Phát thanh xúc cảm của bạn !

Blog Radio 734: Em từng yêu tôi chưa mắt biếc?

2021-12-13 10:31

Tác giả: Trần Thị Huế Giọng đọc:

 

Bạn thân mến! Tiểu thuyết Mắt biếc là một trong những cuốn sách nổi tiếng của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh và rất thành công khi chuyển thể thành phim điện ảnh. Cuốn truyện này đã để lại nhiều xót xa, day dứt, ám ảnh cho người đọc về mối tình đơn phương của Ngạn. Bạn Trần Thị Huế đã gửi đến Blog Radio những dòng cảm nhận về mối tình đẹp nhưng buồn này, mời bạn cùng lắng nghe lá thư tâm sự:

Em từng yêu tôi chưa mắt biếc?

Đọc truyện Mắt Biếc ai cũng thương xót cho Ngạn, trách Hà Lan sao mà lạnh lùng quá, nhưng có bao giờ chúng ta nghĩ cho nỗi khổ tâm của người con gái có đôi mắt rất đẹp này?

Cũng giống như bao kết cục buồn bã trong các câu chuyện tình yêu khác, sự đau khổ của Ngạn là điều vốn được báo trước, hơn nữa, còn được dự báo từ rất sớm.

Rõ ràng, Hà Lan chưa từng yêu Ngạn, cô thừa biết tình cảm của Ngạn dành cho mình. Bởi vì, một người con gái, dù “vô tư” đến cỡ nào cũng có thể hiểu được tình yêu Ngạn gửi vào từng lời ca, điệu nhạc. Mà Hà Lan đâu phải một người con gái vô tâm, cô đã yêu đồng thời nhận ra tình ý của Dũng chỉ sau vài lần gặp gỡ đấy thôi, với lại, một người có đôi “mắt biếc” sâu thăm thẳm như vậy không thể là một cô gái ít tâm tư và thấu hiểu được. Có lẽ vì ngay từ đầu, vốn dĩ chưa từng đem lòng yêu thích, hướng về nên mới dửng dưng đến thế.

Chúng ta đều chỉ nghĩ về Ngạn như một chàng trai bất hạnh mải mê chạy theo tình yêu mà chưa một lần được đáp trả, nhưng có ai để ý, Hà Lan cũng lận đận kém gì? Ngạn thương Hà Lan nhưng không nói ra, cho nên mới không nhận được sự chối từ rõ ràng. Rốt cục, tình câm thì lại đau trong im lặng. Không phải một người, mà cả hai cùng đau. Ngạn đau vì cầu tình mà không được, Hà Lan đau vì không biết bằng cách nào có thể khiến cho người bạn thuở thơ ấu này dứt bỏ đoạn tình cảm cố chấp không có kết quả. Làm sao hai con người có thể cùng yêu thương nương tựa đến cuối cùng khi chí hướng và hoài bão đôi bên chẳng chung đường. Một kẻ mơ về phố thị náo nhiệt phồn hoa, còn một người mãi ôm những kỷ niệm cũ kỹ cùng chuyện tình giữa đồi sim. Không phải Hà Lan không yêu và nhớ Đo Đo, chỉ là cô có những ước nguyện riêng, niềm vui khác. Thế nhưng tình cảm cố chấp của Ngạn cùng những vấp váp của tuổi trẻ đã đẩy cô ngày một xa đồi sim, xa giàn cây rợp mát trước sân nhà...

blogradio-em-tung-yeu-toi-chua

Tình yêu của Ngạn đối với Hà Lan rất lớn, và vì lớn nên nó chứa đủ cả sự bao dung cao thượng lẫn ích kỷ hẹp hòi. Tình yêu ấy cao thượng ở chỗ dù Hà Lan có vô tâm thêm bao nhiêu lần, mắc phải bao nhiêu lầm lỗi, Ngạn vẫn sẵn lòng chào đón cô trở về, che chở và bảo vệ. Nhưng cũng vô cùng ích kỷ ở chỗ Ngạn chỉ biết cho tình yêu của mình, giấc mơ của mình mà vô tình không biết hoặc biết rồi mà chẳng để tâm người con gái mình thương có những hoài bão trái ngược hoàn toàn. Vì chỉ biết cho tình yêu của mình, mù quáng và cố chấp, Ngạn lại kéo thêm một người khác vào vòng luẩn quẩn khổ đau dằn vặt là Trà Long. Tình yêu của anh khiến cho cả ba cùng đau khổ, khiến cho những tâm tình của hai cô gái đa sầu đa cảm bỗng trở thành sai trái và dằn vặt, để rồi cả ba đều không thể thoát ra khỏi chính nỗi đau của mình…

