Mình cứ yêu nhau bình yên thôi
2017-05-31 01:30
Anh không phải là người yêu đầu tiên của tôi. Anh bước vào cuộc sống vội vã của tôi từ cái độ tôi đã cho "tình yêu chẳng là gì". Từ cái ngày anh ném túi thuốc ngủ qua cánh cổng cho một con bé ngày làm việc, tối làm việc, đêm trằn trọc cho đến cái ngày anh áp mặt vào tôi nói "Mình cưới đi em", tôi mới hiểu rằng trên đời này không có gì là bất biến, và tình yêu thực sự là một điều diệu kỳ.
Tôi cũng không phải là tình yêu đầu tiên của anh, cũng không phải người đầu tiên anh có ý định cưới. Anh nghiêm túc trong mọi chuyện, dĩ nhiên cả chuyện tình yêu.
Tôi yêu anh một cách bình thản, tới mức đón nhận sự thay đổi trong suy nghĩ, thói quen, và cả cách yêu thương của mình một cách bình thường. Từ ngày quen anh, tôi bất cần theo một cách khác. Vẫn là một con bé không biết sợ, nhưng tôi đón nhận mọi việc một cách nhẹ nhàng hơn.
Anh yêu tôi một cách vụng về, đôi khi chưa thích nghi kịp với một kiểu cá tính lúc trẻ con, lúc lụ khụ và lắm lúc hơi điên của tôi, nên nhiều khi vẫn cố gắng thu ghém nỗi buồn của mình lại với hai từ "chấp nhận". Anh chấp nhận mọi nét tính cách của tôi. Từ đáy lòng mình, tôi biết, anh thương tôi.
Đôi lúc tôi thấy tôi và anh giống nhau. Lúc buồn, tôi cố gắng không để anh biết, viết viết rồi xóa xóa, sợ anh biết anh lo. Lúc buồn, tôi cố gắng nhí nhố nhất có thể để che giấu đi những suy tư mà tự tôi cho là nhảm nhí. Còn anh, lúc mệt mỏi, vẫn tỏ ra kiên cường. Anh nói "Cuộc đời này có gì đáng sợ đâu". Bên anh tôi thấy an lòng. Chúng tôi đủ giống nhau để tinh tế nhận ra dù chỉ một chút thay đổi trong cảm xúc. Anh hiểu tôi nghĩ gì, lo gì, và tôi biết lúc nào nên dùng cách nói chuyện người lớn để làm anh an tâm. Tôi và anh, tự nhận mình đến với nhau vì duyên phận.
Vì yêu nên thương nhau, và vì có thương nên không thể nhẫn tâm. Vì yêu nên lúc tôi ốm yếu, lúc tôi mất việc, lúc tôi chán nản, anh kiên nhẫn ở bên. "Để em một mình anh không yên tâm", và ngày nào anh cũng lọ mọ sang. Vì yêu nên tôi lạc quan trong lúc khốn khó nhất, lúc mình bơ vơ mất phương hướng nhất, ít ra vẫn tự nhủ "Vẫn còn có anh ở đó, mình sẽ không bị lạc quá xa."
Nên tôi quyết không đi đâu xa khỏi anh. Nước ngoài, du học, sự nghiệp, danh vọng, kệ, tôi đã trượt dốc nhiều lần đủ để hiểu con đường nào mình nên bước tiếp, và tôi cũng đã thấy nhiều sự bất hạnh xung quanh mình, đủ để nhận ra, đời một người con gái điều gì thực là quan trọng. Suy cho cùng, cuộc đời này chỉ là những sự lựa chọn. Tôi chọn anh và một cuộc đời bình thường.
Ai cũng từng đôi lần bảo mình nên sống lý trí, nên tự dối mình, yêu là chuyện tầm phào. Trước đó tôi vẫn hay nghĩ tình yêu phù du lắm, đến rồi đi như chớp mắt, vui chưa được bao nhiêu sẽ lại muộn phiền đau khổ, chán nản rồi chia ly. Còn anh, cũng từng suýt kết hôn theo lý trí thay vì cảm xúc. Chúng tôi gặp nhau khi tôi đã mệt mỏi với sự cố gắng quá sức của mình, còn anh thấy lạc lõng trong sự mạnh mẽ đến khô khan. Cuộc sống này, sống không cần tình yêu thì sống để làm gì? Hóa ra là con người cần sống, cố gắng, và cả yêu thương nữa. Nên người ta rồi cũng tìm được nhau..
Nhưng hạnh phúc thực sự vẫn luẩn quẩn đâu đây với những trái ngang. Anh nhận được tin đi nghĩa vụ, có nghĩa là cưới nhau xong rồi đi. Bao nhiêu dự định dở dang, mấy ngày trước tôi thấy anh buồn lặng lẽ mà không nói. Tôi cũng buồn, nhưng tỏ ra như không lo điều gì. Tôi và anh giằng co trong những lo lắng của riêng mình.
Thực ra, tôi lo sợ những ngày tháng cô đơn. Còn anh sợ bỏ tôi lại một mình.
Anh nói, thời gian rồi cũng qua nhanh, lúc anh trở về, sẽ là ngày hai người hạnh phúc nhất. Anh sẽ chữa bệnh, tôi sẽ dạy học, và có những đứa con..
Nghe lời anh, tôi cố gắng vui vẻ, lạc quan và vững vàng..
Tôi muốn kể tiếp nhiều điều, nhưng có lẽ nên giữ lại thành hy vọng dành riêng cho anh. Và tôi tin, nếu người ta có niềm tin vào hạnh phúc, người ta sẽ tránh được nhiều đau khổ.
Tôi ghét những đau khổ đó. Người ta yêu rồi buồn đau chắc tại không đủ mạnh mẽ và niềm tin, nên người ta ngụy biện đủ mọi lý do rồi rời xa nhau.
Tôi muốn kể một câu chuyện khác, như bố mẹ tôi, bố mẹ anh, như hàng triệu triệu người yêu nhau khác sống hạnh phúc bên nhau, qua bao khổ đau thăng trầm. Như biết bao tình yêu đẹp khác, vì không dang dở, nên người ta không kể.. Tôi tin một thứ tình yêu khác mà người ta không hay nói trong sách vở, một kiểu tình yêu trọn vẹn. Thế nên, tôi muốn lạc quan hơn, vui vẻ ngày anh đi, và hạnh phúc chờ ngày anh về..
Đã từng có lúc tôi lang thang trong công viên ngày lạnh giá, nhìn những lá cây đổi màu từ mùa này sang mùa khác, mấy cành cây đâm chồi rồi lại tới ngày rụng tan tác dưới gót chân, mỉm cười với bao đôi lứa xung quanh, tự nhủ mình sẽ chấp nhận một cuộc đời cô độc.
Nhưng từ khi gặp anh, thực sự mọi điều đã khác..
© Hoàng Ngọc Quỳnh – blogradio.vn
Giọng đọc: Titi
Biên tập và sản xuất: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.