Phát thanh xúc cảm của bạn !

Thanh xuân không thể trở lại nên xin đừng rơi nước mắt

2022-01-02 00:05

Tác giả: Giọng đọc: Bạch Dương

Bạn thân mến! Tình yêu là một phần của cuộc đời, rất ít ai đi hết cuộc đời mà trái tim chưa rung động bao giờ. Nhưng tình yêu cũng không phải thứ duy nhất hiện hữu, khi quanh ta vẫn còn nhiều điều quan trọng khác. Mời bạn lắng nghe lá thư tâm sự được gửi đến từ bạn Hân Gia.

Tôi hỏi anh “Có thật là thời gian qua chúng ta yêu nhau không?”

“Tại sao em lại hỏi vậy?”

“Bởi vì em không cảm nhận được”

Anh nhìn tôi, vẫn cái ánh nhìn thản nhiên ấy. Lòng tôi thật lạnh, tôi ghét vẻ mặt bình thản của anh, giống như từ trước đến nay kẻ bận lòng chỉ có mình tôi.

Tôi rời khỏi quán cà phê, lẳng lặng đi bộ suốt cả một quãng đường. Điện thoại vẫn im lặng, chẳng một cuộc gọi hay tin nhắn nào gửi đến, cũng chẳng có người đuổi theo.

Trong lòng tôi chỉ là một mảng lặng thinh, không đau thương, không buồn bã, chẳng có lấy một cảm xúc. Về đến nhà, tôi gửi cho anh tin nhắn “Mình chia tay đi”. Một lát sau, điện thoại rung lên, trên màn hình chỉ hiển thị tin nhắn vỏn vẹn một câu “Được”. Tôi bật cười, thật dễ dàng, thì ra tình cảm chúng ta mờ nhạt như thế, chỉ có mình tôi tự huyễn hoặc.

Anh biết không, khi em lướt trong album ảnh của anh và thấy hình cô ấy, khi anh chưa bao giờ đăng bất cứ thứ gì về em lên facebook, khi thấy anh vẫn thường xuyên nhắn tin, gọi điện hỏi thăm cô ấy, khi em biết được mật khẩu điện thoại anh chính là ngày kỉ niệm anh và cô ấy quen nhau, anh luôn có một lý do hoàn hảo để biện minh.

blog-thanh-xuan-khong-the-tro-lai

Em luôn lựa chọn thứ tha, không phải vì em hoàn toàn tin những gì anh nói, mà em đang tự lừa gạt bản thân mình chỉ là thời gian ta bên nhau chưa đủ lâu, chỉ cần em đủ bao dung thì anh có thể sẽ khác. Không phải là em chưa từng nghĩ sẽ rời đi, chỉ là em biết em đã luỵ thuộc vào tình cảm của anh như thế nào. Em luôn tự hỏi chính mình rằng anh có dành chút tình cảm cho em không rồi lại tự tìm cho mình những dẫn chứng mơ hồ để an ủi bản thân.

Hôm nay em lướt newsfeed và thấy bài đăng của anh, một tấm ảnh cũ được chụp nhiều năm trước, một dòng tag viết tắt tên ai đó kèm theo dòng trạng thái “6years”. Em nhìn lịch, mật khẩu điện thoại anh chẳng phải là ngày hôm nay sao. Em cứ ngẩn người nhìn mãi bài đăng của anh rồi tự bật cười, nước mắt không tự chủ cứ lăn dài.

Em vùi đầu trong chăn thổn thức, trăm điều trách móc anh cứ lần lượt kéo đến. Một sự tôn trọng tối thiểu anh cũng không thể dành cho em sao? Thật tệ! Rõ ràng anh và em đang trong một mối quan hệ và anh biết chắc em sẽ thấy bài đăng này nhưng anh vẫn làm vậy. Đến giờ khắc này em mới cảm thấy sự tổn thương sâu sắc, mọi lời biện minh cũng chẳng thể nào bào chữa.

Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, đến khi em rời khỏi giường thì trời đã sẩm tối. Em bước vào phòng tắm, nhìn khuôn mặt mình trong gương, nhìn đôi mắt đã thoáng sưng, em chợt thấy thương xót chính bản thân mình.

Trong mớ cảm xúc đau thương hỗn độn kia, em cuối cùng cũng đã tìm được đáp án cho mình. Em cầm lấy điện thoại, soạn một dòng tin nhắn hẹn gặp anh. Tình yêu chính là như vậy, mãi đến khi ta thương tích đầy mình mới chịu chấp nhận sự thật.