Đột nhiên nhớ tới một câu nói trong một tác phẩm khác của bác Ánh “Tình yêu đâu phải là hành động trả ơn, càng không phải là hành động từ thiện. Nó không đến với chúng ta trên xe lăn, với tay và chân bó bột để kêu gọi sự xót thương.” Đúng vậy, tình yêu phải xuất phát từ rung động có thật ở cả hai phía thì mới là tình yêu, thì mới “lành lặn”, cố chắp vá hay níu kéo cầu cạnh chỉ khiến cho đoạn tình cảm thêm tàn tật, thương tâm…

Mình biết tình yêu luôn rất phức tạp và khó hiểu, nhưng chẳng phải vì thế mà thú vị hay sao. Có thể cậu cũng như bao nhiêu người, thắc mắc tại sao Hà Lan lại không chọn lấy tấm chân tình của Ngạn, hạnh phúc đến cuối cùng. Nhưng cậu, thử hỏi chính bản thân mình xem, có bao giờ cậu vì cảm kích tấm chân tình của một người mà yêu người đó chưa, mình nói là yêu ấy, không phải mối quan hệ yêu đương, vì có rất nhiều người vẫn đến với nhau dù chẳng có rung động yêu đương gì cả. Mình sẽ không bàn về việc họ bất hạnh hay vui vẻ ở đây. Chỉ nghĩ rằng, tình yêu bảo là phức tạp, ừ thì cũng đúng, nhưng nếu nói nó đơn giản lại liền rất giản đơn, yêu là yêu, không có lý do, cậu cảm thấy rung động và yêu tha thiết một người thì chính là yêu, còn nếu chỉ cảm kích nhưng không đem lòng rung động và yêu đương thì là không yêu, dù người ta có tốt hơn, trong lòng cậu có cảm kích nhiều hơn cũng không yêu. Vậy đấy.

Cầu chúc cậu có một tình yêu hoàn mỹ, có thể yêu người yêu mình, cùng vui vẻ hạnh phúc đến cuối cùng.

Bạn vừa lắng nghe đôi dòng cảm nhận của bạn Nguyễn Thị Huế về câu chuyện tình yêu trong Mắt biếc. Bên cạnh những cảm xúc dành cho Ngạn, nhiều độc giả cũng tiếc nuối không kém cho nhân vật Trà Long, một cô gái vô tư, trong sáng nhưng cũng chưa có được sự trọn vẹn trong chuyện tình cảm. Sự yêu mến dành cho nhân vật này đã khiến tác giả Long Jun viết một truyện ngắn lấy cảm hứng từ Mắt biếc, như câu chuyện tiếp nối dành cho nhân vật Trà Long. Tiếp theo chương trình, mời bạn lắng nghe:

Truyện ngắn Hạnh phúc của Trà Long (Long Jun)

Nếu ai đã từng đọc truyện ngắn “ mắt biếc” của Nguyễn Nhật Ánh thì đều biết sự hy sinh cao cả trong tình yêu mà Trà Long đã dành cho Ngạn. Trà Long trân trọng tình yêu trong sáng, mối tình đơn phương mà Ngạn dành cho mẹ mình. Trà Long lớn lên bằng tình yêu Ngạn dành cho ngay từ ngày còn nằm nôi, bằng những trò chơi, những trải nghiệm tuổi thơ và cảm thụ những tình khúc sầu của Ngạn khi Trà Long khôn lớn. Trà Long muốn đáp lại tình yêu, muốn xoa dịu, muốn đưa Ngạn ra khỏi u mê mộng mị và cùng Ngạn đi đến cuối con đường. Nhưng Ngạn đã quyết ra đi và ngày Trà Long trở về làng. Nhưng có lẽ, tình yêu mà Ngạn dành Hà Lan là một tình yêu không san xẻ, không thể thay thế bởi bất kỳ ai dù cho đó là Trà Long. Tâm hồn Trà Long như đóng sầm lại trước những sự bất ngờ không một lý do. Những ngày cuối hè tưởng chừng ảm đạm với Trà Long, với ngôi làng Đo Đo thì có một làn gió mới thổi vào làm thay đổi hẳn bầu không khí hiu hắt, kéo lại sự chếnh choáng và thay một màu áo mới cho Trà Long.

