Đừng áp lực về độ tuổi bạn sẽ kết hôn
2021-12-17 09:53
Tác giả: Hà Linh, Deamer Giọng đọc: Bạch Dương
Kết hôn là một trong những việc quan trọng của đời người, nhưng thực tế, giới trẻ ngày càng có xu hướng không coi kết hôn là việc bắt buộc phải làm nữa. Một bộ phận chủ động chọn cuộc sống độc thân, một số thì chọn độc thân sau một vài mối tình không đến nơi đến chốn, số còn lại cũng muốn kết hôn nhưng lại chưa tìm được đối tượng phù hợp. Vậy đứng trước áp lực về độ tuổi kết hôn, bạn trẻ có suy nghĩ gì?
Đừng áp lực về độ tuổi bạn sẽ kết hôn (Dreamer)
Vào năm 18 tuổi, tôi đã từng hùng hồn tuyên bố với cả thế giới là mình sẽ kết hôn vào năm 24 tuổi. Tôi tự tin khẳng định điều đó vì xung quanh tôi, ai cũng đã và sẽ kết hôn vào cái tuổi ấy nên tôi cũng không ngoại lệ. Tất nhiên, tại sao mình phải là điều ngoại lệ ấy chứ.
Rồi năm tháng trôi qua như cơn gió xoáy, cuốn tôi vào cuộc sống của những năm tháng Đại học. Cuộc tình sinh viên nhẹ nhàng qua đi, đem đến cho tôi nhiều hoài nghi, liệu bản thân có thật sự kết hôn vào tuổi 24. Mơ hồ nhận ra, có lẽ có hoặc có lẽ không.
Khi kết thúc năm 22 tuổi, tôi lại vội vã chạy theo cuộc chiến xin việc: sửa CV, rải hồ sơ, tham gia các cuộc phỏng vấn, làm việc overtime, nhảy việc, rồi lại những trình tự ấy... cuộc sống như một con xoay mà tôi chỉ có thể tập trung để không bị té ngã khỏi vòng quay ấy. Và thoáng chốc, lời tuyên bố về cuộc hôn nhân năm 24 tuổi đã qua deadline khi nào mà tôi chẳng hề hay.
Kì lạ là tôi lại cảm thấy may mắn. Không phải vì tôi đã mất niềm tin vào hôn nhân hay cuộc đời làm tôi trở thành một con người nghi ngờ nhưng vì bản thân tự biết được rằng mình vẫn chưa qua được bài kiểm tra của người trưởng thành mà hôn nhân chỉ dành cho những người trưởng thành thật sự.
Tôi có hai cô bạn đã kết hôn vào những năm tháng đẹp của lộ trình hôn nhân, năm 24 tuổi. Mỗi khi có dịp gặp mặt, đa phần những câu chuyện xung quanh cuộc sống của hai cô bạn là sự than phiền về việc vô tâm của chồng và vất vả của cuộc sống hôn nhân.
Những câu giá như, đừng nên... luôn luôn được lặp lại ít nhất mười lần trong suốt buổi cà phê của chúng tôi. Và trong cuộc nói chuyện ấy, tôi thường im lặng. Một phần vì tôi vẫn chưa trải qua cuộc sống của hôn nhân và một phần vì tôi cũng không thể đưa ra một lời khuyên hữu ích nào cả. Nhưng có một câu nói làm tôi ghi nhớ mãi mà một trong hai người bạn đã nói “Điều thật sự hối tiếc trong cuộc hôn nhân này là tao đã chưa đủ sẵn sàng". Câu nói này đã trở thành câu hỏi cho bản thân tôi suốt thời gian sau đó “Liệu tôi đã đủ sẵn sàng?"