Bóng chiều dần buông, tôi nhấp một ngụm cafe, nhìn đường phố đông đúc giờ tan tầm. Cũng đã vài tháng trôi qua, tôi và anh chẳng còn liên lạc. Những ngày đầu, khi thỉnh thoảng bắt gặp những con đường, khung cảnh quen thuộc, lòng tôi sẽ vô thức gợn sóng. Nhưng tôi biết sẽ có ngày trái tim cũng sẽ dịu đi thôi vì thời gian luôn khiến ta tự chữa lành như thế. 

nam_-_7

Không phải ai cũng may mắn có được một tình yêu trọn vẹn. Có thể bạn nghĩ tôi ngốc nghếch, yếu đuối trong khoảng thời gian kia, có lúc tôi cũng tự trách mình như vậy.  Nhưng vốn dĩ, con người ta chẳng mấy ai giữ đủ lý trí khi trái tim lỡ nhịp cả. Gặp phải người đàn ông không tốt, tôi học cách trở nên mạnh mẽ hơn. Bài học đánh đổi bằng những tổn thương, khiến tôi ý thức được nhiều điều.

Rời xa anh, tôi nhận ra thứ tôi cần phải yêu thương là chính bản thân mình, chẳng ai có thể làm tổn thương ta trừ khi ta cho họ cái quyền đó. Có một câu nói nho nhỏ thế này nếu bạn trải qua như tôi đã từng “Hãy dũng cảm rời đi vì bạn xứng đáng hơn thế”.

Điện thoại vang lên tiếng ting ting, tách tôi ra khỏi dòng suy nghĩ trở về thực tại, là tin nhắn của cô bạn thân. Tôi đưa mắt nhìn xuyên khung cửa kính qua bên kia đường, cách dòng người đông đúc, ánh mắt tôi chạm phải cô bạn đang mỉm cười toe toét, vẫy tay với tôi.

Bạn biết đấy, tình yêu không phải là thứ duy nhất hiện hữu, khi bên cạnh ta vẫn còn những người thực sự quan tâm đến ta. Tôi mỉm cười, đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài, từng cơn gió nhẹ mơn man từng lọn tóc.

Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi đến từ bạn Hân Gia. Bạn thân mến! Dù hạnh phúc hay khổ đau, ngọt ngào hay cay đắng thì tuổi thanh xuân đã qua cũng không thể quay lại. Vậy ta có nên xếp quá khứ vào một chiếc hộp đẹp đẽ và tiếp tục bước về phía trước? Tiếp theo, mời bạn lắng nghe:

Thanh xuân không thể trở lại nên xin đừng rơi nước mắt (Trịnh Tú Thư)

Cuộc đời mỗi người là một chuyến xe trở dọc dài kí ức, mỗi điểm dừng chân là những sân ga. Có lẽ, ai cũng muốn quay ngược thời gian để trở về với thanh xuân của chính mình - nơi những ngông cuồng và bồng bột của tuổi trẻ đang thỏa sức dạo chơi, nơi góc sân trường một bờ vai đứng đợi, nơi những kỉ niệm hồn nhiên như một vết xước chạy qua tim để mỗi khi đặt tay lên lồng ngực ấy, thấy trái tim mình đã từng đập lên những nhịp đập xôn xao và cô đơn nhiều đến thế.

“Vì có những sân ga không như lòng đã nghĩ

Vì có những gió giông cản lối, hao hụt niềm tin”

Ta còn trẻ để rong chơi, để vui đùa cùng những vệt nắng và ngước mắt ngắm nhìn những màu mây. Ta như kẻ du hành trên hành trình đơn độc, đặt lên bao ước mơ bồng bềnh về tương lai, tự mình vẽ lên những ảo vọng. Nhưng rồi cũng nhanh chóng rơi vào thất vọng, hoang mang, bởi ước mơ nào không đánh đổi bằng nước mắt, mồ hôi, bởi giấc mơ nào không bị hiện thực cản đường, ngăn lối?

Những ngày tháng ấy, chỉ biết tự thả trôi để mình dạt trong mênh mang nỗi buồn và bơ vơ tự hỏi “Tôi là ai? Tôi đang cố gắng vì điều gì?” Âm vang của một câu hỏi rơi vào hư không, không người lắng nghe, không lời hồi đáp.

Thời gian một ngày gói ghém chỉ trong những giờ lên lớp mệt nhoài, những bài kiểm tra liên tiếp và lịch học thêm chẳng còn chỗ trống. Chẳng bao giờ là đủ với thời gian, để có những ngày chỉ thèm một giấc ngủ ngon, một sáng chẳng phải đến lớp, một đêm đủ để xem hết một tập phim mà không giật mình vì đống bài tập chưa xong.