chang-trai

Sau bữa cơm tối, Phan nói với ba mẹ:

- Xin ba má cho con về nơi thực tập sớm hơn 2 tuần để con có thời gian làm quen với môi trường mới và bắt nhịp với cuộc sống miền quê. Chứ con thấy nhiều bạn ở thành phố về quê hay bị ngã nước rồi ốm bệnh do không quen. Nếu con về đó sớm con có nhiều cơ hội làm quen với môi trường và con người ở đây hơn như thế sẽ tạo điều kiện tốt cho con hoàn thành tốt khóa thực tập.

Ba mẹ Phan có vẻ không đồng ý nhưng cũng không tài nào thuyết phục được Phan. Sáng hôm Phan đi, ba mẹ Phan cố gặng hỏi Phan xem có đổi ý không nhưng có vẻ Phan rất chín chắn trong quyết định của mình. Mẹ Phan với vẻ lo lắng dặn dò:

- Ba má đã để riêng quà cho nhà trường nơi con thực tập và quà biếu cho gia đình ông bà chủ nơi con thuê trọ. Con nhớ đó ngheng. Mà con coi còn thiếu đồ đạc gì hông?

 Phan sực nhớ ra:

 - À. Má lấy dùm con cây đàn guitar và chậu cây hương thảo. Con có mỗi nó để ôm lúc buồn thôi đó.

Mẹ Phan cười tủm nói:

 - Đừng ôm đàn cả đời mà không cho ba má bế cháu là chết với má đó nghe hông?

Phan ngồi trên con xe honda  mỉm cười với má rồi nổ máy chạy. Tiếng Phan vọng lại sau cánh cổng:

 - Con sẽ trở về bình an. Ba má yên tâm nghen.

Quãng đường về tới nơi thực tập cũng suýt soát 2 giờ đồng hồ. Dọc đường qua bìa rừng Phan chạy chậm lại cũng vì sợ làm bụi mù đường cũng nhân cơ hội hỏi đường. Một toán học sinh đạp xe hàng nối hàng bỗng dừng xe lại nhìn Phan với vẻ mặt ngạc nhiên. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Phan: “Chắc tụi em này ở trường mình thực tập đây. Có vẻ ngoan ngan và......”.

Phan dừng xe lại hỏi:

- Mấy em cho anh hỏi địa chỉ này với.

 Một cô bé lém lỉnh nói:

- Đây là địa chỉ chỗ trường làng chúng em ạ. Anh cứ chạy thẳng qua bìa rừng này rồi qua một hàng cây gạo là tới ạ. Mà thôi để chúng em đi cùng anh nếu cứ chỉ chắc mất công anh hỏi lần nữa quá. Hôm trước cũng có một người hỏi đường rồi chạy kiểu gì khi chúng em đi hái sim về rồi mà thấy bác đó quanh quẩn ở bìa rừng.  Mà nhìn anh như người thành phố ý nhỉ? Mà anh về đó tìm ai?

Cô bé Hà lanh lẹ nói một lèo khiến Phan chưa bao giờ cảm thấy  lúng túng đến thế. Phan chỉ trả lời được câu hỏi cuối:

 - Anh về nhà bác Hoàng Châu. Bố mẹ của anh Ngọc đang học trên phố cùng với anh.

Cả toán xe đạp quay đầu về làng theo sau là chiếc xe máy của Phan. Tuổi thơ của Phan chưa khi nào được trải nghiệm cuộc xuất quân hùng tráng và dữ dội như vậy. Về tới làng, Hà dẫn Phan vào thẳng nhà  mình và gọi to:

 - Ba ơi! Má ơi! Nhà mình có khách nè.

Trong nhà có tiếng vọng ra:

 - Ba ra ngay đây.

 - Thôi tụi con đi vào rừng hái sim đây.

Phan còn đang chưa hiểu chuyện gì. Trong khi chờ đợi Phan thầm nghĩ: “ Sao lạ thế nhỉ? Mình tìm nhà mà Ngọc mà chứ có vào gặp ba má cô bé này đâu”. Phan còn đang bỡ ngỡ thì ông Hoàng bước từ trong nhà ra:

 - Anh tìm tôi có việc gì vậy?

