Thành phố ấy có nhắn lại rằng “em yêu anh”?
2017-05-09 01:30
Tác giả:
Giọng đọc:
Hằng Nga

Người ta thường hay nói: “Bạn trở lại một thành phố, không phải vì bất cứ điều gì, mà đó là nơi bạn đã gặp được người ấy”. Thành phố nhỏ này đã cho tôi gặp anh, khi ánh mắt trong veo mải miết rong ruổi theo những con người. Anh đã lướt qua nơi đây, để lại mùi nắng còn vẹn nguyên đầu hạ.
Tôi tình cờ biết anh khi là một vị khách xa lạ của mảnh đất này. Anh là một người trẻ đầy nhiệt huyết và đam mê. Lại rất yêu thành phố của mình, anh bảo “Dẫu Việt Nam trăm ngàn cảnh đẹp, ở đây vừa đẹp, lại vừa bình yên, không đâu sánh bằng”. Về vẻ đẹp, tôi không có cách nghĩ như anh. Nhưng về sự bình yên, quả đúng là như vậy.
Có những bình minh bước ra từ màn đêm còn ướt đẫm hơi sương, chỉ cần một ly trà, người ta bắt đầu ngày mới. Không vội vã như Sài Gòn mà người ta hay nhắc tới đâu.
Có những hoàng hôn tìm tới mọt cách chầm chậm, không vội lụi tàn. Ánh mặt trời từ từ chuyển sắc. Đỏ rực – đỏ ối - hồng hồng – rồi nhạt dần và biến mất. Nhưng chưa mất hẳn. Nó còn luyến tiếc để lại bầu trời vài vạt nắng nhỏ đã ngả nghiêng vì đất trời.
Có những đêm khuya cùng tiếng ghi–ta êm ái bên ly cà phê còn ấm nóng. Chẳng như nơi nào, chưa kịp uống, cà phê đã nguội cả. Anh hát, hát bên ghi-ta trong trẻo lạ kì. Một cái chớp mắt đưa em vào giấc ngủ say và gối đầu lên chân anh. Tiếng ca ấy ru em vào những êm đềm. Tách em ra khỏi một tuổi trẻ quá nhiều tham vọng tới kiệt sức mà em đang muốn trốn chạy. Nhưng không đơn giản là như thế, tiếng đàn ấy như tiếp cho em thêm sức lực tiếp tục hành trình tuổi trẻ của mình.
Thời gian em lưu lại mảnh đất này quá ngắn ngủi. Em không thể ôm trọn tim anh, bỏ vào balo rồi xách đi. Không những thế, đáng tiếc hơn là em chẳng hề có lấy một tấm ảnh nào của anh. Ngoài tấm chụp trộm lạ cái dáng vẻ cao gầy sau lưng anh. Ừ! Có lẽ tình duyên ta chỉ ngắn như thế. Nhưng ngắn thế thôi là cũng đủ cho một tình đầu rồi!
Cũng chẳng biết tại vì sao em lại nói rằng mình yêu anh. Có lẽ vì khi bên anh, bên thành phố này em thực sự cảm thấy rất bình yên. Bỏ mặc ngoài kia bao điều muộn phiền. Dù chỉ là một người bạn mới quen, cùng chung sở thích nhiếp ảnh, anh vẫn không ngại ngần nói cho em nghe những câu chuyện thú vị mà mình từng được biết, được trải qua. Anh vội vã, mà anh chậm rãi một cách vững chắc. Như đôi bàn tay siết chặt khi nắm tay em qua biết bao con phố đèn xanh đèn đỏ. Với anh, đó không phải cách để thể hiện tình yêu, mà đó là cách thể hiện của một người con quê hương mến khách, là cách giao lưu với một người có chung đam mê với mình.
Nhưng với em, nó làm tim em loạn nhịp, hình như còn mất một vài nhịp….

Em rời thành phố này trong niềm tiếc nuối. Ngày lên xe, anh không tới vì bận. Thế nên em nhờ hơi thở của thành phố nhỏ này nhắn lại với anh rằng: “Em yêu anh”. Anh đã nghe được chưa? Đáng lẽ ra em nên nói ra sớm hơn mới phải, nhưng không nói được cũng có cái hay.
Anh chẳng biết có một cô gái yêu anh, nhưng lại không thể ở bên và thương anh. Anh chẳng biết có một người đã mỉm cười khi nhớ về anh. Và…anh chẳng biết rằng anh là quá khứ đẹp nhất mà cô gái ấy có được.
Số điện thoại liên lạc của hai người chúng tôi không trao đổi với nhau, chỉ là những cuộc hẹn theo thói quen nơi quán nước vỉa hè. Tôi cũng không tiện hỏi, bởi nếu chỉ là một vị khách vãng lai, tôi nghĩ anh ấy có đủ lý do thuyết phục để từ chối. Cũng không hẳn là giữa chúng tôi có khoảng cách, mà chỉ đơn giản rằng có những khi sự lạ lẫm, bất ngờ lại thú vị hơn một cuộc hẹn.
Kể từ sau khi rời khỏi thành phố đó, tôi không còn một lần nào trở lại. Tôi chỉ còn biết nhìn vào phía sau lưng anh và tự nhủ như thế là quá đẹp cho một cuộc tình. Chỉ đơn giản như thế thôi. Tôi yêu anh!
Cũng không phải là tôi không muốn gặp lại anh. Bởi hai chúng tôi cách xa nhau đã lâu lắm rồi, cũng chưa chắc anh còn nhận ra tôi. Mà có khi, tìm được rồi lại khiến tôi thất vọng hơn. Nhỡ đâu, anh ấy có người thương rồi, tôi mà xuất hiện chẳng há vô duyên quá hay sao. Vậy nên, vạn sự tùy duyên.
Cũng mong rằng một ngày không xa, ở một câu lạc bộ nào nhiếp ảnh nào đó, thấy anh chơi ghi-ta và mỉm cười như trước. chúng ta cùng chụp với nhau một bức hình lưu niệm. Thế là đủ rồi!
© Phạm Thị Thu Hương – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập & sản xuất: Tuấn Anh
Phản hồi của độc giả
Xem thêm

