Đón Tết nay để nhớ Tết xưa
2022-02-01 00:05
Tác giả:
Giọng đọc:
Bạch Dương
blogradio.vn - Đón Tết nay để nhớ những Tết xưa cũng là để ghi nhớ mãi công ơn ông bà, mẹ cha một thuở. Tết đã qua rồi, nhưng bên ngoài nắng vẫn xanh trời và vàng tươi như sắc mai vàng nở muộn.
***
Bạn thân mến! Mỗi dịp Tết đến, người ta lại có dịp nghỉ ngơi, nhìn lại một năm và nghĩ đến một năm sắp tới. Không gian và hương vị của ngày Tết luôn gợi về ký ức của những mùa Tết xưa. Vậy Tết xưa và Tết nay có sự khác biệt thế nào? Mời bạn đến với lá thư tâm sự:
Kí ức về Tết (Nguyễn Thúy Hạnh)
Lại một cái Tết nữa đang về. Những ngày này đây tiết trời tuy chưa đến nỗi rét quá nhưng cũng đủ để người đi đường cảm nhận được những cái lạnh của từng cơn gió đang táp vào mặt. Bên ngoài những vệt nắng vẫn cứ vàng mênh mang, nhưng cũng chỉ xua đi bớt một phần nào của cái lạnh.
Đêm về, sương xuống, những cơn gió lạnh mang về cho ta những khoảng lặng bâng khuâng trong lòng. Chỉ mong mùa đông đến và đi thật nhanh để cho mùa xuân về cây cối đâm chồi nảy lộc. Những cơn gió làm xao động, từng gợn sóng lại đuổi nhau như cái trò chơi trốn tìm đuổi bắt của ta từ cái thời ta còn trẻ. Ngày đó, chơi cùng nhau vô tư lắm nên có biết gì đâu. Nào ai có biết đuổi bắt những cái không tên, vô hình vô bóng bao giờ. Lớn lên rồi chợt nhận ra cái ta muốn tìm lại đang trốn mãi thật xa, tìm hoài không thấy. Khoảng lặng trong lòng cứ ngày một lớn lên cho những cái không tên vô hình vô bóng ấy thắt ẩn thoắt hiện, chợt đến chợt đi, nhẹ như mây.
Tết! Lại Tết! Ước gì trở lại được ngày xưa để được sống cùng Tết xưa ấm áp. Đó là khi trước Tết khoảng ba tháng, mẹ lại hì hụi trồng từng cây Vạn Thọ, cắm những củ Thược Dược hay trồng những cây Violet xuống vườn. Tiếp sau đó là những ngày vun vun, tưới tưới và mong sao nó ra hoa đúng vào dịp Tết. Thích thú biết bao khi những nụ hoa bắt đầu he hé đón chào mùa xuân như ta đã từng mong ngóng Tết.
Bố chọn những cây mía thẳng và đẹp nhất để dựng ở hai bên bàn thờ. Mẹ tất bật với những chợ búa cơm nước, sửa soạn bàn thờ, toàn là việc không tên. Chỉ thế thôi cũng đủ làm hao gầy dáng mẹ. Nghe đâu thời của mẹ, người ta chỉ cần nhìn vào bếp và mâm ngũ quả ngày Tết để chấm điểm đảm đang cho những người phụ nữ.
Vui hơn cả là được đi chợ Tết, cùng mua những mảnh giấy mầu về cắt dán và gấp những hình sao hay con vật ngộ nghĩnh, sau đó dùng chỉ xâu nó lại thành những chuỗi dài để treo lủng lắng trước cửa sổ như những cái rèm thật đáng yêu. Mỗi khi được đi chợ Tết, thật bắt mắt với dãy hàng xén hay những loại rau củ quả sặc sỡ. Chợ ngày Tết thì chẳng thiếu thứ gì. Vui đến mấy cũng không thể quên mua ít bột mì để về làm bánh nhúng. Cái thứ bánh tao nhã vừa ăn vừa chơi nhưng cũng đủ sức gắn kết bạn bè tụ tập.
Đi qua những hàng làm cốm, giã cốm mà hương từ những hạt lúa xanh tỏa ra thơm ngào ngạt khiến ta quên khuấy đi cái lạnh của mùa đông. Dãy hàng xén và hàng mã là hai dãy hàng hấp dẫn chúng tôi nhất. Vì ở đó có những trò chơi, có những chiếc vòng tay, vòng cổ, nào lược nào gương, nào cặp ba lá làm nên duyên con gái một thời. Ý nghĩa nhất là rẽ ngang cuối chợ, nơi có ông đồ quê ngồi chễm chệ bán chữ. Từ chiếc bút, từng nét chữ được viết ra như rồng bay phượng múa với những lời chúc đủ đầy, quen thuộc như “Chúc mừng năm mới” hay “Cung chúc tân xuân”. Chỉ nhìn qua thế thôi mà ai chẳng muốn mua những cái “Phúc, Lộc, Thọ” ấy về nhà.