Phan lúng túng đáp:

- Con là Phan, thực tập sinh năm cuối, con xin về đây thực tập. Con muốn đến nhà bác Hoàng Châu nhưng có cô bé lại dẫn con vào đây.

Ông Hoàng mỉm cười mừng rỡ nói:

 - Tôi bất ngờ vì thầy lại đến sớm vậy đấy. Tuần trước thằng Ngọc nói là cậu sẽ về ngôi trường nghèo này để thực tập và mong gia đình giúp đỡ cho cậu nơi ở trong thời gian thực tập. Thực sự tôi rất vui và đó là niềm vinh hạnh nhất cho làng chúng tôi.

Phan mừng quýnh lên vội đáp:

- Hóa ra hai bác là ba má của Ngọc ạ. Con xin lỗi nếu như có điều gì bất kính với bác ạ.

Ông Hoàng ôn tồn:

- Không sao đâu thầy Phan ạ. Tôi tin là sự hiện diện của thầy sẽ khiến cho cả ngôi làng nhỏ này thêm sức sống. Hôm nay thì thầy cứ nghỉ lại với gia đình tôi. Ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho thầy chỗ ở. Còn những 2 tuần nữa để thầy chuẩn bị và làm quen với môi trường mới mà. Thầy đừng lo nhé.

Chiều hôm đó Phan đi dạo quanh con đường làng, con đường hướng về cánh đồng. Gió thoai thoải chạy theo triền đất rồi ùa mình vào với những đám cỏ làm chúng giật mình thon thót. Không gian thoáng đãng, thanh bình và yên tĩnh hơn ở thành phố đã khiến Phan chết mê chết mệt với mảnh đất sương sương này. Tình cờ Phan nghe thấy đâu đó có tiếng một cô gái bên trong dàn hoa thiên lý đang hát lên những khúc tình ca buồn da diết. Khúc ca mùa hè buồn hui hắt mà Ngạn chờ đợi Trà Long.

co-gai-choi-guitar

“ Biết tôi đợi mùa hè

Sao thời gian nhuộm màu trắng xóa

Sao hoa phượng bỏ đi đâu

Không về trên nhành lá

Để tôi nhớ mong người xa xôi quá

Cắn môi mình bật máu

Tưởng mùa sang...”

Phan khựng lại không dám bước tiếp sợ khuấy động tâm hồn ai đó. Cũng lần ấy, cũng cái ca khúc ấy khiến Phan càng tò mò và muốn biết cô gái kia là ai. Giọng ca ngọt ngào nhưng buồn dười dượi của cô khiến tâm hồn Phan càng muốn hòa cùng một điệu nhịp ấy. Phan nghe như con tim mình thôi thúc một điều gì đó chưa rõ ràng. Phan còn đang ngẩn ngơ lần mò theo tiếng thúc bách của con tim thì bỗng nhiên Hà chạy từ nhà Trà Long ra và gọi:

- Thầy Phan ơi! Em tìm thầy quá trời luôn. Sao thầy lại đứng ngoài đó vậy. Thầy bị lạc đường phải không? Thầy qua bên này rồi về thôi. Ba má em đang đợi cơm.

Lần đầu tiên Phan chạm mặt Trà Long. Phan vội chụp được đôi mắt biếc long lanh nhưng thẫm đượm nỗi buồn và lưu vào tâm trí. Bé Hà cầm tay thầy Phan kéo mạnh về phía mình và cất giọng nhẹ nhàng lễ phép:

- Em cảm ơn cô. Em chào cô em về ạ.

Phan cũng vội cúi đầu chào Trà Long rồi đi cùng Hà trở về.

Trong những ngày ở lại nhà ông Hoàng, Phan được mọi người đón tiếp rất chu đáo. Cô bé Hà cứ xíu xít bên tiếng đàn mê hồn của Phan, quên cả lịch hẹn vào rừng hái sim với đám bạn. Có cơ hội thân thiết với Hà, Phan lân la hỏi han về Trà Long. Hà đăm chiêu một lúc như bà cụ non rồi nói:

 - Em e rằng cô Trà Long bị thất tình thầy ạ. Từ ngày thầy Ngạn đi khỏi làng thì cũng là lúc cô Trà Long bất thần hẳn. Thi thoảng má em dẫn em sang nhà bà ngoại cô Trà Long, hai người lại thì thầm với nhau: rõ khổ cho cuộc đời của thằng Ngạn và Trà Long. Duyên phận khiến chúng chẳng thể bên nhau.

