Phát thanh xúc cảm của bạn !

Điều tiếc nuối nhất của thanh xuân là để mất em

2022-01-12 00:05

Tác giả: TĐMĐ1705 Giọng đọc: Sand

Bạn thân mến! Khi còn trẻ người ta khó có thể có được mọi thứ. Ai cũng trải qua một thanh xuân đầy hoang mang về tương lai của bản thân mình. Trong vô vàn lựa chọn thì tình yêu dễ trở thành thứ phải hy sinh nhất. Người ta quá lo lắng cho tương lai mà lơ là hiện tại. Sau này, chúng ta cái gì cũng có nhưng không còn “chúng ta” nữa. Người có thể khiến ta yêu say đắm nhất, có khi chỉ đến một lần. Trong Radio tình yêu của tuần này, mời bạn lắng nghe tâm sự được gửi đến bạn có nickname TĐMĐ1705.

Điều nuối tiếc nhất thanh xuân là đánh mất em. Vì lo lắng cho tương lai mà sơ sài hiện tại, anh đã chẳng thể thắng nổi đống lộn xộn của cuộc sống mà đẩy em ra xa. Em của năm đó là em tuyệt vời nhất, anh của mãi sau này có lẽ mới tuyệt nhất, giữa chúng ta có một khoảng cách mà nếu kiên định, mạnh mẽ hơn thì anh và em đã có thể bước tiếp cùng nhau.

Tôi và em là sinh viên của cùng một trường đại học tại Sài Gòn. Em là một cô gái tài năng: giỏi ngoại ngữ, giỏi ăn nói, giỏi lãnh đạo - là chủ nhiệm câu lạc bộ tiếng anh của trường và… giỏi nhiều thứ nữa mà tôi chưa kịp biết. Còn tôi, chàng trai tỉnh lẻ, bước chân vào giảng đường đại học tự thân, chơi vơi trong rổ nghề nghiệp mà không chắc mình sẽ phù hợp với cái nào. Tôi và cô ấy như hai thái cực trái nhau nhưng cảm ơn cuộc đời, chúng tôi đã bước đến với nhau và lướt qua nhau.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một buổi học chui lớp tiếng anh với người bạn trong lớp của giảng viên mà tôi từng theo học. Bước vào lớp học với phong thái như mình là sinh viên của lớp đó vậy. Tôi ngồi cùng bàn với cô ấy và ở giữa là bạn chung của cả hai. Bắt đầu vào buổi học, giảng viên nhìn thấy tôi và khẽ cười, bởi tôi là sinh viên có điểm số tốt trong lớp cô từng dạy. Giảng viên giao bài tập rèn luyện và tôi cũng được cô ưu ái cho bài tập làm cùng mọi người. Chấm bài, điểm số của tôi thuộc xếp loại cao trong lớp đó, tất nhiên cô ấy cũng vậy - chủ nhiệm của Club tiếng anh cơ mà! Buổi học cứ thế trôi qua, chúng tôi ra về khi lớp học kết thúc và trời chiều muộn. Tôi vì tính cách ngại ngùng nên ít nói và không dám bắt chuyện với cô ấy. Vài hôm sau, cô ấy kết bạn với tôi, tất nhiên tôi đồng ý.

blogradio-dieu-tiec-nuoi

Chúng tôi bắt đầu dần những cuộc trò chuyện hỏi han nhau, hiểu thêm về nhau, và dần nhiều hơn những cuộc tâm sự qua điện thoại kéo dài đến nửa đêm. Chúng tôi thân nhau hơn, hiểu nhau hơn và tình cảm với nhau hơn. Cả hai luôn khẽ gật chào nhau mỗi khi thấy nhau, tặng nhau hộp sữa, bánh kẹo mỗi lần gặp trên trường: khi thì tại căn tin, khi thì phòng đọc thư viện trường… Quan tâm, hỏi han, trêu đùa là việc mà cả hai dành cho nhau mỗi khi rảnh rỗi. Thứ tình cảm ấy lớn dần và được chúng tôi duy trì với nhau bằng những cuộc

gặp mặt sau lớp học, những chuyến xe bus về cùng nhau, những chuyến xe đèo nhau đi khắp Sài Gòn, xem pháo bông Sài thành, cùng ngắm nhìn bóng trăng trên mặt nước dưới góc quán ven sông, cùng chia sẻ những ước muốn sau này mặc dù hai đứa chả có gì trong tay, ngoài việc nợ con chữ trên giảng đường đại học, bận rộn làm thêm.

Tôi đã sống những năm tháng ấy thật vui vẻ, tràn đầy sức sống và cô ấy cũng thế. Nhưng rồi mọi chuyện không suôn sẻ lâu dài, gia đình tôi xảy ra vài chuyện, tôi bắt đầu chán nản, lo lắng và nghiêm túc suy nghĩ về cuộc đời mình. Tôi không biết phải chia sẻ như thế nào với em, suy nghĩ rất nhiều, tôi không thể nào tiếp tục để em trong mớ hỗn độn cuộc sống tôi: Chưa ra trường, lan man định hướng nghề nghiệp, không việc làm, không nhà cửa, trách nhiệm với gia đình,… Dưới đầy rẫy những khó khăn, áp lực - thứ mà không thể thiếu trong cuộc sống thì tôi lại yếu đuối, tình yêu lúc này với tôi bỗng trở thành gánh nặng. Tôi không muốn đẩy em đi xa khỏi tôi, nhưng tôi biết cái em cần là nhiều hơn thứ tình cảm đôi mươi này. Lúc này, tôi mới thấm thía những xúc cảm cay đắng của tiêu đề bài hát “Đúng người, sai thời điểm” lại mang nhiều đớn đau như vậy. Cố gắng kìm nén những lo lắng, suy nghĩ quá độ khiến tôi đưa ra lời đề nghị ngu ngốc. Chia tay!...

