theo của em. Rồi lẳng lặng nhìn, lặng lặng lướt qua nhau mỗi lần chạm mặt. Đôi khi nhìn thấy em, chợt thấy anh giật mình: “Kìa em!”. Em tảng lờ, mỉm cười rồi chạy nhanh lên xe như sợ thêm lần nữa chạm phải ánh mắt anh. Mình cứ hờ hững với nhau như thế. Em không muốn để anh nhận ra có một người đang âm thầm dõi theo anh. Bởi lúc đó, anh chưa là một người thực sự đặc biệt, chỉ khác hơn những người đàn ông khác chút thôi và em tin, thứ cảm xúc đó sẽ đi qua nhanh chóng.
Về Hà Nội rồi, em dành một khoảng thời gian đợi điện thoại của anh nhưng không hề có. Sợi dây kết nối duy nhất mà cũng quá mong manh giữa anh và em chỉ là mấy chữ số ghép lại, với những cái tên lưu quá khô khan và khách sáo. Bao nhiêu lần định bụng bấm số anh nhưng hai từ “con gái” ngăn em lại. Sao em phải gọi cho anh, nếu thực sự có em thì anh là người gọi mới phải. Rồi cứ thế, hai tuần trôi qua, em bắt đầu tập quên anh như cái ngày anh chưa đến.
Chẳng thể hình dung được có một ngày, em lại chủ động nhắn tin cho anh. Thế là mình liên lạc. Những tin nhắn ngắn ngủi đầu tiên khiến anh và em có chút hiểu lầm. Nhưng những cuộc nói chuyện sau đó, anh kể em nghe nhiều hơn về cuộc sống và hoàn cảnh của anh. Anh nói với em rằng suốt chuyến hành trình, mỗi lần xe dừng anh vẫn tìm em. Thấy em rồi anh mới yên tâm làm việc khác. Nhưng em vô tâm quá, em chỉ biết vui đùa với mọi người trên xe em thôi.
Về Sài Gòn, anh bù đầu với đống công việc bị dồn lại bởi đã dành nguyên cả tuần cho hành trình Đông Bắc. Anh tự nhủ sẽ gọi lại cho em nhưng không có một giây phút nghỉ ngơi nào tại Sài Gòn mà phải liên tục di chuyển.
Anh à, nếu thật sự anh vẫn cô đơn, em có thể mở lòng để thêm lần nữa yêu anh không? Em không xinh đẹp, không quá giỏi giang nhưng em tin em đủ yêu thương để yêu anh hơn nhiều lần nữa. Em tin sự thôi thúc của trái tim mình bởi em chưa từng có ý định “cọc đi tìm trâu” với bất cứ người nào khác kể từ giây phút em biết thế nào là yêu.
Em không biết liệu có còn khái niệm về tình yêu tử tế và người đàn ông tử tế nữa không. Nhưng anh à, nếu em đánh cược tim mình để tin anh, yêu anh, liệu niềm tin đó có thể được đáp lại bằng một tấm lòng và tình yêu thương chân thành đúng nghĩa từ anh không?
Khi em đang ngồi gõ những dòng này, là khi anh đang có chuyến công tác ngắn ngày ở Hàn Quốc. Nếu anh còn độc thân, thì khi trở về Việt Nam, hãy cho em một câu trả lời: Em có thể mở lòng yêu anh được chứ, người dưng?
Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi đến từ Lục Bình. Bạn thân mến! Có những người sau khi buông tay rồi mới nhận ra người mình yêu thật sự là ai. Liệu có có muộn màng khi người ta muốn nắm lấy đôi tay mà mình từng bỏ lỡ? Mời bạn lắng nghe lá thư:
Cho em nắm tay anh lần nữa (Su Ah)
“Có không giữ, mất đừng tìm!”. Đã bao lần nghe được câu nói này. Đã bao lần tự nhủ sau những tổn thương trong quá khứ em sẽ trân trọng những gì mình có, sẽ yêu thương ai đó bằng cả trái tim mình.