Hà nói như là  người đã từng trải qua nhiều cùng bậc cảm xúc cuộc sống khiến Phan chẳng chê vào đâu được. Nhờ Hà mà Phan có nhiều dịp sang nhà Trà Long chơi cũng như làm quen với cô giáo tương lai.

Trà Long vẫn ngồi dưới dàn thiên lý mặt buồn hẩm buồn hiu tay chống cầm hướng ra ngoài cánh đồng mặc kệ cho vị khách mới đến. Phan rất có duyên khi tiếp xúc với bà ngoại của Trà Long và bà ngoại cũng quý mến thầy giáo trẻ hiểu chuyện cách sâu sắc. Sau nhiều lần tâm sự với bà ngoại Trà Long, Phan đã hiểu ra câu chuyện tình của Trà Long và thầy Ngạn. Người đã đi nhưng tình còn hiu hắt, vấn vương nơi này.

Trong những lần sang chơi, ít khi Trà Long xuất hiện trước mắt Phan nhưng điều đó không làm Phan ngần ngại vì trong ý nghĩ và con tim của Phan vang lên: “trỗi dậy và đến khu rừng đang bốc cháy kia để giải cứu một mầm tình yêu vừa nứt mộng”.

mat-biec-4

Hôm nào Hà cũng sang nhà cô Trà Long chơi nhưng lần này Hà không đi một mình nữa mà dẫn thầy Phan theo cùng. Trong nhà không có người, Phan cũng không dám lên tiếng vì Trà Long đang ôm mộng tương tư mé ngoài dàn hoa thiên lý. Hà ra hiệu cho Phan ngồi im ở đây chờ. Thoắt một cái Hà chạy từ nhà Trà Long về nhà ôm cây đàn guitar mang sang cho Phan. Hà thở hổn hển, nói chẳng ra tiếng. Hà híc đàn vào Phan làm hiệu chơi mấy bản classic cho Trà Long nghe. Bình thường Phan vẫn chơi những bản nhạc đó cho Hà nghe. Cô bé Hà tinh tế đến lạ thường, một sự tinh tế nguyên tuyền chất phác mà Phan cũng không ngờ tới.

Cách Trà Long một đoạn, Phan thong thả so dây đàn, những ngón tay uyển chuyển mân mê với phím đàn, Phan thả hồn mình trong bản classic. Tiếng đàn này Trà Long chưa nghe thấy bao giờ nhất là trong ký ức với Ngạn. Trà Long thấy mình như đang trong mơ, đâu đây có tiếng xào xạc của gió đuổi nhau tạo thành những âm thanh tuyệt vời hay chỉ là bản tình ca của người đê mê đến xuất thần. Những cung bậc cảm xúc của bản nhạc xâm chiếm và đổ bộ vào tâm trí Trà Long đến mức Trà Long quên đi mình là một cô gái đầy mộng mị. Như chàng Homère đang sầu khổ ngồi ôm xác người vợ trẻ vừa tắt thở thì tâm trạng của Trà Long cũng được ví như thế. Trà Long đang sầu khổ ngồi ôm cái xác của tình yêu vừa chớm nở thì bị tắt ngúm. Hà ngẩn ngơ thả hồn theo bản nhạc như bắt được tần số tương tư của Trà Long.

Chơi những bản classic xong, hai thầy trò lại dẫn nhau về trong khi Trà Long còn như đang lạc vào nơi uyên nguyên của tình yêu. Chẳng biết Trà Long có biết tiếng đàn đó là của Phan hay không nhưng những bản classic guitar ấy khiến Trà Long phấn chấn hơn và dần bước ra khỏi nỗi u ám trong mối tình đầu này.

Như một người thân thuộc, Phan vẫn sang nhà Trà Long cách lặng lẽ và so dây đàn, tấu những bản nhạc nhẹ nhàng, dễ chịu, khoan khoái mà không chút buồn sầu nào len lỏi vào không gian. Phan chỉ mong tiếng đàn của mình cứ thỏa sức lan tỏa để đụng chạm vào tất cả và làm êm dịu tất cả. Cái nắng xuyên qua dàn thiên lý đang sưởi ấm một tâm hồn ẩm ướt. Những con gió bảo nhau khẽ làm những cành hoa đung đưa và vuốt nhẹ mái tóc Trà Long. Đàn chim cũng nhẹ nhàng cất tiếng cùng phối với bản nhạc của Phan để thêm phần sống động.

