Lời hứa tuổi thanh xuân
2021-05-12 09:00
Tác giả: Giọng đọc: Bạch Dương
blogradio.vn - Người ta nói những người yêu nhau có duyên không phận như hai đường thẳng song song không thể gặp nhau. Nhưng cuộc đời cả hai chúng ta giống như hai đường thẳng cắt nhau vậy, chỉ cắt nhau tại một điểm duy nhất và chia hai ngả tiếp tục đi mà thôi.
Lời hứa tuổi 17
***
Người ta thường nói mối tình năm 17 tuổi là mối tình đẹp nhất cuộc đời con người. Nó chứa đựng những ngây ngô của tuổi mới lớn, pha lẫn một chút thành thật của những con người chuẩn bị bước vào đời. Và năm đó, có một chàng trai đã bước đến bên tôi, nở nụ cười tươi rực rỡ mà ấm áp tựa như ánh nắng buổi ban mai. Chúng tôi có một lời hứa với nhau, một lời hứa kéo dài 10 năm.
Tôi và cậu ấy gặp nhau lần đầu năm 15 tuổi, cả hai chúng tôi đều chỉ là học sinh lớp mười ngây thơ, học cạnh lớp nhau. Tôi đã nghĩ chúng tôi chẳng bao giờ liên quan đến nhau, cho đến mùa hè cuối năm đó, cậu ấy tỏ tình với tôi.
Dưới tán cây bàng trong sân bóng, cậu ấy mỉm cười nói rằng thích tôi, hỏi tôi có thể làm người yêu của cậu hay không. Mãi tận đến 10 năm sau, tôi vẫn nhớ như in khuôn mặt hạnh phúc của cậu ấy khi tôi đỏ mặt gật đầu. Mối tình đầu của tôi đã đến như thế.
Chẳng một ai nghĩ rằng chúng tôi sẽ bên nhau dài lâu, thật sâu trong thâm tâm tôi cũng đã nghĩ như thế. Cũng có những cãi vã và hờn ghen giận dỗi, nhưng chưa một giây phút nào cậu ấy tỏ thái độ với tôi, cậu luôn nhường nhịn tôi không có lí do. Tôi đã từng tức giận mà hỏi cậu rằng chúng tôi sẽ chẳng dài lâu đâu, cậu chỉ cười rồi nhẹ đáp: "Thì được đến đâu hay đến đó mà".
Không một ai ngờ được, chúng tôi đã cùng nhau trải qua trọn vẹn hết cấp 3, tôi không ngờ, cậu ấy không ngờ, chẳng một ai lường trước được. Cậu ấy thi đỗ vào đại học Giao thông Vận tải, tôi thì đỗ vào Kinh tế. Đó là mùa hè hạnh phúc của chúng tôi, cũng là mùa hè cuối cùng chúng tôi trải qua cùng nhau.
Tôi vẫn nhớ rất rõ hôm đó là buổi chiều tháng 9, cậu ấy ở trước mặt tôi, mở miệng đề nghị chia tay. Cậu ấy không nói lí do, tôi cũng không hỏi, chỉ nhẹ gật đầu. Cậu ấy mấp máy môi một chút, gương mặt chẳng còn nở nụ cười sáng lạn như mọi khi. "10 năm nữa nếu cậu vẫn độc thân, cậu lấy tớ được không?", cậu ấy hỏi tôi, nhưng lại không dám nhìn thẳng. Tôi cũng chỉ khẽ gật đầu hứa suông, nhưng cũng không hiểu sao lời hứa này lại được tôi nhớ lâu đến như vậy.
Chúng tôi cũng chẳng còn gặp lại nhau sau lần chia tay đó. Sau đó, tôi cũng chẳng yêu thêm một ai nữa, một phần vì không hợp tính, một phần là chẳng ai tốt với tôi được như cậu ấy đã từng. Cũng chẳng phải tôi nhớ nhung ôm mộng hay lưu luyến gì chuyện tình đã qua, chỉ đơn giản là tôi dành sự trân trọng cho mối tình đầu đời của mình. Còn về lời hứa, tôi cười tự nhủ "được đến đâu hay đến đó".