Nhưng...em đã sai rồi! Thật sự em đã sai. Anh đi rồi để lại trong em bao khoảng không hiu quạnh. Mất anh rồi em mới biết mình đã sai. Đã sai khi không trân trọng anh lúc anh bên mình, yêu thương mình biết bao nhiêu. Tình cảm của anh thật sự đã khiến em rung động. Con tim em đã biết cảm nhận hơi ấm của tình yêu sau những tổn thương chưa lành.
Anh à, đừng lạnh lùng với em như thế nữa có được không anh? Em hiểu anh đã phải chịu đựng những gì khi em cứ cho mình là cái rốn của vũ trụ, cho rẳng việc anh quan tâm , yêu thương em là một lẽ dĩ nhiên. Còn về phần em, tình cảm dành cho anh không nhiều, em là một đứa trẻ ích kỉ chỉ biết nhận mà chưa biết cho đi.
Anh đã nói, tình yêu là phải từ cả 2 phía! Đâu phải chỉ mình anh yêu em đâu. Đã bao lần anh nhẹ nhàng chỉ ra những lỗi lầm của em và vẫn dịu dàng tha thứ khi em phụng phịu xin lỗi anh. Thế nhưng, con người cố chấp trong em cứ ngang bướng như vậy. Em đã làm anh phải mệt mỏi không biết bao lần.
Anh đã nói, muốn biết được con người thật của em sau lớp vỏ bọc lạnh lùng, ngang bướng và có phần hờ hững, khô khan kia. Anh à, em đã cởi bỏ nó ra rồi đấy. Em đã thật sự cho anh thấu cả trái tim em, đã thật sự muốn làm tất cả những điều anh đã từng làm vì em và còn nhiều hơn thế nữa. Anh có nhận ra không anh?
Và anh có biết khi con tim em rung lên vì anh, khi nỗi nhớ dày vò em trong suốt những ngày qua thì em nhận ra rằng thật lòng mình đã yêu anh. Dù không phải lần đầu tiên em biết mình yêu, nhưng thật sự nó là điều chân thành từ chính trái tim em dành cho anh, chỉ riêng anh mà thôi.
Anh không hoàn hảo, cũng có những điều không mấy tốt đẹp, cũng chẳng phải một chàng trai có điều kiện để đưa em đi đến những nơi xa hoa, sang trọng hay tặng em những món đắt tiền. Nhưng anh à, anh có biết điều em thật sự cần ở anh là gì không? Chắc hẳn có người sẽ nói em ngu ngốc và dại khờ khi mà em yêu anh đơn giản chỉ vì yêu thôi, chỉ vì muốn được gần bên anh và cùng anh bước tiếp những chặng được dài phía trước. Và điều duy nhất em cần ở anh chỉ là anh được vui vẻ, hạnh phúc mà thôi. Không biết từ bao giờ em đã sống cùng những cảm xúc của anh mất rồi.
Anh đứt tay em xót lắm, anh một mình em thương lắm. Anh cứ lặng im chẳng bao giờ chịu than thở cùng ai. Em biết, bên cạnh anh có những người anh em, có những người bạn mà anh đã gắn bó từ lâu. Nhưng thật sự em rất muốn được là một chỗ dựa tinh thần của anh cả khi vui, khi buồn.
Nếu cho em lựa chọn lại một lần nữa thì em vẫn sẽ chọn anh. Dù chẳng biết tương lai sẽ như thế nào, dù không biết mình có thể đến được với nhau không nhưng em luôn mong anh hãy mở cửa trái tim mình để tha thứ và đón nhận em một lần nữa. Những mảnh ghép khớp nhau là những mảnh ghép không giống nhau, nó khác nhau để bù đắp và làm đẹp cho nhau. Em không chắc mình là mảnh ghép cuối cùng còn thiếu của anh nhưng em biết mình không thể để mất đi một người đáng trân trọng như anh.
Cho em cơ hội để yêu thương một lần nữa, anh nhé?
Tác giả: Lục Bình, Su Ah
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Xem thêm video:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 2 (Blog Radio 828)
Câu chuyện về một cô gái đã quay ngược về quá khứ để trở thành tình đầu của người yêu hiện tại, để không còn phải đóng vai người đến sau và là thế thân của ai đó. Nhưng liệu đường tình có rẽ lối theo hướng mà cô ấy muốn?

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?