Phan tuốt lại đôi bàn tay đã cứng đờ vì phím đàn guitar và ra về. Phan đứng lên định về thì tiếng cửa cót két mở ra, điều đó chẳng khác gì tiếng đàn của Phan là một câu thần chú dài. Trà Long mở cửa nghĩa là Trà Long đã bước ra khỏi cái quá khứ mộng mị dù cố quên mà chẳng được. Bên trong cánh cửa kia Trà Long đã thấy hết những điều mà Phan vẫn âm thầm làm mà chẳng dám hé lộ.

Trà Long nhìn Phan bẽn lẽn:

 - Em cảm ơn anh.

Phan chỉ biết mỉm cười và gật đầu rồi lặng lẽ đi về.

Trà Long thầm nghĩ: “Giá như là chú ”.

Bà ngoại Trà Long thấy thần sắc của cháu mình càng ngày càng tốt hơn thì cũng mừng. Phan như vị cứu tinh vừa tình cờ cũng vừa đúng lúc đối với Trà Long. Tự lúc nào không biết trong nhà Trà Long có thêm một chậu cây hương thảo, mùi hương thoang thoảng thanh khiết khiến cả nhà đều thấy cuộc sống bớt ngột ngạt hơn dạo trước.

Những ngày tiếp theo cả hai cùng đến trường dạy học. Phan có nhiều cơ hội chuyện trò với Trà Long hơn. Dạo đầu chỉ có trao đổi công tác giảng dạy nhưng dần dần Trà Long nhận thấy nơi tâm hồn Phan và mình có nhiều lúc đồng điệu đến lạ.  Chiều thứ 6 tuần nào trường cũng cho học sinh được nghỉ học sớm. Phan dắt xe đạp đợi Trà Long ở sân trường để cùng về. Cả hai đi mà chẳng nói câu nào. Trà Long như thoái quen đạp thẳng xe vào rừng, Phan không hiểu nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi lại cứ lẽo đẽo đạp xe theo sau. Tới bìa rừng Trà Long dựng xe bên ngoài và đi đến những nơi trước đây Trà Long và Ngạn hay đến. Phan quên bẫng là mình nên giữ im lặng. Phan cũng quên luôn mình qua lâu rồi cái tuổi thơ.

Phan ngạc nhiên hỏi Trà Long như một đứa trẻ con:

- Trà Long ơi! ở đây đẹp quá sức luôn. Tôi  chưa thấy chỗ nào thơ mộng như chỗ này.

Phan kéo tay Trà Long chỉ vào khóm cây có sức lan tỏ hương thơm đến lạ:

- Trà Long! Cây gì đây? Sao mùi thơm vậy? Giống như cây hương thảo ở nhà Trà Long.

Phan cúi xuống ngắt một nắm rồi tặng Trà Long. Trà Long ngần ngại nhưng Phan tiến tới cài lên tóc Trà Long. Lòng bồi hồi xao xuyến. Trà Long lại nhớ tới Ngạn.

 Bao giờ anh về lại chốn xưa

Mình em cô đơn với mưa rừng

Lang thang tiều tụy anh có biết

Ở miền đất ấy anh có vui?

Càng ngày Trà Long càng thấy vui hơn và khám phá ra cái niềm vui ngây thơ mà Phan để lộ. Tuổi thơ của Phan không được trải nghiệm nhiều trò chơi, những cuộc đi đầy tiếng cười, nhất là những lần vào rừng hái sim. Phan cứ tung tăng vui vẻ hồn nhiên như Trà Long hồi bé. Trà Long cũng tìm lại được tuổi thơ mình đã trôi vào dĩ vãng. Cái tuổi thơ hồn nhiên mà chẳng nghĩ ngợi, đầy ước mơ mà không mộng mị. Có những lúc quên bẫng mình sầu khổ nặng nề, Trà Long cười đùa với Phan. Khoảnh khắc ấy thật ít ỏi với Trà Long. Trái tim mộng mị đã kéo Trà Long vào cuộc nội chiến trong tâm hồn lúc nào không hay. Trên chiến trường ấy, giờ đây mỗi người một phương để rồi ai nấy đều phải thất thưởi, gượng gạo băng bó vết thương lòng.