Tôi ra trường, có việc làm, làm việc được vài năm, đến lúc nghĩ đến vấn đề tình cảm thì bạn bè xung quanh đã lũ lượt rủ nhau lập gia đình. Và điều không ngờ chính là tôi đã gặp lại cậu ấy vào đúng năm 27 tuổi. Chúng tôi tình cờ gặp lại nhau trong một buổi tiệc cưới của bạn. Cậu ấy vẫn như 10 năm trước, cao ráo và tươi tắn, mang theo bên mình sự ấm áp khó tìm được. Chúng tôi nở nụ cười với nhau như gặp lại cố nhân cũ.
"Lời hứa ngày trước còn được tính không?" Tôi đã chủ động mở miệng mà hỏi cậu ấy như vậy. Cậu ấy ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại nheo mắt cười "Đương nhiên là còn". Chúng tôi đã quay lại với nhau chỉ bằng 2 câu nói đơn giản như vậy.
Sau đó một năm thì chúng tôi cưới nhau. Mọi thứ diễn ra như thể nó nhất định phải như vậy. Có người cho rằng chúng tôi đang thực hiện lời hứa, có người lại bảo đó đơn giản là định mệnh. Tôi thì không tin vào định mệnh, tôi chỉ tin vào cậu ấy...
Không phải mối tình tuổi 17 nào cũng thê lương, cũng có kết cục đau lòng. Câu chuyện của chúng tôi chính là mình chứng rõ ràng nhất. Chỉ hy vọng rằng câu chuyện này có thể truyền niềm tin hơn cho các cặp đôi đang yêu nhau, hãy hứa hẹn, nhưng cũng hãy cố gắng thực hiện nó, một lời hứa sẽ không dư thừa nếu ta đủ khả năng thực hiện nó.
Người dưng thì ta có thương được không? Người dưng là gì mà ta lạc lòng nghĩ tới. Rồi để tim mình thương một người dưng.
Anh! Người dưng lạc lối, lạc lối vào tim em! Để rồi thương nhớ một đời.
Thanh xuân em giành thương anh, để sau bao năm, anh thương người khác, rồi mưa cứ rơi mãi, rơi mãi trong lòng em.
Em còn nhớ ngày đầu gặp anh, hôm ấy ánh mặt trời như dồn hết về bên anh, anh cùng các bạn đang chơi bóng rổ, em đi qua sân thể dục, cơn gió vô hình, ánh mắt em nhìn về phía anh. Tim đập lỡ một nhịp. Em thích anh từ dạo đó.
Trường đại học bách khoa tuy rộng, nhưng không khó để em tìm ra anh, để gây được sự chú ý của anh là bao đêm thao thức lên kế hoạch. Lúc ấy tuổi trẻ nhiệt huyết nên em chẳng ngần ngại, em chọn ngày mưa gió, chọn thời điểm anh tan học, để mong một lần gặp gỡ lãng mạn vạn lần không quên, em đi bộ dầm mưa trước ô anh.
Hì! Anh lại mải luyên thuyên với bạn về bài trên lớp, không nhìn lên em, mà vội bước qua em. Hại em mưa ướt lạnh ốm tới mấy ngày sau.
Thế ấy! Ốm chưa là gì. Em đội cả ngày nắng dưới sân tập tay cầm sẵn bình nước theo dõi anh đánh bóng, vậy mà lúc giải lao anh nhìn khắp nơi, nhưng ánh mắt ấy không nhìn về phía em.
Thương một người dưng thật khó chịu, bao nhiêu lý do để từ chối, nhưng lỡ thương thầm nên biết phải làm sao?
Trò chuyện cùng các bạn khoa anh em được biết, sắp tới ngày lễ 20/11 anh được chọn thay mặt cả trường đọc diễn thuyết, cơ hội của em đã tới. Hồi hộp chờ đợi ngày ấy cũng tới, lúc anh lên phát biểu em chăm chú lắng nghe, tay cầm chắc bó hoa bên trong em để tấm thiệp thay lời tỏ tình, trước mắt em là chàng trai lịch lãm, phong độ, đẹp trai và tài giỏi. Bài phát biểu vừa kết thúc tiếng vỗ tay ngập sân trường, em chưa kịp bước lên tay anh đã cầm bao bó hoa của các bạn gái mến mộ, hoa trên tay em rơi xuống, em buồn! Thương thầm anh không chỉ mình em.