Đến Trước Hay Sau Vẫn Là Định Mệnh Đời Nhau - Phần 1 (Blog Radio 827)
óa ra, ngay từ ban đầu mình đã chỉ là một người thay thế. Nhưng nếu có thể quay ngược về quá khứ, liệu mọi chuyện có khác đi không? Liệu mình có phải mang danh phận người đến sau trong cuộc đời ai đó?

Lấy Người Không Yêu Mình Khổ Lắm (Blog Radio 826)
Lấy người không yêu mình mà chỉ yêu tiền của mình khổ lắm. Nhưng khi đang đứng trên đỉnh cao danh vọng, được hàng tá những cô gái xinh đẹp theo đuổi, mấy ai nhận ra điều này.

Phía Sau Vị Đắng Của Đau Khổ Là Dư Âm Của Sự Trưởng Thành (Blog Radio 825)
Có đôi lúc đau dài chi bằng đau ngắn. Dũng cảm cắt đứt đoạn tình cảm cũ, dũng cảm đối diện với vết thương lòng, cuối cùng tôi cũng đã nhận ra rằng, thì ra, phía sau vị đắng của đau khổ là dư âm của sự trưởng thành.

Em Chỉ Là Người Tình (Blog Radio 824)
Khi đắm say trong một mối tình, ta cứ ngỡ sẽ chẳng thể nào sống được nếu không có người đó. Để rồi bỗng một ngày nhận ra, vắng anh bầu trời vẫn thật đẹp. Chẳng ai là không thể sống nổi chỉ vì mất đi một người.

Giá như anh đừng xuất hiện
5 năm hạnh phúc, 5 năm khổ đau cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy mỏng. Chị quyết định ly hôn, sau 5 năm trời dày vò lẫn nhau, oán hận vì sự phản bội của người đàn ông, vì sự đắc ý của kẻ thứ 3, chua xót cho những dòng nước mắt của hai đứa con. Đến cuối cùng chị đã lựa chọn ly hôn, chỉ đơn giản vì chị cảm thấy mệt rồi, một mình chị không còn đủ sức để cố gắng nữa. Khi cầm trên tay tờ “Đơn Ly Hôn” chị vẫn lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng chị đã tự động viên mình “không sao, mình được giải thoát rồi!”

Hy Vọng Nào Cho Em? (Blog Radio 823)
Cái gì cũng có thời điểm, sớm không được, muộn cũng không được. Cho nên ta phải tùy duyên mà thuận theo dòng chảy cuộc đời.

Mảnh Ghép Cuối Cùng Của Ký Ức
Ai cũng mong có một tình yêu bình yên dù ngoài kia cuộc đời nhiều sóng gió, nhưng một tình yêu sẽ đẹp hơn khi nó gắn chặt với trách nhiệm với cộng đồng, xã hội.

Ở Đâu Đó Có Người Đang Đợi Bạn (Blog Radio 822)
Tôi nhoẻn miệng cười nhìn ngọn đồi bây giờ chỉ còn là một chấm nhỏ xíu cuối đường chân trời môi ngân nga một giai điệu mà mình yêu thích: “Chẳng phải không, chỉ là chưa thôi! Ở đâu đó chắc chắn có người đang đợi bạn!”

Sao Phải Chọn Nỗi Buồn Khi Ta Có Thể Sống Khác Đi? (Blog Radio 821)
Cơn mưa nào rồi cũng tạnh, đi qua những ngày mưa, ta lại yêu thêm những ngày nắng. Sao chúng ta phải chọn nỗi buồn khi mình hoàn toàn có thể sống khác đi?

Duyên duyên số số
Nếu tình yêu lận đận, xin đừng đổ lỗi cho duyên phận, hãy đổ lỗi cho quyết định của mình ngày hôm đó. Đừng bao giờ đem cách yêu của mình áp đặt lên đối phương và nghĩ họ cũng yêu lại mình theo cách tương tự. Nếu như ở đời cái gì cũng cần phải học thì yêu là thứ bạn chắc chắn cần phải học rất nhiều.