Theo thời gian, câu trả lời của tôi vẫn là tôi chưa sẵn sàng. Nhiều người hỏi tôi vì sao vẫn chưa sẵn sàng khi tôi đã có bạn trai được 4 năm, đủ dài để chia sẻ và tìm hiểu, tôi cũng đã có nguồn thu nhập cho bản thân mình, đủ để không dựa dẫm vào ai, tôi cũng đã trang bị cho mình những kiến thức trong cuộc sống, đủ để bản thân tự đưa cho mình những lời khuyên hữu ích khi cần... Vậy vì sao tôi vẫn chưa sẵn sàng.
Có lẽ, đối với tôi, hôn nhân là một điều thiêng liêng và chỉ khi trưởng thành thật sự tôi mới có thể có được điều đó. Tôi muốn mỗi khi xong việc, điều tôi muốn và chỉ muốn là nhìn thấy người chồng yêu dấu ở nhà chứ không phải là những cuộc cà phê, ăn uống cùng bạn bè. Tôi muốn mỗi khi nhận được lương hoặc khoản tiền thưởng, tôi sẽ nghĩ đến việc gia đình có thể sử dụng như thế nào cho hợp lý chứ không phải tự thưởng cho bản thân một thứ gì đó đắt tiền. Tôi muốn mỗi khi trong gia đình cần làm một điều gì đó, tôi sẵn sàng làm ngay chứ không phải cả 2 sẽ ngồi so đo ai đã làm nhiều hơn ai... Và để có thể thực hiện được những mong muốn đó, tôi cần bản thân có sự kiên nhẫn hơn bây giờ, có sự quan tâm hơn bây giờ, có sự bao dung lớn hơn bây giờ và có sự thấu hiểu lớn hơn bây giờ.
Tôi năm nay 27 tuổi. Tôi tự hào tuyên bố mình vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn. Tôi biết chỉ khi tôi tìm thấy ở bản thân sự trưởng thành thật sự thì có lẽ đó cũng là lúc, tôi có thể bước đến cuộc sống hôn nhân. Ai rồi cũng có một lộ trình cho riêng mình và tôi biết lộ trình của tôi không dừng lại ở cuộc sống 24 tuổi hay hiện tại.
Bạn thân mến! Không ai quy định bao nhiêu tuổi thì phải lấy chồng. Có người kết hôn sớm, có người kết hôn muộn, tùy vào việc duyên đến lúc nào. Vậy mục đích của việc kết hôn muộn là gì? Phải chăng là để chờ mảnh ghép phù hợp nhất xuất hiện? Tiếp theo, mời bạn lắng nghe câu chuyện đáng yêu được gửi đến từ Hà Linh:
Mục đích của việc kết hôn muộn là gì? (Hà Linh)
Giáp Tết là ngày Valentine, sau Tết miệng vẫn còn dư vị bánh Chưng thì hết mùng 8/3 lại đã tới Valentine Trắng, ấy vậy mà chẳng có ai để nũng nịu, thấy có chút không vui.
Thế nhưng dù chẳng được anh Noo dặn “Đừng hôn nếu môi em chưa quên dư vị ngọt ngào hai ta đã trao, đừng ôm nếu em thấy anh ta chẳng thể vỗ về”... thì mình vẫn biết rằng không thể nhắm mắt vơ bừa được.
Đến cơ quan, sếp lại cứ đùa rằng tầm tuổi này rồi có khi Linh lại phải lòng và lấy thằng ít tuổi hơn ấy chứ. Mình thì quả quyết rằng không thể phù hợp với bọn trẻ con, bằng chứng là từ trước tới giờ chưa từng lái “máy bay”.
Nhắc đến “máy bay” thì nghĩ đến “phi công”, thế là trí nhớ lại lục lại ngóc ngách não bộ về em.
Mình và em quen nhau khi em lấy đồ giúp mình tại siêu thị (sản phẩm được sắp xếp tại vị trí khá cao so với chiều cao giới hạn của mình). Mình chỉ định cảm ơn rồi tiếp tục chọn đồ chứ không có ý định bắt chuyện với người lạ. Nhưng em lại mở lời trước “Bạn sinh năm bao nhiêu?”, mình lịch sự đáp “Chắc mình hơn tuổi bạn. Bạn sinh năm bao nhiêu?”. Em trả lời dõng dạc “Mình sinh năm 97, đang học đại học năm 2 rồi”, mình nhẹ cười nói “Em kém chị 7 tuổi”. Em nói rằng mình dối em vì mình không thể hơn tuổi em, hơn nhiều thế lại càng không. Mình đáp lại với giọng điệu khó chịu “Tùy em nghĩ”.