mat-biec-1

Mùa Đông chưa tàn thì mùa Xuân đã nó rạng trong Trà Long. Nhưng Xuân vừa mới nứt mộng thì lại vội phân ly. 4 tháng thực tập đã mãn. Trước ngày về, Phan với Trà Long ngồi bên nhau mà chẳng ai nói câu nào. Phan bồi hồi, xao xuyến như sợ đánh mất một thứ. Mất thứ gì đó mà Phan cũng chẳng biết nữa. Mùa Đông không có tuyết nhưng Phan thấy tâm hồn mình những hạt tuyết đang lất phất bay. Tuyết bay trên những trong miền thương nhớ chập chùng. Ngày về mà Phan cứ ngỡ như là Thượng Đế vừa phân tách Bắc cực với Nam cực, sẽ chẳng bao giờ gặp nhau.

Phan ôm đàn cố tình chơi những bản guitar nhẹ nhàng để xoa dịu cảm xúc tột cùng của mình. Cuối bản nhạc, Phan bâng khuâng thì thào trong gió:

Liệu em có đợi đến Thu sang?

Hay bỏ làng quê bỏ mối tình

Mang theo trái tim đầy mộng mị

Chôn vùi tôi lại với đơn côi.

Đêm khuya, trời trở lạnh hơn, Phan khoác cho Trà Long chiếc áo mình đang mặc rồi ra về. Lúc tiễn Phan về Trà Long nói: 

- Em sẽ ở lại miền quê này. Chúc anh lên đường bình an và có công việc ổn định sau khi tốt nghiệp. Cám ơn anh vì tất cả. Còn cây hương thảo em sẽ không quên tưới nước đâu.

Đó chẳng phải là câu trả lời tuyệt vời nhất với Phan sao? Từ khi gặp Trà Long, Phan đã muốn lưu lại ở chốn này. Quyết định ấy thật dại khờ cho tương lai sáng lạn phía trước của Phan. Phan là người thành phố, học giỏi, đa tài thì có nhiều cơ hội thăng tiến. Nhưng sao Phan lại từ bỏ để chọn nơi mảnh đất chẳng ai muốn ở, chẳng có chút cơ hội phát triển nào.Phải chăng Phan bị mù quáng trong tình yêu?  Chẳng có một quyết định nào của Phan mà không có một lý do đã được suy xét kỹ lưỡng. Phan yêu Trà Long nhưng chẳng dám thổ lộ, sợ mình thả câu lúc nước đục.

Sau khi tốt nghiệp Phan đã quyết định lập nghiệp ở miền quê. Phan dành trọn tình yêu cho làng Đo Đo mới quen, Phan dành trọn mối tình chưa chắc chắn nơi Trà Long. Chưa tỏ tình chưa nhận được lời đáp trả thì liệu có là yêu trong mây mù không? Dù có phải chờ đợi hết mùa Hạ này sang mùa Hạ khác thì Phan vẫn cứ muốn chờ. Phan nghêu ngao:

- Dù cho cây duối hết hoa, cây sim hết quả, dủ dẻ hết hương thì lòng anh nguyện thương em suốt đời.

mat-biec-2

Mùa Hạ năm nay làng Đo Đo như hội, tưng bừng chào đón thầy giáo Phan đến công tác chính thức tại trường làng. Chẳng ai ngờ được rằng một trai phố có tương lai sáng lạn lại quyết định về miền đất sỏi đá này để sinh sống và làm việc. Con trai con gái làng Đo Đo thì lần lượt kéo nhau dời bỏ làng khi còn chưa đương xuân ấy thế mà Phan lại có quyết định chằng giống ai.

Trà Long ngỡ mình như trong mơ khi gặp lại Phan tại làng Đo Đo này. Trà Long thầm vui nhưng chỉ dám vui một nửa. Nếu đó là Ngạn thì Trà Long sẽ  có niềm vui trọn vẹn hơn sao? Mùa Hạ có Phan khiến Trà Long rộn ràng thêm xinh. Những cánh phượng kia đua nhau khoe sắc. Môi Trà Long không còn cơ hội để bầm dập bởi nỗi nhớ thương quá khứ. Thiên nhiên và con người cứ căng tràn sức sống và chín mọng như trái sim trong rừng, tỏa hương thơm ngào ngạt như hoa dủ dẻ, thanh bình thoáng đãng như cây Hương Thảo, cuộc sống nhẹ nhàng êm đềm dễ thở như những bản nhạc Guitar Classic của Phan.

