Phát thanh xúc cảm của bạn !

Mai con về!

2017-04-28 16:31

Tác giả: Nguyễn Hằng Nga Giọng đọc: Hằng Nga

blogradio.vn - Con ca ngợi độc lập, tự do và tìm mọi cách để có được nó. Nhưng tự do để làm gì, có đổi được những bữa cơm nóng của mẹ, những lời hỏi han ân cần của cha? Từng bước, từng bước một, con đã đi đến thời điểm này, con đã có được kha khá những thứ con muốn. Con đi làm và có tiền, con tự bù đắp những thứ mà tuổi thơ con không có. Nhưng sao những lúc thế này con thấy mệt mỏi, trống rỗng quá mẹ à!

Mai con về với mẹ nhé! Cho con về tìm lại tuổi thơ đã vụt mất và tìm lại đứa trẻ bé bỏng của mẹ ngày xưa, được không mẹ?

***
Mai con về!

“Tôi vội vàng níu lấy, cánh tay của cha dường như đã xa
Cứ ôm chặt lấy tôi, là mơ đấy thôi, đường buồn tôi ơi.
Tôi chạy theo ánh sáng cuối con đường nơi mẹ tôi vẫn đứng.
Đón tôi lúc tan trường, nụ cười ấy mang ấu thơ tôi về nơi xa xôi”.


Khi những giai điệu của bài hát vang lên là lúc những giọt nước mắt con lặng lẽ rơi xuống, rồi cứ thế nức nở nghẹn ngào. Mấy hôm nay con ốm mệt mẹ ạ, con bị chán ăn, con sút cân. Sáng nay chị đồng nghiệp của con bảo: “Dạo này em gầy đi hay sao ấy. Trông mặt em hốc hác lắm! Thế này 30/4 về mẹ lại lo.” Con không nhận ra điều này nhưng khi đứng lên cân thì đúng là sút cân thật. Thế là con lại làm mẹ lo rồi phải không? Hồi còn bé con rất thích được ốm vì mỗi khi ốm mẹ sẽ quan tâm đến con hơn, mẹ sẽ không la mắng con như mọi ngày. Nhưng bây giờ mỗi khi đau ốm, xung quanh mình chẳng có gì ngoài sự quạnh quẽ, cô đơn. Trưởng thành là như vậy phải không mẹ?

Hôm nọ con đi học nhạc, có một ông bạn của thầy nhìn con bảo: “Trông con bé này có vẻ là con nhà giàu”. Con không biết tại sao ông ấy lại nhìn vẻ ngoài và đoán như vậy. Ông ấy không biết con từng là đứa trẻ chăn trâu, cắt cỏ. Ông ấy không nhìn thấy những vết sẹo trên bàn tay là dấu tích của những lần thái rau, cắt củi ngày xưa. Ông ấy không biết rằng, để học đến bậc này, con đã phải vượt qua bao nhiêu dặm đường dốc núi sỏi đá, là những ngày xa nhà đằng đẵng. Khi nhìn vẻ bề ngoài của một người, người ta không thể nhìn thấy những gì người ấy đã trải qua. Mẹ từng nắm lấy bàn tay con bảo rằng: “Đây là tay cầm sách, cầm bút, không phải tay cầm cuốc, cầm cày. Cố gắng học con nhé!” Bố mẹ luôn động viên con cố gắng học vì một lý do duy nhất “Để lớn lên không phải khổ”. Còn con, con quyết phải học thật giỏi, để thoát khỏi cảnh tù túng ở một miền quê tịch mịch, để khám phá những vùng trời mới. Có nhiều lúc con muốn biến đi đâu đó thật xa, để không phải nghe những lời mắng mỏ của mẹ, những trận cãi vã giữa mẹ và bố.

Con ca ngợi độc lập, tự do và tìm mọi cách để có được nó. Nhưng tự do để làm gì, có đổi được những bữa cơm nóng của mẹ, những lời hỏi han ân cần của cha? Từng bước, từng bước một, con đã đi đến thời điểm này, con đã có được kha khá những thứ con muốn. Con đi làm và có tiền, con tự bù đắp những thứ mà tuổi thơ con không có. Nhưng sao những lúc thế này con thấy mệt mỏi, trống rỗng quá mẹ à!

Sáng nay đi làm, khi ngồi soi gương chải tóc, con chợt nghĩ tại sao khi lớn lên người ta luôn phải để ý đến ánh nhìn của người khác. Mỗi khi ra ngoài lại cố gắng chọn cho mình một bộ trang phục thật đẹp, khiến bản thân mình thật chỉn chu dù mình không thật sự thoải mái với diện mạo đó. Những lúc thế này, con lại ghét làm người lớn, làm người lớn thì không phải lúc nào cũng được khóc khi buồn, cười khi vui như một đứa trẻ. Làm người lớn thì phải suy nghĩ nhiều, phải lo toan, mệt mỏi. “Cả một thời thơ ấu mong được lớn, đâu có biết lớn lên chỉ buồn thêm.” Bây giờ con đã hiểu, vì sao khi chúng con đã khẳng định rằng: “Chúng con lớn rồi, mẹ đừng lo cho chúng con nhiều quá.” nhưng mẹ vẫn không ngừng lo lắng. Đôi khi chúng ta chỉ lớn lên về thân xác mà tâm hồn vẫn như một đứa trẻ. Những lúc khổ đau, vấp ngã, mỏi mệt trên bước đường đời lại muốn tìm về nương náu trong lòng mẹ bình yên.

“Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa xôi mà quên mất những điều gần gũi.
Nhiều lúc con đi tìm những thứ xa hoa mà quên mất mẹ đang lầm lũi.
Nhiều lúc con đi tìm những thứ không phải của con mà quên mất rằng thời gian ngắn ngủi.
Giờ là lúc con đi tìm lại mình - đứa con bé nhỏ của ngày xưa luôn khiến mẹ vui....” (Khuyết danh)

Mai con về!

Ngày bé, con bị giày vò bởi nỗi nhớ nhà mỗi khi đi học xa. Khi lớn lên, quen dần với cuộc sống xa nhà, nỗi nhớ không còn cồn cào như trước, con tạm cất nỗi nhớ vào một góc nào đó trong tâm hồn. Con không biết rằng nỗi nhớ vẫn giày vò bố mẹ đến tận bây giờ, từ khi chúng con còn bé và khi chúng con lớn rồi thì nỗi nhớ càng lúc càng nhiều hơn chứ chẳng vơi bớt đi chút nào. Mẹ chỉ trông ngóng mỗi dịp nghỉ lễ dài các con sẽ trở về nhà. Mẹ sẽ để dành con gà, con cá, những thứ ngon nhất cho con ăn.

Hôm qua con đi siêu thị để mua ít đồ mang về cho mẹ. Con nhận ra những lúc mình được đi mua sắm, chăm lo cho gia đình là lúc mình cảm thấy thoải mái và hạnh phúc nhất. Con không hiểu sao có những lúc con lại tự làm mình buồn khổ. Chỉ có một mảnh tâm hồn mà con chất chứa trong đó đủ những thứ tiêu cực ngổn ngang. Mai con về với mẹ nhé! Cho con về tìm lại tuổi thơ đã vụt mất và tìm lại đứa trẻ bé bỏng của mẹ ngày xưa, được không mẹ?


© Hằng Nga – blogradio.vn


Giọng đọc: Hằng Nga
Biên tập & sản xuất: Hằng Nga

Nguyễn Hằng Nga

Blog: https://iamnga.home.blog/

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta

Những đau đớn hằn vết trong trái tim anh đều do em cả. Em không mong mình sẽ là người khâu vá lỗ hỏng ấy, chỉ mong anh hãy quên em và đừng yêu em thêm nữa. Tình yêu này không nên tồn tại. Buông bỏ là lựa chọn tốt nhất cho cả hai chúng ta.

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Trả Lại Anh Cho Cô Gái Khác | Radio Tâm Sự

Sau chia tay, có ai không bi luỵ lẫn tổn thương… chẳng qua chúng ta chỉ khác nhau ở thời gian chữa lành mà thôi. Có người cần một tháng, có người cần một năm, có người cần thời gian đủ lâu và có kẻ chấp nhận dùng cả một đời để học cách quên đi một người.

 Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Người cũ chỉ nên nghĩ, không nên nhớ | Blog Radio 909

Ngày hôm đó chúng ta đã nói sẽ luôn nhớ tới nhau, sẽ giữ trọn vẹn trong tim mối tình của năm tháng ấy. Nhưng anh biết không, mỗi người chúng ta ai rồi cũng đều khác, lời hứa năm đó cũng chỉ là tên gọi khác của lời tạm biệt mà thôi.

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Vì em là một món quà - Phần 2 | Blog Radio 908

Dây xích sắt trượt dài trên thanh chắn cửa, rít lên một tràng âm thanh chói tai, kết thúc bằng tiếng đáp đất nặng trịch. Trời lặng gió, áng mây vắt ngang qua ngọn cây, trong đêm tối không trăng không sao, chiếc lồng đèn cũ phủ một lớp bụi mỏng

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Vì em là một món quà - Phần 1 | Blog Radio 907

Mưa rơi, làm hình bóng anh trong mắt cô mờ đi, gương mặt điển trai sau màn mưa trắng chẳng rõ đang vui hay buồn. Mưa vẫn không ngừng xối lên thân ảnh liu xiu của anh, lớp áo sơ mi trắng dính vào da lộ ra vết sẹo dài chạy dọc theo cánh tay khẳng khiu.

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn đã đánh đổi điều gì để trưởng thành? | Blog Radio 906

Bạn chính là chủ nhân của cuộc đời mình. Tương lai ra sao, do bạn định đoạt. Đừng để năm tháng trôi qua, trong bạn chỉ toàn là tiếc nuối.”

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Điều em muốn là bình yên và tĩnh lặng | Blog Radio 905

Đôi khi, sự ra đi của người khác là lí do để ta nhìn lại mình. Nhìn lại những gì mà bản thân đã cư xử. Có phải vì ta chưa đủ trưởng thành? Có phải vì ta vẫn còn quá cảm xúc và bi kịch hoá mọi thứ?

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy cứ tận hưởng điều đó | Blog Radio 904

Nếu bạn độc thân, hãy tận hưởng điều đó. Độc thân không có nghĩa là chưa đủ tốt để yêu. Độc thân nghĩa là chưa có ai đủ tốt để được bạn yêu.

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Đi tìm phiên bản tốt nhất của chính mình | Blog Radio 903

Muốn ngắm bình minh, phải dậy thật sớm. Muốn tạm biệt ngày tàn, phải vẫy chào hoàng hôn. Hạnh phúc của mình nên tự mình nắm lấy...

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Trái tim em có nhiều vết xước | Blog Radio 902

Một giấc mơ dang dở dấy lên trong lòng tôi một sự hiếu kỳ với dáng vẻ của hạnh phúc. Nếu bước qua lằn ranh giữa quá khứ và hiện tại, tôi sẽ thấy được điều, có phải kết cục sẽ vẹn tròn hơn không.

back to top