Ta chẳng còn khoảng trống nào để nghĩ về thanh xuân, và đôi khi chỉ muốn thoát khỏi nó thật nhanh để lòng bớt những âu lo, u ám. Nhưng rồi nếu một ngày kia khi thức dậy, không cần vội vàng đến lớp, không cần trải qua những kì thi, không gặp lại lũ bạn thân thiết, liệu có khiến lòng lưu luyến hay không?

ho_-_hen_4

Những ngày tháng chúng ta ngồi bên nhau ở đó, trong tay chẳng có gì, chỉ có ước mơ vừa rộng vừa dài. Ta kể nhau nghe về những hoang mang của chính mình, về những ước mơ vừa hài hước vừa viển vông, về những câu chuyện bài vở, trường lớp... để thấy mình chẳng còn cô đơn, để những vết thương trong lòng dần được nguôi ngoai nhờ những cái ôm nhẹ nhàng, nhờ những bàn tay siết chặt dù không một lời nói, nhưng trong tim ai cũng hiểu thương nhau nhiều đến thế nào.

Nếu chẳng còn những bài kiểm tra khó muốn khóc, những giờ lên lớp căng thẳng và những người bạn ở bên, thì hình như, chẳng còn gì nữa thì phải. Thanh xuân cũng theo những tháng năm ấy mà trôi đi mất. Bất khả vãn hồi.

Ai trải qua thanh xuân cũng sợ đôi lần ly biệt. Bởi nơi ngã tư đường ấy, mỗi người sẽ rẽ trên những con đường riêng. Sợ một ngày kia đứa bạn thân nhất cách xa mình một thành phố và xa mình một thời gian. Để rồi những ngày cùng nhau đi học, cùng khóc, cùng cười cũng chỉ là những vệt nắng sau lưng. Sợ một ngày căn phòng đã gắn bó với bao vui, buồn của đời học sinh bỗng vắng lặng bất ngờ.

Chẳng còn những tiếng nói ồn ào vốn dĩ, chỉ để lại một cơn gió lạnh thốc mạnh qua tim. Sợ một ngày hoa phượng nở, mà không đành lòng bước đi. Bởi một lần xa nhau rồi có thể sau này không còn cơ hội gặp lại, rồi hai bên đều phải quên đi, bởi thế giới này quá rộng lớn, ai cũng bị cản lối bởi tương lai, chẳng còn tha thiết với những hoài niệm xưa cũ.

Kí ức như một màn sương mờ mà càng tìm kiếm lại càng xa xôi. Ai rồi cũng phải lớn lên, cũng phải chấp nhận những đổi thay của lòng người. Chỉ là, dường như tất cả mọi thứ đều thay đổi, riêng tôi thì vẫn chưa. Vẫn nặng lòng vì những kí ức không tên, vẫn nhớ da diết những người bạn chẳng là ngày xưa nữa, vẫn tiếc nuối những ngày tháng đã chẳng thể hết lòng với nhau, về những gì mình chưa làm được, về những con người đã dạy tôi bài học về tri thức, về nỗi đau.

Lớp bụi thời gian phủ lên kí ức, ta đưa tay chạm nhẹ vào những kỉ niệm, nhưng rồi chúng cũng vỡ tan để ta tự dặn lòng rằng: mình cũng phải lớn lên, phải học cách quên đi những nỗi buồn và gói ghém những niềm vui, phải học cách đương đầu với tương lai phía trước mà không cho phép mình yếu đuối, chùn chân, phải can đảm sống giữa thế giới khắc nghiệt và bao la hơn ngoài kia. Nhưng ngày hôm nay, xin gửi lại tuổi trẻ của ta trong những trang viết này, để tuổi trẻ đừng trôi đi mất, để những cảm xúc được vẹn nguyên, đủ đầy một lần cho hiện tại và mãi mãi về mai sau.

Xin làm cánh chim nhỏ núp dưới lùm cây, nằm nghe gió hát, trong một ngày lòng mình nổi giông bão, để ngày mai ghép những màu mây, để vòm trời bên ngoài đợi tôi sải cánh bay trong cơn mơ bé xíu một chiều hạ rã rời.

“Nếu một ngày kia bạn phát hiện ra tuổi thanh xuân đã ngủ vùi không báo trước

Hãy yên lặng ngắm nhìn và hồi tưởng

Thời khắc này sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa

Dẫu biết như vậy cũng xin đừng rơi nước mắt”

Tác giả: Hân Gia, Trịnh Tú Thư

Giọng đọc: Bạch Dương

Thực hiện: Hằng Nga

Xem thêm:

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top