Trời chiều gió nhẹ, chân lang thang dạo bước trên vỉa hè, mùa thu Hà Nội đẹp đến nao lòng, những cô Bác bán hoa dạo trên chiếc xe đạp chở những bó hoa cúc họa mi. Hàng cây bàng bên đường lá đã chuyển sang màu đỏ, một góc đường cà phê cổ vang lên ca khúc về Hà Nội:
“Hà Nội mùa thu đi giữa mọi người
Lòng như thầm hỏi, tôi đang nhớ ai?
Sẽ có một ngày trời thu Hà Nội trả lời cho tôi
Sẽ có một ngày từng con đường nhỏ trả lời cho tôi . . . ”
Tôi đang thầm hỏi tôi đang nhớ ai? Chắc tôi đang nhớ đến anh. Rầm . . . tập giấy vẽ trên tay rơi xuống, theo gió bay khắp vỉa hè vắng tôi đã va vào anh. Anh gặp tôi đúng thời điểm, đúng khoảnh khắc, hay mùa thu Hà Nội đã trả lời cho tôi. Ánh mắt anh nhìn tôi tình tứ, thơ mộng, tôi say nắng anh rồi tôi lạc mất trái tim.
Trở về thực tại tôi thấy anh đã nhặt xong tập giấy vẽ, xếp gọn gàng đưa cho tôi.
- Anh xin lỗi nhé.
Cơ hội cho tôi làm quen anh đến, tôi nhanh tay nắm lấy – Không - Tôi trả lời
Anh cười - Thế muốn anh làm gì?
- Sếp lại tập giấy vẽ từ tranh đầu đến cuối cho em.
Anh mời tôi vào quán cà phê cũ, anh bắt đầu nghiên cứu tranh tôi, còn tôi ngắm anh không chớp mắt, bất chợt anh nhìn lên làm tôi bối rối.
Anh nói - Tranh em có phải xếp theo quy luật sáng nắng chiều mưa giữa trưa sấm sét.
- Dạ dạ ơ a anh dám…
Tiếng cười hai chúng tôi bắt đầu cho những ngày mưa, nắng. Ngoài giờ học tôi thường theo anh lên thư viện ngắm anh nghiên cứu sách, buổi chiều theo anh ra sân bóng. Anh cũng hay theo tôi lang thang vẽ tranh, đôi chút ngẫu hứng anh làm người mẫu cho tôi.
Anh dân phố gốc, tôi dân tỉnh lẻ chúng tôi như bù trừ khoảng trống cho nhau. Đêm ấy Giáng Sinh, sánh bước bên anh cùng dòng người tấp nập, vào trong thánh đường anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi thì thầm: Anh yêu em
Mùa giáng sinh ấy ấm áp! Người dưng đã thương tôi.
Thanh xuân – quãng thời gian tươi đẹp chúng tôi giành cho nhau, cùng nhau đi qua năm tháng lúc giận hờn sẽ chữa lành bằng những yêu thương, nên tôi cứ mơ màng tới cái kết viên mãn. Nhưng không, chúng tôi đã xa nhau, xa mãi, năm tháng ấy anh vội quên.
Vì thành tích học tập tốt, sau khi tốt nghiệp được nhận học bổng sang Nga du học, cả khoa anh có hai người, anh và cô ấy, từ dạo ấy anh dần quên đi tình tôi.
Ngày anh bay sang Nga, tôi đi tiễn anh ôm tôi tạm biệt, anh nói:
- Khoảng cách giữa chúng ta không xa, nhưng... thật ra chẳng bao giờ gần được nữa
Lời chia tay anh nói tôi mỉm cười quay đi, phải tôi đã khóc chỉ may rằng không khóc trước mặt anh.
Anh! Người dưng ngược nắng, thanh xuân tôi giành thương anh! Để sau cuối anh thương người khác.
Lý trí có mạnh mẽ đến đâu, kiên định thế nào, thì tim cứ thương nhớ một người dưng, thương thì đâu biết được lý do thôi thì lỡ đau, để đau thêm lần nữa để rồi cứ thương mãi thương mãi một người dưng.
Mời xem thêm chương trình:
Giọng đọc: Bạch Dương
Sản xuất: Thanh Lam
Thiết kế: Hương Giang
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.