Mình cứ yêu nhau bình yên thôi
2017-05-31 01:30

Anh không phải là người yêu đầu tiên của tôi. Anh bước vào cuộc sống vội vã của tôi từ cái độ tôi đã cho "tình yêu chẳng là gì". Từ cái ngày anh ném túi thuốc ngủ qua cánh cổng cho một con bé ngày làm việc, tối làm việc, đêm trằn trọc cho đến cái ngày anh áp mặt vào tôi nói "Mình cưới đi em", tôi mới hiểu rằng trên đời này không có gì là bất biến, và tình yêu thực sự là một điều diệu kỳ.
Tôi cũng không phải là tình yêu đầu tiên của anh, cũng không phải người đầu tiên anh có ý định cưới. Anh nghiêm túc trong mọi chuyện, dĩ nhiên cả chuyện tình yêu.
Tôi yêu anh một cách bình thản, tới mức đón nhận sự thay đổi trong suy nghĩ, thói quen, và cả cách yêu thương của mình một cách bình thường. Từ ngày quen anh, tôi bất cần theo một cách khác. Vẫn là một con bé không biết sợ, nhưng tôi đón nhận mọi việc một cách nhẹ nhàng hơn.
Anh yêu tôi một cách vụng về, đôi khi chưa thích nghi kịp với một kiểu cá tính lúc trẻ con, lúc lụ khụ và lắm lúc hơi điên của tôi, nên nhiều khi vẫn cố gắng thu ghém nỗi buồn của mình lại với hai từ "chấp nhận". Anh chấp nhận mọi nét tính cách của tôi. Từ đáy lòng mình, tôi biết, anh thương tôi.

Đôi lúc tôi thấy tôi và anh giống nhau. Lúc buồn, tôi cố gắng không để anh biết, viết viết rồi xóa xóa, sợ anh biết anh lo. Lúc buồn, tôi cố gắng nhí nhố nhất có thể để che giấu đi những suy tư mà tự tôi cho là nhảm nhí. Còn anh, lúc mệt mỏi, vẫn tỏ ra kiên cường. Anh nói "Cuộc đời này có gì đáng sợ đâu". Bên anh tôi thấy an lòng. Chúng tôi đủ giống nhau để tinh tế nhận ra dù chỉ một chút thay đổi trong cảm xúc. Anh hiểu tôi nghĩ gì, lo gì, và tôi biết lúc nào nên dùng cách nói chuyện người lớn để làm anh an tâm. Tôi và anh, tự nhận mình đến với nhau vì duyên phận.
Vì yêu nên thương nhau, và vì có thương nên không thể nhẫn tâm. Vì yêu nên lúc tôi ốm yếu, lúc tôi mất việc, lúc tôi chán nản, anh kiên nhẫn ở bên. "Để em một mình anh không yên tâm", và ngày nào anh cũng lọ mọ sang. Vì yêu nên tôi lạc quan trong lúc khốn khó nhất, lúc mình bơ vơ mất phương hướng nhất, ít ra vẫn tự nhủ "Vẫn còn có anh ở đó, mình sẽ không bị lạc quá xa."
Nên tôi quyết không đi đâu xa khỏi anh. Nước ngoài, du học, sự nghiệp, danh vọng, kệ, tôi đã trượt dốc nhiều lần đủ để hiểu con đường nào mình nên bước tiếp, và tôi cũng đã thấy nhiều sự bất hạnh xung quanh mình, đủ để nhận ra, đời một người con gái điều gì thực là quan trọng. Suy cho cùng, cuộc đời này chỉ là những sự lựa chọn. Tôi chọn anh và một cuộc đời bình thường.
Ai cũng từng đôi lần bảo mình nên sống lý trí, nên tự dối mình, yêu là chuyện tầm phào. Trước đó tôi vẫn hay nghĩ tình yêu phù du lắm, đến rồi đi như chớp mắt, vui chưa được bao nhiêu sẽ lại muộn phiền đau khổ, chán nản rồi chia ly. Còn anh, cũng từng suýt kết hôn theo lý trí thay vì cảm xúc. Chúng tôi gặp nhau khi tôi đã mệt mỏi với sự cố gắng quá sức của mình, còn anh thấy lạc lõng trong sự mạnh mẽ đến khô khan. Cuộc sống này, sống không cần tình yêu thì sống để làm gì? Hóa ra là con người cần sống, cố gắng, và cả yêu thương nữa. Nên người ta rồi cũng tìm được nhau..
Nhưng hạnh phúc thực sự vẫn luẩn quẩn đâu đây với những trái ngang. Anh nhận được tin đi nghĩa vụ, có nghĩa là cưới nhau xong rồi đi. Bao nhiêu dự định dở dang, mấy ngày trước tôi thấy anh buồn lặng lẽ mà không nói. Tôi cũng buồn, nhưng tỏ ra như không lo điều gì. Tôi và anh giằng co trong những lo lắng của riêng mình.