Trải qua 3 mùa hoa phượng đỏ rực, lòng Phan thấy mình quyết định thật đúng đắn. Ai ai cũng thì thào nuối tiếc cho Phan khi chọn nơi này để sống nhưng nào ai thấu sức mạnh của tình yêu. Một sức mạnh chẳng ai cướp được. Phan cũng có thể chỉ là người theo đuổi thứ tình yêu đơn phương như Ngạn theo đuổi Hà Lan. Phan không muốn Trà Long mãi đắm mình trong thứ tình yêu của quá khứ.

Phan thì thầm với Trà Long trong một đêm trăng thanh gió mát:

- Đừng ngần ngại chi, đừng vùi mình trong nỗi cô đơn tuyệt vọng, nhìn tôi đi, tin tôi đi, cuộc đời này tôi nguyện xin bên em, đồng hành cùng em và chân trọng mối tình trước đây của em. Tôi chỉ dám làm cho em hạnh phúc chứ không nỡ để một em phải rỉ máu con tim. Tôi muốn muốn đánh thức, nắm tay và kéo em khỏi ước mộng tan vỡ. Tôi sẽ bên cạnh nâng đỡ cái trạng thái chếnh choáng sau cơn mê say và cùng em đi hết quãng đường tình phía trước.

mat-biec-3

Đôi bàn tay Trà Long mềm mại run rẩy nhưng e then. Muốn trao gửi cho một người nhưng lại sợ phải đau đớn một lần nữa. Trà Long để thêm một mùa Hạ nữa trôi đi hững hờ. Trà Long hiểu rằng trái tim kia đã chấp nhận sẽ chờ cho đến cuối đời. Trà Long sợ phải để người khác chờ đợi. Sợ cái thanh xuân buông trôi lững thững như lục bình nổi trôi trên sông. Sợ phụ lòng người đã hạ cố quyết tâm ở lại nơi đây. Trà Long cũng hiểu tình yêu mà Ngạn dành cho mình và chân trọng điều đó.  Trái tim Trà Long thôi thúc: “ Bước tiếp đi vì Ngạn đâu muốn mình đau khổ mãi. Chỉ cần mình chẳng quên kỷ niệm đã qua”. Phan đã khiến đôi bàn tay kia hết run rẩy và ánh mắt đã trao nhau nụ hôn nồng nàn, thắm đượm sự mềm mại của hoa phượng đỏ. Mùa hạ năm đó làng Đo Đo được mùa hoa phượng mới lạ nở rộ. Cánh hoa của tình yêu sao mềm mại dịu dàng đến lạ thường. Cơn gió mùa hạ cuốn mùi thơm hương thảo rảo khắp xóm thì thào với gió: “Đừng vội ngã gục, đừng để tắt ngúm tình yêu vừa nứt mộng vì luôn có một người bên cạnh xoa dịu nỗi chếnh choáng sau đêm đen”.

Bạn vừa lắng nghe truyện ngắn Hạnh phúc của Trà Long của tác giả Long Jun, được lấy cảm hứng từ tiểu thuyết Mắt biết của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Đây có lẽ sẽ là cái kết trọn vẹn dành cho những ai yêu thích nhân vật Trà Long. Hãy để lại bình luận cảm nhận của bạn nhé. Blog Radio được thực hiện bởi Hằng Nga, với giọng đọc Hà Diễm và Sand. Chương trình được cập nhật hàng tuần tại kênh Blog Radio. Cảm ơn bạn đã quan tâm theo dõi. Xin tạm biệt và hẹn gặp lại.

Tác giả: Trần Thị Huế, Long Jun

Giọng đọc: Hà Diễm

Thực hiện: Hằng Nga

Xem thêm:

 

Trần Thị Huế

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Hôn lễ của em | Blog Radio 901

Bên trong ai cũng có một vài vết thương, có kẻ biến vết thương thành một sự hiểu biết. Có người lại biến vết thương thành một nguyên nhân, sinh ra một vết thương mới đau hơn…

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Em như ánh sao trời | Blog Radio 900

Không có một tình yêu nào là vĩnh hằng cũng chẳng có lời hứa nào gọi là mãi mãi, chỉ là con người ta thích tin vào những điều đó chỉ là nhất thời để rồi một đời đợi chờ.

back to top