Với những người kiểu vồ vập với người lạ như em khiến mình thấy không thoải mái nên mình vội bước sang dãy sản phẩm khác, em cũng hiểu ý nên không đi cùng mình nữa. Cho đến khi về, tình cờ gặp em ở nhà để xe, em sấn sổ ra dắt xe giúp khiến mình hơi sợ và có chút đề phòng. Sau đó, em mượn điện thoại mình để gọi người đến đón với lý do em quên điện thoại ở nhà.
Sau cuộc gọi, em không trả điện thoại ngay mà ra điều kiện với mình “Chị cho em xin facebook, em sẽ trả điện thoại”. Thề lúc đó chỉ muốn đấm cho phát, làm ơn mắc oán, nhưng nghĩ do em nó còn trẻ người non dạ nên không chấp, đáp đại khái cho qua “Chị tên Hà Linh, về cứ tìm tên facebook Hà Linh nhé!” (lúc đó nghĩ có hàng nghìn cái facebook Hà Linh có mà tìm được ý).
Thế mà khoảng một tuần sau mình nhận được lời mời kết bạn trên facebook, avatar đúng cái mặt của em ấy luôn. Chột dạ nghĩ sao nó lại tìm ra được nhỉ, tự dưng thấy sợ nên ấn block luôn.
Sau đó một thời gian, zalo cũng nhận được lời mời kết bạn của em ấy, tương tự như facebook, mình cũng block luôn.
Thế là em chuyển sang nhắn tin điện thoại, em nói rằng chỉ muốn làm quen với mình, tại sao mình lại phản ứng thái quá bằng cách block thế chứ! Thấy em có ý tốt nên mình không block điện thoại.
Từ đó, hôm nào em cũng nhắn tin cho mình, chỉ một vài tin nhưng rất đều đặn cả về số lượng lẫn giờ giấc. Ban đầu, mình không thoải mái lắm nhưng sau đó như một thói quen, đến tầm giờ mà chưa nhận được tin nhắn của em, có chút mong ngóng.
Em đang theo học một trường Quân sự ở Hà Nội, thi thoảng về nhà ở Bắc Giang, em đều hẹn mình ra gặp nhưng mình đều lấy lý do để từ chối, thực sự mình không có tâm thế thoải mái để gặp em.
Sau bao lần lấy hết lý do này đến lý do khác, cùng với sự kiên nhẫn của em, mình không thể từ chối được nữa, mình miễn cưỡng gặp em vào một buổi tối khi em được nghỉ về Bắc Giang.
Tới chỗ hẹn, em đã ngồi đó, quần áo bảnh bao, tóc vuốt keo gọn gàng, khuôn mặt dài, đôi mắt to, mũi cao, làn da ngăm khỏe. Tại thời điểm đó, tim mình có chút rối nhịp, lẩm bẩm rằng sao nó lại đẹp trai thế nhỉ… Điểm đuối duy nhất trên khuôn mặt em là răng cửa em mọc hơi khấp khểnh, nhưng khi em cười mình lại cảm thấy có điểm nhấn và duyên nữa.
Trò chuyện lan man mãi, em mới rủ mình đi dạo, mình nói mình lười vận động lắm, em năn nỉ mãi cuối cùng mình bị thuyết phục.
Mình đoán em cao khoảng 1m80, vì lênh khênh lắm, mình cứ loắt choắt bé con đi bên cạnh, thi thoảng khẽ ngẩng mặt lên trộm nhìn em, quả thực em rất đẹp trai, rất nam tính. Gió nhẹ hiu hiu trời mùa thu, khiến mũi mình nhạy hơn với hương thơm từ em, mình chẳng thể phân biệt các loại mùi hương, nhưng mình vốn dĩ rất thích con trai có hương thơm, mùi hương nam tính, không nồng nàn nhưng đủ để nhung nhớ.