Tết hồi xưa vui vì được nghỉ học. Học trò thời nào cũng thế, chỉ mong không phải đến trường. Đêm 30 Tết vui bên bếp củi đượm lửa nồng nàn, ấm áp. Tiếng hạt hướng dương nổ lép bép, mùi thơm của hạt dẻ cứ ngọt ngào, ngầy ngậy. Mồng 1 tết Cha, mồng 2 tết Chú, mồng 3 tết Thầy. Mẹ dặn tôi không được đến nhà ai chơi vào sáng sớm mồng 1 Tết, vì sợ mình không may mắn lại làm mất dông nhà người ta. Thế là mồng 1 Tết tôi chỉ được quanh quẩn chơi ở nhà. Mồng 2 Tết, bố mẹ đưa tôi về thăm quê nội, quê ngoại và đi chúc Tết cậu, dì, chú, bác.
Mấy ngày Tết của tôi, thì ngày mồng 2 Tết là ngày vui nhất vì hôm đó tôi được đi chơi nhiều và cũng nhận được nhiều tiền mừng tuổi nhất. Mồng 3 Tết, sau khi ăn sáng tôi bắt đầu khai bút. Bố giao cho tôi bài tập đầu tiên của năm mới sao mà khó thế. Thấy tôi cắn bút nhăn nhó, bố bảo: “Càng khó càng phải suy nghĩ, con phải cố gắng giải cho bằng được để không bị mất dông cả năm chứ”. Chẳng biết cái “dông” ấy là cái gì nhưng các cụ đúc kết thế thì cứ tin thế và nghe thế.
Có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Tuy cách giải của tôi không ngắn như cách giải của bố, nhưng cuối cùng tôi cũng làm xong cái bài tập ngày khai bút. Tết thầy! Không thiệp, không hoa, không gì cả. Chỉ với một điểm 10 tròn trịa nhưng làm ấm lại lòng thầy. Tối mồng 3 Tết, bạn bè tôi bắt đầu tụ tập rồi cùng nhau đi chơi hết nhà nọ nhà kia. Tết được mặc chiếc áo hoa mà mẹ mới mua cho hôm đi chợ Tết. Tết được cầm dao rạch vào bụng con lợn nhựa để đếm từng đồng bạc lẻ hàng ngày để dành mua sách vở.
Năm tháng trôi đi, cứ đến độ Tết lại trở về sau 365 ngày lao động mệt nhọc. 365 ngày, nhiều là vậy nhưng cũng trôi đi thật nhanh, chẳng thiếu ngày nào đâu. Mỗi ngày trôi qua lại cho ta một ước mong khao khát, như nắng mùa thu, gió mùa xuân, mưa mùa hạ. Mưa gió khắc nghiệt là thế nhưng mùa vẫn tròn trịa, đủ đầy.
Giờ đây Tết lại sắp về nhưng nó không còn thiêng liêng, háo hức, chờ đợi như cách đây đã nhiều năm. Ngay từ bây giờ đã là những ngày nghẽn mạng vì cạnh tranh mua vé tàu vé xe ngày tết. Sợ nhất là những lần về quê trên những chuyến xe khách chật cứng người, tay xách nách mang. Bến tàu bến xe nhộn nhạo, kẻ đến người đi, kẻ vào người ra hành lý ngổn ngang bến bãi. Vừa bước chân ra cửa xe, hơn chục “bác” xe ôm như muốn nhấc bổng ta đặt lên xe của họ. Sợ nhất là những khi ra phố, đứng đợi hai mươi phút cũng chẳng thể sang được bên kia đường.
Đêm 30 Tết bây giờ là chùm trong chăn ấm, thay vì thức đợi giao thừa là thức đợi xem các chương trình cầu truyền hình trực tiếp và “Gặp nhau cuối năm”. Hoặc là vùi đầu vào mạng để gửi đi hàng trăm thông điệp chúc tết đến người thân, bạn bè. Ngày nay thói quen đi chúc tết, thăm hỏi bạn bè cũng đơn giản đi nhiều. Bao mong muốn, ước nguyện muốn gửi gắm đến những người bạn mà mình yêu quí đã được gói vào một cái tin nhắn.
Ào một cái, Tết đến lại đi như gió nhẹ, trả lại cho ta nỗi bâng khuâng và xốn xang sau Tết. Những ngày ồn ã nhất đã qua đi trả lại sự bình yên cho trời xanh, mây trắng nắng hồng. Đâu đó từ khung cửa nhà ai vẫn vẳng ra “khúc giao thừa lặng lẽ” với những ca từ sâu lắng nồng nàn làm cho tâm hồn ta xôn xao khó tả.
Cuộc sống hối hả qua, ngày tháng vội vã xa, để lại trong lòng ta những dư âm đậm nhạt của những ngày Tết xưa và nay, của những cái cũ và mới luôn lắng đọng, xen kẽ và lan tỏa. Cuộc sống là của tất cả mọi người, Tết cũng là của tất cả mọi người, nhưng mỗi ai đó đều có riêng những suy nghĩ và cảm nhận của mình về Tết. Đón Tết nay để nhớ những Tết xưa cũng là để ghi nhớ mãi công ơn ông bà, mẹ cha một thuở. Tết đã qua rồi, nhưng bên ngoài nắng vẫn xanh trời và vàng tươi như sắc mai vàng nở muộn. Để trong lòng ta 365 ngày, hình ảnh của Tết vẫn còn phảng phất như lúc mới tinh khôi.
Tác giả: Nguyễn Thúy Hạnh
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Xem thêm video:
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.