benem

Tôi dần tránh mặt em, tôi không biết phải đối diện với em như thế nào bởi trong tôi lúc này rối bời, yếu đuối. Tôi đưa ra một lời giải thích chẳng giống con người: Việc liên quan đến gia đình nên không tiện nói – một lí do mơ hồ, chẳng giải quyết được khúc mắc trong lòng cô ấy. Còn tôi, rối bời, yếu đuối, tự nhận mình không hợp với cô ấy, tôi sợ mình không đủ giỏi để có thể bước tiếp bên em, cho em một tình yêu đủ và đong đầy, tôi sợ tôi không thể lo cho những đứa em của tôi mà liên lụy đến cô ấy, tôi sợ sẽ là gánh nặng của em, sẽ là rào cản ảnh hưởng con đường sự nghiệp của em. Tôi luôn tự trách mình, tại sao không nói chuyện với cô ấy rõ ràng, tường tận để cả hai cùng có hướng giải quyết và vượt qua. Vì lo lắng tương lai mà lơ là hiện tại, tôi đã đẩy em ra khỏi mớ hỗn độn trong cuộc sống của tôi. Cô ấy khóc rất nhiều, chứng kiến giọt nước mắt của cô ấy, tôi như vô cảm bởi tôi cứ khăng khăng chia tay là tốt nhất cho cả hai. Cô ấy có thể tự mình phát triển sự nghiệp, tôi tự mình gánh vác trách nhiệm gia đình, giúp đỡ hai em học tập mà không cản trở cô ấy.

Bẵng đi một thời gian, cô ấy chủ động liên lạc với tôi, tôi vẫn trò chuyện, vẫn chia sẻ với em, nhưng tôi vẫn không dám để cô ấy bước vào cuộc đời tôi lần nữa. Tôi sợ sẽ làm cô ấy khóc thêm lần nữa, tôi sợ kết quả sẽ chẳng thể thay đổi vì mớ lộn xộn cuộc đời tôi vẫn còn đó. Tôi thấy mình thật vô dụng, bởi dẫu biết nước mắt của con gái thì vô ích, nhưng tôi lại làm em khóc…

Đó là lần trò truyện cuối cùng của chúng tôi.

tinhdau

Tôi nhận ra rằng chúng ta chẳng thể nào mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, mạnh miệng bao nhiêu, che giấu bao nhiêu thì cũng không thể nào lừa dối chính bản thân mình được. Có những điều không biết hỏi ai, không biết phải như thế nào, suy tư thì vẫn chỉ ở trong lòng mà thôi, tôi đã chẳng dám can đảm nói ra dẫn đến việc đánh mất em. Tôi đã rơi nước mắt cho chuyện tình thanh xuân này, vị mặn nước mắt và nỗi buồn trong lòng khiến tôi hiểu thêm “em cũng đã từng đau lòng như thế nào”.

Xin lỗi em, vì lo lắng cho tương lai mà lơ là ở hiện tại. Có không giữ, mất chẳng thể tìm lại, tôi đã mất em thực sự. Giá mà, tôi biết suy nghĩ trưởng thành hơn, biết cố gắng hơn, mạnh mẽ hơn, lạc quan hơn bước tiếp cùng em, bởi dẫu cho lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì. Nếu được vậy, chúng ta đã có thể viết tiếp câu chuyện của cả hai, để đến bây giờ không phải “giá như”.

Xin lỗi vì đã trở thành vết sẹo thanh xuân trong em. Hy vọng người ấy đến, xoa dịu và làm mờ vết thương lòng, luôn yêu thương và trân trọng em. Cảm ơn em vì những tháng ngày bên anh, em là điểm sáng thanh xuân của anh. Tuy chẳng thể có nổi một tấm ảnh chung với em, nhưng anh… đã chụp lại và lưu giữ rất nhiều dáng vẻ của em bằng đôi mắt của mình, cất giữ trong tâm trí, để khi nhớ em, anh có thể lục lại trong tâm trí và biết rằng, đã từng có người thương anh nhiều đến như vậy. Mong em luôn vui vẻ, bình an và hạnh phúc.

Bạn vừa lắng nghe lá thư tâm sự Điều tiếc nuối nhất của thanh xuân là để mất em, được gửi đến từ TĐMĐ1705. Hãy để lại bình luận cảm nhận của bạn nhé. Radio Tình yêu được thực hiện bởi Hằng Nga, với giọng đọc Sand. Chương trình được cập nhật hàng tuần tại kênh Blog Radio. Cảm ơn bạn đã quan tâm theo dõi. Xin tạm biệt và hẹn gặp lại.

Bài viết: Điều tiếc nuối nhất của thanh xuân là để mất em

Tác giả: TĐMĐ1705

Giọng đọc: Sand

Thực hiện: Hằng Nga

Xem thêm:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top