Hai bọn mình cứ im lặng thế đi bên nhau, bỗng em phá vỡ bầu không khí yên ắng ấy bằng một câu hỏi:
- Em cầm tay chị được không?
Mình trả lời ra vẻ người lớn và lạnh lùng
- Không
- Tại sao?
- Tại không thích.
- Vâng.
Em cười nhạt, đi chùng chân thấp xuống cho ngang bằng mình, cúi đầu sát mình và nói:
- Khi nào đó chị có thể trở thành người yêu em được không?
Mình vờ cười khẩy
- Chị không thích trẻ con, cũng không có thời gian yêu đương, chị đến tuổi kết hôn rồi.
Em nhăn mặt nói:
- Vậy chị kết hôn với em đi!
- Em điên à? Em đang học hành nuôi chị thế nào được mà kết hôn, bố mẹ em cũng sẽ không cho kết hôn với bà chị già hơn em 7 tuổi đâu.
Khuôn mặt em trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết:
- Em lấy vợ cho em chứ cho bố mẹ đâu, với cả bố mẹ em bảo may mắn lắm mới lấy được vợ hơn tuổi.
- Nhưng chị không yêu trẻ con.
- Chị chả bảo không có thời gian yêu đương, chỉ kết hôn thôi còn gì.
- À, thì chị cũng không kết hôn với trẻ con.
Em thở dài, chân không chùng nữa mà đứng thẳng lên, mắt nhìn xa xăm. Mình liếc lên nhìn em, thấy em giống người đàn ông trưởng thành hơn bao giờ hết. Rồi lại vội cúi gằm xuống như thể mình vừa phát ngôn những câu nói tội lỗi.
Em lấy tay vuốt tóc mái của mình do bị gió thổi tung xuống. Vừa vuốt vừa nhẹ nhàng nói:
- Em sẽ ở bên cho đến khi chị muốn kết hôn với em.
Khuôn ngực của em lúc này sát mũi mình khiến mình cảm nhận rõ mùi hương từ thân thể của em, rất ấm áp cũng rất mạnh mẽ.
Mình nói muốn về nhà vì cảm thấy buồn ngủ, em nói sẽ đưa mình về, nhưng do không muốn em biết nhà nên mình bảo để mình tự về và dọa em rằng nếu cứ cố đưa mình về, từ giờ mình sẽ không gặp em nữa. Em không muốn làm mình phật ý nên đành đồng ý.
Về đến nhà, mình vội vàng block số điện thoại của em. Cảm thấy lo sợ vì trái tim hình như đã rung động, rung động vì chàng trai mới đôi mươi, còn chưa trưởng thành, còn chưa chín chắn; rung động vì sự ngọt ngào, vì sự chân thành của em. Mình hiểu có thể em đang trong cơn say nắng nhất thời hoặc cũng có thể em là một badboy chính hiệu, mà bị lừa bởi một thằng ranh con, quả thực rất mất mặt.
Có ai đó từng nói rằng “Bất cứ việc gì xảy ra cũng đều có mục đích của nó”, giờ đây mình tự hỏi rằng “Vậy mục đích việc kết hôn muộn của mình là gì?”
Bạn thân mến, dù kết hôn ở độ tuổi nào hay có kết hôn hay không thì cuối cùng ai cũng mong có một cuộc sống hạnh phúc. Bạn không cần phải quá áp lực về việc kết hôn cho kịp deadline hay sinh con cho đủ KPI, không ai quy định về điều đó cả. Hãy mở lòng sẻ chia cuộc sống của mình với ai đó, khi bạn đã thật sự sẵn sàng nhé!
Tác giả: Dreamer, Hà Linh
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Xem thêm:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.