Thực ra, tôi lo sợ những ngày tháng cô đơn. Còn anh sợ bỏ tôi lại một mình.
Anh nói, thời gian rồi cũng qua nhanh, lúc anh trở về, sẽ là ngày hai người hạnh phúc nhất. Anh sẽ chữa bệnh, tôi sẽ dạy học, và có những đứa con..
Nghe lời anh, tôi cố gắng vui vẻ, lạc quan và vững vàng..
Tôi muốn kể tiếp nhiều điều, nhưng có lẽ nên giữ lại thành hy vọng dành riêng cho anh. Và tôi tin, nếu người ta có niềm tin vào hạnh phúc, người ta sẽ tránh được nhiều đau khổ.
Tôi ghét những đau khổ đó. Người ta yêu rồi buồn đau chắc tại không đủ mạnh mẽ và niềm tin, nên người ta ngụy biện đủ mọi lý do rồi rời xa nhau.
Tôi muốn kể một câu chuyện khác, như bố mẹ tôi, bố mẹ anh, như hàng triệu triệu người yêu nhau khác sống hạnh phúc bên nhau, qua bao khổ đau thăng trầm. Như biết bao tình yêu đẹp khác, vì không dang dở, nên người ta không kể.. Tôi tin một thứ tình yêu khác mà người ta không hay nói trong sách vở, một kiểu tình yêu trọn vẹn. Thế nên, tôi muốn lạc quan hơn, vui vẻ ngày anh đi, và hạnh phúc chờ ngày anh về..
Đã từng có lúc tôi lang thang trong công viên ngày lạnh giá, nhìn những lá cây đổi màu từ mùa này sang mùa khác, mấy cành cây đâm chồi rồi lại tới ngày rụng tan tác dưới gót chân, mỉm cười với bao đôi lứa xung quanh, tự nhủ mình sẽ chấp nhận một cuộc đời cô độc.
Nhưng từ khi gặp anh, thực sự mọi điều đã khác..
© Hoàng Ngọc Quỳnh – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Sống Chân Thành Để Nhận Chân Tình (Blog Radio 867)
Cuộc sống vốn đã khắc nghiệt, những người ta gặp, những mối quan hệ xung quanh luôn ảnh hưởng và khiến cuộc đời ta thay đổi. Đừng vì cái tôi mà đánh mất những người thân yêu nhất.

Tập Làm Người Hạnh Phúc (Blog Radio 866)
Mỗi ngày chỉ là quá khứ của ngày mai. Chi bằng cứ hướng tới ngày mai bằng tình yêu cho mọi người.

Gieo Nhân Nào Gặt Quả Nấy (Blog Radio 865)
Nhân quả vẫn tồn tại dù bạn có tin hay không. Và chắc chắn đến thời điểm đủ duyên, những nhân chúng ta gieo sẽ trổ quả.

Thấu Hiểu Trái Tim Mình (Blog Radio 864)
Khi những khó khăn, bão tố không ngừng ập đến ta có đủ can đảm để tĩnh lại và nghĩ xem tại sao đến giây phút này ta vẫn còn đang sống.

Yêu Sẽ Tìm Cách, Không Yêu Sẽ Tìm Lý Do (Blog Radio 863)
Hãy dũng cảm một lần nói ra câu chia tay và hiên ngang rời khỏi cuộc đời người đó. Bắt đầu cuộc sống mới của mình để không lãng phí năm tháng thanh xuân người con gái

Vẫn Yêu Người Cũ (Blog Radio 862)
Tôi luôn cảm thấy cô đơn trong chính căn nhà của mình, nên tôi hay lên mạng tìm kiếm một cái kết nối gì đó. Tôi cần một ai đó, người lạ cũng được, để họ lắng nghe tôi lúc này.

Nhật Ký Chữa Lành (Blog Radio 861)
Sáng nay thức dậy, lòng tôi bỗng trào dâng một tình yêu dành cho chính mình. Tôi muốn mặc đẹp hơn, bất chấp công việc hôm nay thế nào. Một cảm giác yêu thương và hân hoan.

Nhờ Gió Gửi Đến Em Nụ Cười An Yên (Blog Radio 860)
Tôi từng quanh quẩn hoài với những hồi ức, ngần ngại chẳng dám xóa bỏ chúng khỏi cuộc đời. “Từng ấy kỉ niệm, từng ấy niềm vui cơ mà, sao mà có thể từ chối sự hiện diện của chúng đây…” Tôi từng đắn đo nhấn nút “xóa tất cả” những tấm hình, những câu chuyện đã lưu, những dòng tin nhắn đã gửi. Nhưng lại lấp lửng chẳng dám chạm tay vì sợ nhỡ đâu một ngày lại tìm đến nó, cần đến nó như để tìm thêm một chút động lực thì sao?

Mình Sống Đời Mình Chẳng Ảnh Hưởng Đến Ai (Blog Radio 859)
Ngày đó ông bà cũng không ưng dượng, vì hoàn cảnh nhà dượng khó khăn lại đông anh em, trên có mẹ già, dưới có em nhỏ ông bà sợ dì lấy dượng sẽ phải chịu khổ, ra sức can ngăn, nhưng dì thương dượng lại cứ mãi cứng đầu cứng cổ đến cùng.

Nơi Tình Yêu Bắt Đầu (Blog Radio 858)
Mưa ngớt. Không khí mát mẻ và trong lành, khác hẳn với những ngày nắng như thiêu như đốt suốt một tuần ròng rã. Chim hót véo von trên cành na, nhảy nhót chuyền cành làm cho những hạt mưa còn đọng lại rớt xuống trên đầu chú mèo nhỏ xinh, tinh nghịch đang rình rập, nô đùa.