Tuổi 23 thanh xuân ấy tôi nhất định không bỏ lỡ
2017-05-07 01:30
Tác giả: Giọng đọc: Hằng Nga
23 tuổi cảm thấy bản thân dường như vô dụng trước mọi thứ. Ra trường ai cũng cần có một công việc để ổn định kinh tế, để kiếm cho mình những đồng nghiệp vừa ý. Tôi cũng chọn cho mình một công việc, nó làm tôi vui, làm tôi muốn cố gắng từng ngày, nhưng đó lại thật sự là những ngày bế tắc nhất trong cuộc đời.
Đi làm, phấn đấu để làm tốt, phấn đấu để chứng tỏ mình và rồi phấn đấu để rời bỏ nó. Nhưng đến khi có thể rời bỏ được rồi thì sao? Đến khi thuyết phục được ba mẹ rồi thì sao? Đến lúc đó mới giật mình nhận ra rằng bản thân không thể thuyết phục nổi chính mình, không biết dùng cách nào để thoát ra nổi cái vòng luẩn quẩn, nhân sinh mà cuộc đời trói buộc.
Tôi lựa chọn ra đi giữa bao ràng buộc, bao tình cảm của mọi người dành cho tôi. Tôi không cho phép mình tham lam cái an toàn trước mắt, không cho phép mình chịu khuất phục, không cho phép lý tưởng mình bị vùi dập bởi chính sự thỏa hiệp của bản thân. Tôi lựa chọn từ bỏ những tình cảm trân quý biết bao, biết từ bỏ sẽ không còn cơ hội nào nữa vẫn không thể thuyết phục nổi bản thân và chấp nhận bắt đầu lại, mọi người bảo tôi cố chấp, tôi bảo thủ. Nhưng tôi muốn để mình có thể tự quyết định con đường và cuộc sống của chính mình. Tuổi 23 đã đủ chênh vênh lắm rồi, tôi không muốn thời gian cứ trôi qua trong sự chênh vênh lạc lối ấy.
Và 23 tuổi tôi cũng đã từng yêu, từng chia tay, từng thất tình, cũng từng thầm yêu một chàng trai, cũng từng vì người cũ mà đóng cửa trái tim mình không cho phép ai chạm tới. Nhiều khi cuộc sống khắc nghiệt quá lại tự gồng mình lên để chịu trách nhiệm với chính mình. Cũng có lúc mệt mỏi cần một bờ vai để dựa mà chẳng dám dựa vào ai, sợ rằng khi dựa vào rồi sẽ không đủ sức để một mình đi tiếp nữa.
23 tuổi vẫn còn bu bám lũ bạn thân, còn muốn đi cùng chúng nó đến chân trời góc bể. Chừng ấy năm của cuộc đời không thể nói đã nếm trải tất cả vị đắng vị ngọt của cuộc đời nhưng tôi cũng đã biết như thế nào là ngọt ngào hạnh phúc, như thế nào là đau đớn tận tim gan, biết bữa cơm gia đình là quý giá như thế nào, lòng mẹ ấm áp bao nhiêu, và ánh mắt ba sâu ngời biển cả.
23 tuổi cũng chứng kiến rất nhiều cuộc sinh ly tử biệt, khoảng cách xa nhất chính là lúc vẫn nhìn thấy người đó đứng trước mặt mình, nhưng không thể nghe mình nói, không thể biết mình đau, họ đã hoàn toàn thuộc về một thế giới khác. Khoảnh khắc nhìn người mình yêu thương dần rời xa mình, là sự đau đớn không thể nào diễn tả nỗi mà nếu như không thực sự trải qua thì không thể nào khắc cốt ghi tâm.
Mẹ bảo "23 con thực sự tay trắng” chẳng có nổi một công việc ổn định với người ta. Chẳng có người yêu sớm tối rủ rỉ chuyện trò. Đến bây giờ con thực sự chẳng có gì trong tay. Nhưng nếu mẹ biết con thực sự có rất nhiều mẹ ạ, con có gia đình là thứ quý gia nhất, có ba mẹ và mấy đứa em luôn khỏe mạnh, có lũ bạn thân sớm tối bên cạnh có mặt lúc con cần, có những người luôn mang đến hạnh phúc cho con, không khi nào bỏ rơi con, đó không phải là tất cả sao. Chắc là giống như người ta nói “bạn cần sức mạnh, nghị lực nên cuộc sống đặt ra những khó khăn, nghịch cảnh để bạn vượt qua và mạnh mẽ hơn”. Con luôn tin và lạc quan như thế.
Tuổi trẻ có lúc ngọt ngào như hương vi alphelybe dâu mà tôi vẫn thích, có khi lại đắng ngắt như ly cafe đen, có khi lại giống mùi vị sầu riêng thật đặc biệt, nhưng dù thế nào đó cũng là thanh xuân nhất định tôi sẽ không bao giờ có cơ hội để bõ lỡ lần nữa.
© Tác giả ẩn danh – blogradio.vn
Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập & sản xuất: Hằng Nga & nhóm sản xuất blogradio.vn
Phản hồi của độc giả
Xem thêm
Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta
Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.
Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự
Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.
Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909
Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.
Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908
Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng
Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907
Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.
Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906
Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”
Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905
Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?
Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904
Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.
Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903
Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...
Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902
Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.